Nhà họ Dương tại Ninh Thành, trong một căn biệt thự vườn sang trọng kiểu châu Âu nào đó.
Mấy đĩa đồ ăn nguội ngắt đặt bên dưới ánh đèn trên bàn ăn của tầng một.
Dương Sơn, gia chủ của nhà họ Dương, sắc mặt nghiêm nghị bước vào, nhìn thấy mấy món ăn trên bàn, quay ra lạnh lùng hừ một tiếng với Dương Kiếm.
“Nhìn đi, đây chính là em gái mà mày chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, đến cơm cũng lãng phí thế này!”
Dương Kiếm sờ mũi mình, ánh mắt liếc xéo sang chỗ người giúp việc nữ.
“Cô chủ cả ngày nay không ăn cơm?”
Người giúp việc đặt hai tay trước người, cung kính khom lưng trả lời: “Từ sau tối hôm qua đều không ăn gì cả, tự nhốt mình ở trong phòng không ra!”
“Ha, tính tình gớm đó, nó không biết là mình suýt chút nữa là chết trong tay một tên ác ma à, đi, gọi nó ra đây cho tôi!”
Dương Sơn chỉ lên phòng của Dương Cẩm Tú trên lầu, lớn giọng nói.
Ánh mắt của người giúp việc hơi phức tạp, nhưng cũng bất đắc dĩ vì không thể cãi lệnh, chỉ đành kiên trì đi lên.
Chẳng qua bao lâu, trên lầu truyền đến tiếng quát tháo.
“Cút!”
“Cút hết đi cho tôi, đừng có làm phiền tôi, tôi không muốn gặp ai hết, cút, cút hết đi!”
“Ra ngoài, đóng cửa lại cho tôi, đừng có gọi tôi ăn cơm, tôi không muốn ăn!”
Người giúp việc hoảng hốt chạy xuống từ trên lầu, khuôn mặt tủi thân đứng ở trước mặt Dương Sơn, không biết nên nói cái gì.
Bên ngoài biệt thự, đại khái có khoảng hơn năm mươi vệ sỹ đang đứng canh gác ở các cửa ra, để đề phòng Dương Cẩm Tú bỏ trốn.
Vì sự an toàn của cô, Dương Sơn đã tốn không ít công sức.
Nhưng mà có lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ sói.
Mặt Dương Sơn đỏ lựng cả lên, dường như sắp sửa bộc phát đến nơi.
Dương Kiếm vội vàng nói: “Bố, hay là để con đi lên khuyên nó?”
Ông ta gật đầu, xoay người bước ra khỏi biệt thự, rồi đột nhiên lại dừng trước cổng, nói: “Nói cho nó biết, bố đón nó về đây là vì muốn tốt cho nó, còn về những người khác, bố không lo được, nếu như nó không tự nghĩ thông, vậy thì cả đời này cứ nhốt mình ở đây đi, không ăn cơm, thì không cho phép ra ngoài!”
Nói xong, ông ta được đám vệ sỹ ùn ùn phía sau hộ tống rời đi.
Nghe thấy câu này, Dương Kiếm cảm thấy cực kỳ khổ não, haizz!
Than thở một hồi, anh ta đi lên lầu, đến phòng của Dương Cẩm Tú, nhấc tay lên gõ cửa.
“Cốc cốc cốc…”
“Em gái, em gái yêu quý, anh mang cho em đồ ăn nóng hổi thơm lừng đến đây, ăn cơm đi nào!”
Cả gương mặt của Dương Kiếm đã sắp dán lên trên cửa, giọng điệu nịnh nọt nói.
“Choang!”
Giây tiếp theo, tiếng ly thuỷ tinh ném lên trên cánh cửa nhanh chóng truyền đến.
Dương Kiếm bị doạ cho sợ hết hồn giật lùi lại một bước, mặt mũi nhăn nhó cười khổ.
Anh ta lắc lắc đầu, lấy ra chiếc chìa khoá dự bị, mở cửa phòng, chỉ thấy bên trong phòng là những món đồ cổ bị đập vỡ nát và những bức tranh chữ bị xé tan tành rơi đầy trên mặt đất.
Bên cạnh cửa sổ sát trần, Dương Cẩm Tú đắp một tấm thảm lên người, ngồi đối diện với cửa gió của máy điều hoà, sắc mặt tái nhợt nhìn những hạt mưa to như viên ngọc rơi bên ngoài cửa sổ.
“Đi ra!”, cô trợn mắt lên nhìn trừng trừng Dương Kiếm hét.
“Đừng đừng đừng, chúng ta nói chuyện đi!”, Dương Kiếm né người tránh đi, cười he he, không có đồ gì bị ném qua.
Tiếp đó, anh ta đặt cơm nước sang một bên, cầm lấy điều khiển tắt điều hoà đi, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ sát trần.
“Có chuyện gì thì nói mau, có rắm thì đánh luôn đi!”, Dương Cẩm Tú giọng điệu cộc cằn.
Dương Kiếm nghĩ một hồi, suy tư một hồi rồi mới từ từ mở miệng.
“Được rồi! Em như vậy… kỳ thực anh có thể hiểu được, ngày hôm đó vệ sỹ không cứu chú của em, còn đánh ngất em mang về đây, nếu đổi lại là anh, anh cũng không vui vẻ gì, bỏ mặc một người từng không màng tính mạng để cứu mình, chỉ cần là người có lương tâm thì đều sẽ cảm thấy áy náy!”
“Nhưng em gái à, đây đã là chuyện của ngày hôm qua rồi, nếu như anh là người vệ sỹ kia, anh cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy, tính mạng của em đối với chúng ta mà nói, nó quan trọng hơn!”
“Em có hiểu không?”
Hiểu?
Nghĩ đến Vu Kiệt không biết sống chết ra sao, hốc mắt Dương Cẩm Tú ầng ậng nước: “Cho nên, tính mạng của chú thì không đáng giá hay sao? Chú ấy vì muốn cứu em, không màng sống chết cũng được sao? Dương Kiếm? Anh có còn là con người nữa không?”
“Anh còn nhớ hôm lần đầu tiên em bị người ta bắt cóc không, là ai một mình giữ chân hơn năm mươi người!”
“Những điều này anh đều quên rồi à?”
“Anh không phải ý này, anh chỉ là muốn nói tình huống lúc đó, cứu em, là việc quan trọng nhất”, Dương Kiếm phản bác.
Dương Cẩm Tú hất cằm gào lên: “Vậy nếu như ngày hôm qua chú vì em mà chết thì sao? Anh có từng nghĩ đến cảm nhận của em không? Anh rõ ràng biết em thích chú, anh rõ ràng biết những ngày này em đều là vì đợi chú ấy đến mức ngủ không yên, vất vả lắm mới được được chú ấy trả lời em nhưng lại phát hiện ra mình trở thành phiền toái cho chú, còn mang nguy hiểm đến cho chú ấy!”
“Hơn nữa, hôm qua em liều mạng nói vệ sỹ cứu chú ấy, cứu chú ấy, hắn ta lại nhất quyết không nghe, nếu như chú chết rồi, cuộc đời này của em sẽ chỉ sống trong đau khổ, anh có biết không?”
Ba câu gào khóc, đều là vì lo lắng cho Vu Kiệt.
Cô sợ!
Sợ tối hôm qua Vu Kiệt thực sự vì cô mà đánh mất tính mạng của mình.
Cô bây giờ vẫn còn nhớ rõ những lời nói ác độc từ miệng của tên Vương Ninh.
Cô thực sự sợ hãi.
Mà Dương Kiếm nghe đến mấy câu này thì sửng sốt, sau đó bật cười lớn: “Hoá ra em đang lo lắng cho sự an toàn của anh ta à, yên tâm đi em gái, anh trai đã gọi cho mấy anh em ở Giang Thành hỏi từ lâu rồi, tối ngày hôm qua những người chết ở khu nhà máy ô tô bỏ hoang đều là đám binh lính được thuê về, tên Vương Ninh đứng đầu đã bị đánh gãy chân rồi, còn bị bắt vào tù nữa, Vu Kiệt, vẫn còn sống!”
“Thật không?”
Vừa biết được Vu Kiệt không sao, cảm xúc của Dương Cẩm Tú liền tốt hơn: “Anh nói thật không?”
Dương Kiếm gật đầu: “Thật, anh sẽ không gạt em, nhưng mà cò một sự thật mà em cần phải biết, Vu Kiệt đó… anh ta và em đã định là không có duyên phận, cho dù anh ta đến tìm em, cũng sẽ không có khả năng, đương nhiên, anh ta cũng sẽ không tìm được em, bây giờ em đang ở Ninh Thành, người ta làm sao mà đến tìm em được?”
“Em có thể gọi điện cho chú ấy!”
Nói xong, Dương Cẩm Tú cầm điện thoại lên định gọi đi, nhưng khi kết nối được điện thoại thì chỉ nghe được tiếng nói… điện thoại đã tắt máy.
“Em xem đi!”, Dương Kiếm nhún vai.
Dương Cẩm Tú cúi thấp đầu.
“Được rồi, đừng ủ rũ nữa, chẳng có việc gì to tát cả, đi, anh đưa em đi quán bar chơi!”
Dương Cẩm Tú không đáp lời.
“Được rồi, đi quán bar chơi, thả lỏng tinh thần, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, dù gì cũng không thể nằm mãi ở nhà đúng không, sẽ trở nên xấu xí đấy!”
Không chịu được sự nhiệt tình của Dương Kiếm, Dương Cẩm Tú đành phải thoả hiệp, chỉ cần biết được Vu Kiệt không sao, cô cũng không còn oán hận nhiều như thế nữa, sau khi ăn cơm xong liền đi theo Dương Kiếm ra ngoài, chẳng qua vì mệnh lệnh của bố nên khi bọn họ đi ra ngoài, có mấy vệ sỹ cũng sẽ đi theo.
Nửa giờ sau, bọn họ đến trước cửa của một quán bar, bước xuống xe, đi vào bên trong.
Dương Cẩm Tú lấy điện thoại từ trong túi ra, muốn xem Vu Kiệt có gửi tin nhắn đến không, cũng đúng vào lúc này, từ trong quán bar có một người trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai bước ra, đi đến trước mặt Dương Cẩm Tú, chân bước hụt một cái liền nhào thẳng về phía này!
Cảnh tượng quen thuộc.
“A…”.
“Rầm!”
Nhanh như chớp, mấy vệ sỹ đi theo phía sau cô lập tức cho rằng có nguy hiểm nên dùng tốc độ sấm sét xông đến, đúng vào lúc tay của người trẻ tuổi nọ chạm vào túi áo của Dương Cẩm Tú liền bị bắt lại ấn ngã xuống đất.
“Giỏi lắm, hoá ra là một tên cắp vặt, trên địa bàn của ông đây thì mày là tên ăn cắp đầu tiên!”
Dương Kiếm trợn mắt lườm, vừa nói vừa đấm vào mặt người trẻ tuổi nọ sau đó lục soát từ trên xuống dưới.
Mà lúc Dương Kiếm móc ra được một cái ví tiền từ trong túi áo của người này, đang định lấy nó làm chứng cứ giao lại cho nhân viên ở đây giải quyết, một tấm thẻ chứng minh thư lọt vào tầm mắt của Dương Cẩm Tú.
“Đợi đã!”
“Làm sao thế?”
Dương Cẩm Tú chỉ vào tấm thẻ chứng minh thư cài trên ví tiền rồi hít một hơi khí lạnh.
Dương Kiếm vừa nhìn liền lấy ra nhìn kỹ, một giây tiếp theo, hai mắt trợn tròn kinh ngạc không thôi!
“Chú… chú…”.
“Anh!”
Dương Cẩm Tú vui mừng như điên: “Chú ấy đến rồi, chú ấy đến rồi, em biết là chú ấy sẽ không bỏ mặc em, chú đến rồi!”