Đệ Nhất Lang Vương

Chương 85: Võ quán Tứ Hải



Sau khi biết được Vu Kiệt đã đến thành phố Ninh Thành, cả người Dương Cẩm Tú như thay đổi hoàn toàn.

Cô vui mừng như điên, dường như đối với cô mà nói, những tin nhắn được gửi đi của mấy ngày này đều đã nhận được tin trả lời, chú ấy đã đến đây rồi, chỉ cần chú ấy đến là đủ rồi, có ngàn vạn lời nói thì cũng không bằng được sự thật này.

Dương Kiếm cũng không ngờ đến Vu Kiệt lại từ Giang Thành xa xôi đuổi theo tới tận đây, mà mới cách có bao lâu đâu, cũng tức là nói, sau khi rời khỏi khu nhà máy ô tô bỏ hoang kia, anh đã tức tốc tới thẳng Ninh Thành này mà chưa từng nghỉ ngơi một phút nào.

Anh ta nheo mắt lại, chẳng lẽ… Vu Kiệt này thực sự có tình cảm với em gái mình…

Nghĩ đến đây anh ta liền cảm thấy không thể tin được.

Cái tên đó mới tiếp xúc với em gái mình vài lần, mà đã liều mạng cứu nó, lại còn từ xa xôi chạy đến đây nữa.

Thân là một cao thủ tình trường nhiều năm, Dương Kiếm trước giờ vẫn không hề tin có loại tình yêu sét đánh.

Anh ta nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào người thanh niên trẻ tuổi đang bị đám vệ sĩ ghì chặt trên mặt đất không thể động đậy, lạnh giọng hỏi: “Nói, mấy thứ này mày lấy ở đâu ra?”

Tên móc túi là một thanh niên cỡ ngoài hai mươi tuổi, nhìn cách thức móc túi rất là thành thạo, hẳn là được dẫn dắt bởi một tổ chức nào đó.

Ánh mắt hắn ta sợ sệt: “Tôi… tôi quên rồi!”

“Quên rồi?”

Dương Kiếm cười lạnh lùng: “Xem ra phải đánh cho mày một trận thì mày mới nhớ lại được!”

“Tôi…”.

“Bốp!”

Tên móc túi còn chưa kịp mở miệng thì vệ sỹ bên cạnh đã cho hắn một bạt tai đau điếng.

Liên tục mấy lần, đánh đến nỗi mặt của tên móc túi sưng đỏ cả lên, cả khuôn mặt như sắp biến dạng thành một cái bánh bao.

“Tôi… tôi… tôi nói…”.

“Mau nói!”

Tên móc túi bị đánh cho biết sợ rồi, hắn cũng ý thức được hôm nay coi như mình đã đụng phải người gớm mặt, liền vội vàng đáp: “Ở ga tàu, khoảng hai tiếng trước!”

“Người đó trông như thế nào?”, Dương Kiếm tiếp tục hỏi.

Tên móc túi đáp: “Chiều cao khoảng một mét bảy sáu đến một mét tám, vóc dáng không tính là béo, trên người đầy cơ bắp, lưng đeo một chiếc ba lô hành lý cũ, mặc một chiếc áo cộc tay mỏng và quần dài, làn da ngăm đen, mày kiếm mắt sáng, tóc cắt kiểu đầu đinh!”

“Là chú, thực sự là chú!”

Nghe tên cắt vặt miêu tả hình dáng của Vu Kiệt, Dương Cẩm Tú càng chắc chắn, người đàn ông ở ga tàu chính là Vu Kiệt.

Dương Kiếm cũng nở nụ cười ngượng ngùng.

“Không được, tên này lấy trộm ví tiền và điện thoại của chú rồi, vậy chú biết làm thế nào? Không có tiền, không có điện thoại, ga tàu lại cách trung tâm thành phố xa như vậy, anh, anh mau phái người đi tìm chú ấy, nhanh lên!”

“Anh biết rồi, anh biết rồi, em yên tâm đi! Anh chắc chắn sẽ giúp em tìm được người, hay là em về nhà trước đi, đợi anh tìm được anh ta

thì sẽ báo tin cho em”, Dương Kiếm an ủi cảm xúc của cô.

“Được, được, anh phải tìm được chú nhé”, gương mặt Dương Cẩm Tú cực kỳ lo lắng, lại nhắc nhở Dương Kiếm.

“Anh biết rồi!”

Nói xong, anh ta để hai tên vệ sĩ đưa Dương Cẩm Tú về nhà, sau đó sai người đưa tên móc túi lên xe, để những người còn lại mang theo hắn ta đi đến ga tàu tìm người.

Đứng trước xe, anh ta đi đến chỗ ghế lái bảo với tài xế kéo cửa sổ xuống sau đó ra hiệu nói nhỏ với tài xế.

“Cậu chủ, anh có gì cần dặn dò?”

Dương Kiếm gật đầu, nói: “Tìm được cái người trên thẻ chứng minh thư, nếu như anh ta ở đó thì bảo anh ta quay về thành phố Giang Thành, đừng quay lại đây nữa. Nếu như anh ta không nghe thì đánh ngất anh ta đưa về Giang Thành, tuyệt đối không được để cho cô chủ gặp anh ta, nghe rõ chưa?”

“Hả?”

Tài xế ngẩn cả người một lúc, cực kỳ kinh ngạc: “Nhưng mà cô chủ không phải nói là phải đảm bảo an toàn cho người nọ, còn phải đưa anh ta về hay sao?”

“Anh nghe tôi hay là nghe nó?”, Dương Kiếm trợn mắt nhìn, tài xế liền không dám ho he gì nữa.

Ở nhà họ Dương, Dương Kiếm chắc chắn là người thừa kế.

Mà Dương Cẩm Tú chỉ là một cô chủ nhỏ, sau này gả cho người ta rồi thì cũng giống như bát nước đổ đi, địa vị của ai quan trọng hơn, đám người dưới đều hiểu rất rõ.

“Hiểu rồi cậu chủ, tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh ta gặp được cô chủ, nhưng nếu như anh ta không ở ga tàu thì làm thế nào?”

“Không ở ga tàu?”

Dương Kiếm nhún vai: “Đổi lại là anh, không có điện thoại, không có ví tiền, anh có thể chạy đi đâu được?”, nửa đêm ở ga tàu cũng chẳng có mấy nhân viên làm việc, anh ta còn không tin là Vu Kiệt có thể bay được đến trung tâm thành phố.

“Đúng đúng đúng, vẫn là cậu chủ thông minh!”

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, làm theo lời tôi dặn, đi tìm người đi!”

“Vâng!”

Mấy phút sau, một đoàn người trên đường đi đến ga tàu.

Dương Kiếm nhìn con đường rộng rãi thở dài một hơi, Vu Kiệt à Vu Kiệt, thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh lại cố tình đến, anh cứu Cẩm Tú, tôi cảm ơn anh, nhưng nếu như muốn ở bên cạnh Cẩm Tú, xin lỗi, điều này là không thể.

Thân phận của anh đã định trước là cả đời này anh và Cẩm Tú sẽ không có kết quả.

Bỏ cuộc đi!

Điều này cũng là muốn tốt cho anh.

“Nếu như bố tôi biết được anh đến Ninh Thành, sợ là… anh sẽ phải chịu khổ một trận thôi, anh hãy ở ga tàu ngoan ngoãn đợi, sau đó quay về đi!”

Anh ta lầm bầm vài câu, thực lòng anh ta không hề nghĩ đến Vu Kiệt sẽ xuất hiện ở thành phố Ninh Thành.

Nhưng vận mệnh quả thực trêu đùa người ta!

Những gì trước đây anh ta rất chắc chắn thì bây giờ lại hoàn toàn sai.

Bên kia lúc này, Vu Kiệt và Triệu Lệ Lệ cùng ngồi trên chiếc xe maserati đi đến một khu võ quán.

Diện tích của khu võ quán này rất lớn, có lẽ phải bằng một cái sân vận động cao cấp.

Triệu Lệ Lệ rút chìa khoá ra, liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu: “Ngẩn ra làm gì? Xuống đi!”

“…”, Vu Kiệt.

Anh mở cửa xe ra, bước xuống từ trên xe rồi nói: “Cảm ơn cô đã đưa tôi từ ga tàu đến đây, tôi đi trước đây”.

“Đợi đã!”

Mặt Triệu Lệ Lệ biến sắc, trong mắt, thứ cảm xúc phức tạp kia bắt đầu biến thành nỗi nhớ nhung, không biết vì sao, nghe được Vu Kiệt nói muốn rời đi, trái tim cô ta đột nhiên đau nhói.

Xa cách đã tám năm, lần nữa được gặp lại người nam sinh đã từng khiến cô ta rung động, nhưng cô ta phát hiện cuộc sống của anh chẳng khác gì ăn mày, tâm trạng của cô ta rất khó để hình dung.

“Còn có việc gì không?”

“Vu Kiệt…”.

Triệu Lệ Lệ cắn môi: “Rời xa tôi, rồi gặp lại tôi như bây giờ, anh… có hối hận không?”

“…”, Vu Kiệt.

Anh quay đầu lại, trong một lúc không biết nên nói cái gì.

“Xin lỗi!”, Vu Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói ra câu này.

Không ngờ giây tiếp theo, Triệu Lệ Lệ lại bật cười lớn: “Ha ha ha… cái tên nghèo rớt thối tha nhà anh, không phải vẫn còn cho rằng tôi thích anh đấy chứ! Thâm tình nói ra câu xin lỗi như vậy à?”

Mặt Vu Kiệt khẽ biến sắc, siết chặt nắm tay: “Câu xin lỗi này là vì ngày đó tôi làm cô mất hết thể diện trước mặt bao nhiêu người, không phải là vì tôi hối hận”.

“Thôi đi! Sống chết vì sĩ diện thì chỉ có khổ, anh tưởng là tôi không biết trong lòng anh nghĩ gì sao? Chẳng qua là cho dù anh có hối hận cũng không có tác dụng gì, tôi đã có chồng rồi, hơn nữa chồng tôi còn là cậu chủ nổi tiếng ở thành phố Ninh Thành này!”

Giọng điệu của Triệu Lệ Lệ rất kiêu ngạo, cô ta tiếp tục nói: “Đừng nói bạn học cũ không giữ sĩ diện cho anh, võ quán này gần đây đang tuyển người, ông chủ ấy à, chính là bạn của chồng tôi, vừa rồi tôi đã nhắn tin cho anh ấy rồi, để anh ấy sắp xếp một công việc làm giáo viên hướng dẫn cho anh, không cần đến chứng minh thư, một tháng lương tám nghìn tệ, bao ăn ở, đợi anh nhận được lương rồi thì mua lấy một cái điện thoại mới liền có thể làm được chứng minh thư mới, đến lúc đó anh muốn đi hay ở, đều tuỳ anh quyết định!”

Nói xong, cô ta xoay người quay lại xe, nổ máy rồi rời khỏi đó.

Gió lạnh kèm theo từng hạt mưa lất phất rơi lên khuôn mặt của Vu Kiệt.

Màn đêm quá mức yên tĩnh!

Đứng trước cửa võ quán, Vu Kiệt ngẩng đầu nhìn biển hiệu võ quán Tứ Hải.

Ví bị móc mất!

Điện thoại cũng bị lấy mất!

Xem ra… chỉ đành phải như vậy đã!

Vừa nghĩ, Vu Kiệt liền đưa ra quyết định!

Vì tìm được Cẩm Tú, nhẫn nhịn một chút, cũng có là gì.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.