Ba chữ này, là chuyện mà Vu Kiệt muốn làm.
Lảng tránh một cách mù quáng sẽ không giải quyết được chuyện gì cả.
Chỉ có đối mặt mới là con đường đúng đắn mà anh nên đi.
Không phải muốn phô trương, cũng không phải muốn làm chấn động rồi thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, đơn giản chỉ vì anh muốn làm như vậy, với điều kiện cơ bản này, bất kỳ yếu tố bất lợi nào cũng không thể ngăn cản được bước chân của anh.
Vu Kiệt chịu đủ rồi.
Muốn làm vậy thì làm thôi.
Không hổ thẹn với thế giới.
Không hổ thẹn với lòng mình.
Không hổ thẹn với thời gian.
Lúc này, hai nhân viên nghe thấy lời của Vu Kiệt cũng cảm nhận được một nguồn động lực chưa từng có.
Chết có là gì chứ, không ai có thể ngăn cản được!
Đây chính là tinh thần của Lang Vương Hoa Hạ, con dao sắc bén của tổ quốc!
Biết rằng không thể nhưng vẫn làm, đây là quyết định của Vu Kiệt, cho nên đột nhiên anh cảm thấy câu nói kia của sư phụ Diệp Lâm thiếu thiếu gì đó.
Biết việc này có thể làm được nên quyết định làm là hợp lẽ, còn biết những việc đó không thể làm mà vẫn muốn làm là ngược lại lẽ thường.
Trên đời này không có cái gọi là tuyệt đối, không có cái tuyệt đối giữa đúng và sai, cũng không có cái tuyệt đối giữa thiện và ác.
Người chết dưới tay Vu Kiệt không ít, anh đã từng giết người, cũng đã từng ngồi tù, đó không phải là sự chính nghĩa tuyệt đối, cũng không phải là ác độc tuyệt đối, chẳng qua chỉ là tôn sùng nội tâm của bản thân mà thôi.
Biết làm được nên mới làm cũng được, biết không làm được mà vẫn làm cũng được, điều quan trọng là…đi theo con đường của chính mình, làm nên chuyện lớn!
Vu Kiệt hít sâu một hơi nhìn về phía hai người nhân viên: "Tôi biết đối với hai người mà nói đây là chuyện áp lực chưa từng có, thậm chí hai người cũng không cần phải tham gia vào cuộc chiến giữa tôi và Giang Hồ Truyền Thừa, càng không cần phải vì chuyện này mà hy sinh”.
"Cho dù lần này tôi thành công trốn thoát thì cũng sẽ còn lần sau, lần sau sau và vô số lần sau nữa, qua sự việc ở chùa Hàn Sơn, tôi đã biết sự tồn tại của bản thân chính là cái gai trong mắt bọn họ, bọn họ sợ vị võ thánh thứ hai sẽ xuất hiện trong Quốc Phái, phá vỡ hoàn toàn thế cân bằng một chọi hai của Quốc Phái”.
"Nếu đã như thế, bọn họ chỉ muốn tôi núp dưới sự bảo vệ của Quốc Phái, vậy thì làm sao mà tôi trưởng thành được?"
"Tôi cần phải trực tiếp đối mặt với những chuyện này.
Bây giờ, hai người có thể rời đi, đợi đến khi chú Mạc đến rồi thì đến gặp tôi, hoặc là có thể đợi đến khi bố tôi từ nước ngoài trở về hãng đến tìm tôi, tôi phải đi đây”.
Nói xong, Vu Kiệt quay người rời đi.
Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau, dường như đã có quyết định, nhanh chóng chắp tay nói.
"Thưa Lang Vương, chúng tôi sẽ không đi”.
Vu Kiệt giật mình quay đầu lại: "Hai người đã nghĩ kỹ chưa?"
"Không có! ”, hai người đều sửng sốt.
Vu Kiệt nói thêm: "Nếu có, vậy thì chỉ có một, chủ động xuất kích!"
“Ý anh là gì?”, cả hai không hiểu.
Vu Kiệt: "Chẳng phải hai người vừa mới nói xong sao? Bọn chúng đến Lạc Thành bằng máy bay, vậy thì sân bay chắc chắn sẽ có camera giám sát liên quan, chỉ cần xác định được hành tung và vị trí của bọn chúng, luôn theo dõi sát sao, đến lúc đó sẽ hình thành cục diện kẻ địch ngoài sáng, chúng ta trong tối.
Trong tình huống này, quyền chủ động nằm trong tay chúng ta”.
.