Lợi dụng lúc anh ngã, một số võ giả nhà họ Thường vừa bị sốc vì hành động nâng đao của Vu Kiệt lúc nãy, mặc dù cổ tay đang run rẩy những vẫn cố cầm gậy gỗ chạy về phía Vu Kiệt thi nhau đánh vào chân anh!
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
“…”
Tiếng gậy gỗ bị gãy nối tiếp nhau, không ngừng vang vọng trong không trung.
Cho đến khi tất cả gậy gỗ đều bị đánh gãy thì những võ giả nhà họ Thường này mới dừng lại, nhìn chòng chọc vào Vu Kiệt, hơi thở vô cùng căng thẳng.
Đám võ giả cầm dao bầu không dám bước tới vì sợ…
Bọn họ không tin, thân thể của một con người thực sự có thể chịu được nhiều đả kích đau đớn như vậy.
Bọn họ không tin, cảnh giới đã bị trấn áp xuống tiểu kình mà vị thiên tài của võ giới này vẫn vô địch như vậy.
Bọn họ không tin, trên đời này có người thực sự có thể chống lại sức ép đại đạo của cường giả phong thánh, dám bước đến trước mặt cường giả phong thánh.
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Nhưng…
Những chuyện càng không thể xảy ra thì càng có nhiều khả năng xảy ra kỳ tích.
Đây là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi.
Trước ánh nhìn của tất cả mọi người, lòng bàn tay nhuốm máu đỏ tươi của Vu Kiệt nắm chắc mép gạch đá xanh, anh chống tay trên mặt đất đứng dậy, đầu gối đau đớn đè xuống đất.
Đứng dậy!
"Tôi đến từ vùng núi, chỉ để bảo vệ công lý và lẽ phải!"
"Tôi đến từ vùng núi, vượt qua vực thẳm, vượt qua mọi khó khăn!"
"Tôi đến từ vùng núi, trong lúc mờ mịt tôi vẫn giữ vững lòng tin!".