Tại thành phố Giang Thành, cuối cùng buổi chiều mưa lớn cũng tạnh hẳn. Đường xá hai bên như ngập lụt, cũng may thành phố Giang Thành gần biển, hệ thống thoát nước cũng tiên tiến nên không gây nguy hại gì quá lớn.
Hôm nay cũng đúng là ngày Vu Sơn xuất viện. Cao Vũ Xương sáng sớm đã thu dọn xong hành lý và làm xong thủ tục xuất viện.
Cùng với tin tức Lãnh Trầm bị vào tù thì chuyện xảy ra tối hôm đó trong bữa tiệc nhà họ Đổng cũng chìm dần vào quá khứ.
Nhưng chuyện không kết thúc dễ dàng như vậy, bởi sự báo thù của nhà họ Lãnh vẫn đang tiếp tục.
“Vợ à…”, Vu Sơn nắm chặt tay của Cao Vũ Xương.
Cao Vũ Xương khẽ cười, nói: “Em đây”.
“Chúng ta về nhà đi”.
“Vâng”.
Họ bắt xe về nhà, lúc đến cửa nhà điều khiến họ không thể ngờ tới được là một cảnh tượng như đống rác xuất hiện trước mặt họ.
Trước cửa biệt thự, một đống quần áo lộn xộn chất bên cạnh thùng rác. Bên trong thùng rác là những đồ dùng gia đình bị nước mưa ngấm hết.
Lúc đó, Cao Vũ Xương ngây người ra, đứng đờ tại chỗ, hồi lâu không định thần lại được.
Nhà của họ… Thật sự không còn nữa rồi!
Hôm trước nhận được điện thoại của Cao Hùng, sau khi được tin họ bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao thì họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Mấy ngày nay, để chắc chắn hai chân của Vu Sơn hoàn toàn bình phục nên bệnh viện đã kiểm tra toàn bộ, vì vậy Cao Vũ Xương không có thời gian quay về nhà thu dọn. Ai ngờ, vừa về đến nhà thì cái nơi để an cư lập nghiệp giờ đây lại thành đống rác khiến người ta ngạt thở.
Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao, đúng thật là không còn thể diện gì nữa.
“Ôi! Đây chẳng phải là chàng ở rể sao? Sao, xuất viện rồi hử?”
Đúng lúc này, một chiếc xe Lamborghini màu xanh từ phía xa lái tới rồi dừng trước cửa biệt thự. Sau đó, một người thanh niên mặc đồ vest đi xuống.
“Cao Vân Tiêu”, Cao Vũ Xương lập tức nheo mắt, thốt lên.
“Gọi tên tôi làm gì? Cao Vũ Xương, cô đừng quên thân phận hiện giờ của mình. Cô đã không còn là người của nhà họ Cao nữa rồi, phải ăn nói khách khí với tôi một chút, nếu không tôi sẽ cho cô biết tay đấy”.
Trước đây Cao Vũ Xương rất được ông cụ Cao yêu quý nên còn trẻ tuổi mà đã được làm chủ tịch tập đoàn rồi, vì vậy hắn không dám động đến nhưng hiện giờ thì khác.
Bởi vì em trai của Vu Sơn mà Cao Vũ Xương hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm của ông mình, đến cả bố mẹ cô ta cũng đang dần mất đi địa vị trong gia tộc.
Để đảm bảo tiền đồ cho nhà họ Cao, ông cụ Cao đã đuổi Cao Vũ Xương ra khỏi nhà. Bây giờ, đừng nói là bắt nạt Cao Vũ Xương mà kể cả họ đánh Vu Sơn tàn phế trước mặt cô ta thì cô ta cũng chỉ có thể đứng nhìn thôi.
“Anh…”.
“Vũ Xương”, Vu Sơn nắm chặt tay Cao Vũ Xương, kìm nén uất ức trong lòng. Anh ta hiểu, nếu như xung đột với Cao Vân Tiêu thì chẳng khác nào cho hắn cơ hội chĩa mũi dùi vào mình.
“Anh ngăn em làm gì?”
Cao Vũ Xương hét lớn. Biệt thự trước mặt là nhà của mình nhưng hiện giờ lại thành ra bộ dạng này. Cái tên Cao Vân Tiêu này chỉ là thuộc chi phụ của nhà họ Cao, trước đây thì không dám hống hách ngang ngược, vậy mà giờ lại dám lên mặt thế.
Cô ta hận!
Cô ta không cam tâm!
Cô ta không phục!
“Sao vậy Cao Vũ Xương? Lẽ nào cô định đánh tôi hả? Cô thử động vào tôi xem?”, Cao Vũ Xương cố ý thò mặt về trước rồi với vẻ muốn ăn đánh.
Nhưng hắn cũng không để ý, bởi vì hiện giờ Cao Vũ Xương đã không còn là người của nhà họ Cao nữa.
“Tôi nói này Cao Vũ Xương, cô cũng là người thông minh, bị đuổi ra khỏi nhà rồi mà vẫn với tính khí đó. Thật sự tưởng rằng mình vẫn còn là chủ tịch tập đoàn à? Cô vẫn nên học hỏi ông chồng vô dụng của mình đi”.
“Hèn nhát thì phải có dáng vẻ của hèn nhát, rác rưởi cũng phải có cái thông minh của nó”.
“À phải rồi! Tôi nói cho các người một tin, biệt thự này bắt đầu từ hôm qua là thuộc tài sản dưới tên tôi rồi. Quần áo và đồ dùng gia đình của các người tôi đều bảo người ném ra ngoài rồi. Nếu các người cần thì cứ lấy đi, tôi là người lương thiện mà”.
“Ngoài ra, thẻ ngân hàng và các tài sản khác của cô đều bị ông nội thu về hết rồi. Còn Nhã Nhã, ông nội đã cử người đưa đi. Còn lại thì tôi không nói thêm nữa nha”.
“Nhã Nhã…”, nhắc đến cô con gái cưng chiều nhất của mình, Vu Sơn đột nhiên không trấn tĩnh được.
“Anh nói Nhã Nhã ở đâu? Con bé bị ai đưa đi rồi?”
“Phế vật, tai mày bị điếc à, không nghe rõ sao?”, Cao Vân Tiêu day day tai, với dáng vẻ không coi Vu Sơn ra gì.
Nhưng lúc hắn vừa nói dứt lời thì Vu Sơn đã xông lên, hai tay như kìm sắt nắm chặt cổ áo của Cao Vân Tiêu, hai mắt đỏ ửng.
Lúc này, Cao Vân Tiêu cảm thấy vô cùng ngạt thở. Toàn thân hắn như con gà bị xách lên không trung, hai chân rời khỏi đất.
Hắn cảm thấy mơ hồ, Vu Sơn từ khi nào lại có sức mạnh đến thế?
Ban nãy vẫn còn nhát gan không dám ra tay, sao vừa nhắc đến Nhã Nhã thì như con trâu điên vậy?
“Mày muốn làm gì? Thằng phế vật này, nếu như mày dám ra tay với tao, tao bảo đảm con gái mày sẽ không được đãi ngộ tốt ở nhà họ Cao đâu”, Cao Vân Tiêu vội nói với giọng uy hiếp.
“Mày dám!”
“Vu Sơn!”, Cao Vũ Xương vội ngăn lại: “Anh đừng kích động, đừng như thế”.
Vu Sơn nhìn chằm chằm vào Cao Vân Tiêu, hét lớn: “Nói cho tao biết, Nhã Nhã bị ai dẫn đi rồi?”
“Mịa”, Cao Vân Tiêu mắng một tiếng: “Bố mày không nói đấy, mau bỏ tao xuống, mày muốn chết hả?”
“Bốp”, đáp lại câu nói tục của hắn là cái tát giòn vang.
“Mẹ mày chứ”.
“Bốp”.
Nhìn thấy vậy, Cao Vũ Xương kinh ngạc, còn Cao Vân Tiêu cũng ngây người tại chỗ.
Thằng phế vật này… Không ngờ… Nó lại dám ra tay đánh người?
Chắc là bị ảnh hưởng bởi em trai nên Vu Sơn cũng đã thay đổi. Đến nỗi anh ta nhìn bàn tay của mình mà chưa phản ứng lại kịp.
Bên tai lúc này liền nghe thấy Cao Vân Tiêu mắng lớn: “Được, được lắm, Vu Sơn, mày toi đời rồi. Tao nói cho mày biết, tao sẽ bắt mày phải…”, lời nói chưa dứt thì Vu Sơn không nói hai lời mà xách cổ hắn đến vách núi.
Ở đây sâu thăm thẳm khiến Cao Vân Tiêu mặt biến sắc.
“Vu Sơn! Mày là thằng điên, thằng thần kinh. Mau bỏ tao xuống, mau lên”.
“Con gái tao đang ở đâu”, Vu Sơn lại hỏi lại câu hỏi này.
“Vu Sơn…”, Cao Vũ Xương nhìn bóng lưng của Vu Sơn với đầy vẻ kinh ngạc. Trước nay chưa từng thấy anh có lúc lại vì con gái mà không tiếc giá gì như này.
“Tao nói, tao nói… Mau bỏ tao xuống trước đã”.
“Mày nói trước đi”, Vu Sơn không chịu nhượng bộ.
“Được, được”, lúc này Cao Vân Tiêu cũng coi như biết sợ rồi.
“Nó bị quản gia nhà mày đưa đi rồi, ông cụ đích thân hạ lệnh, nói… Nói là muốn nuôi nó ở bên mình, để tránh nó chịu khổ bên hai người”.
“Đưa đi rồi…”, lúc này Vu Sơn mới thả Cao Vân Tiêu xuống.
Cao Vân Tiêu coi như được giải thoát nên ngồi bệt trên đất thở hổn hển. Hắn nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt, lạnh lùng nói: “Thằng họ Vu kia! Mày cứ đợi đấy cho tao, cậu chủ đây nếu không tìm người đến dạy dỗ cho mày bài học thì tao sẽ không mang họ Cao nữa”, nói xong hắn lớn bước quay về xe ô tô rồi lái xe rời đi.
Lúc này chỉ còn lại Vu Sơn và Cao Vũ Xương cô đơn lạc lõng.
Bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao.
Con gái thì bị đưa đi.
Cả thế giới dường như đang ruồng bỏ họ.
“Vũ Xương”, Vu Sơn nắm chặt nắm đấm, cúi đầu, khóe môi run rẩy nói: “Anh xin lỗi, là do anh vô dụng không chăm sóc tốt cho Nhã Nhã”.
“Không sao, không sao đâu! Anh vẫn còn ở đây là được rồi, chúng ta sẽ cùng cố gắng”.
Cao Vũ Xương ôm chặt Vu Sơn, hai người đứng ôm nhau mà đột nhiên cảm thấy con đường phía trước mờ mịt.
Vu Sơn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ảm đạm, nghĩ đến Vu Kiệt đang bặt vô âm tín, đột nhiên anh ta kiên định hơn hẳn.
Là người con trai mà anh ta làm tên ở rể khiến bố mẹ mất mặt và rồi… Rời xa nhân thế.
Là anh trai, anh ta không chăm sóc tốt cho em trai duy nhất hại em mình đến giờ không thấy tung tích.
Là người bố thì anh ta không thể yếu đuối thêm nữa.