Sau khi lấy được điện thoại của Vu Kiệt từ chỗ tên ăn cắp thì cô chưa thấy bất cứ một tin nhắn nào gửi đến điện thoại này. Ngay cả một cuộc gọi cũng chưa từng có.
Bây giờ có một cuộc gọi nhỡ, không khỏi khiến cô suy đoán như thế!
Có phải vì chú muốn tìm lại điện thoại nên dùng một số khác gọi tới không!
Nghĩ đến đây thì Dương Cẩm Tú vội vàng gọi lại cho số điện thoại bị nhỡ kia.
“Tút tút tút...”
Trong điện thoại lập tức truyền đến âm thanh kết nối.
“Reng reng!”
Lý Đại Năng ăn uống xong xuôi, tiện đường ra ngoài đổ rác, mới mua được một lon đồ uống rồi bước ra khỏi cửa hàng thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Hắn ta nhíu chặt lông mày, lấy điện thoại ra xem. Được lắm, đây không phải là số điện thoại anh Vu vừa gọi sao?
Tên ăn cắp này, còn dám gọi điện thoại lại!
Xem ông đấy có mắng chết hắn không!
Nói xong hắn ta giận dữ nhíu chặt lông mày, bấm nhận điện thoại rồi đặt lên tai mắng: “Cái tên khốn kiếp này, mẹ nó chứ, bố mẹ mày sinh ra mày có chân có tay là để mày phạm tội sao? Sao mày không học theo bọn Ấn Độ dùng tay chùi…sau đó đưa lên miệng nếm thử xem vị thế nào?”
“Mẹ nó, cái loại táng tận lương tâm nhà mày, mày sống trên đời này đúng là chật đất phí của. Mày sống thêm một giây thôi cũng là đau đớn của tổ tiên mày. Nhanh nhanh để đầu trâu mặt ngựa chặt cái tay chó của mày đi!”
“Không biết gan mày to cỡ nào, cái tốt không học lại đi học cái xấu, đồ khốn kiếp. Ông đây nói cho mày biết, lập tức cầm điện thoại đến trả cho anh Vu...”
Cầm trả lại, bằng không ông đây giết chết mày!
Lý Đại Năng còn chưa nói xong câu này thì đối phương đã tắt điện thoại.
Mẹ nó!
Dám ngắt điện thoại của ông đây à?
Lý Đại Năng tức điên lên, lúc đầu nghĩ việc mình chửi loạn một trận có thể khiến tên ăn cắp này sợ hãi, để nó ngoan ngoãn trả lại điện thoại di động, ai ngờ tên này lại cúp điện thoại.
Tức chết ông đây!
Tức chết ông đây!
Hắn ta tức giận ném đồ uống xuống đất, nghĩ thầm chờ mình có cơ hội bắt được tên ăn cắp này, thì tuyệt đối phải lột da rút xương nó!
Nhưng mà...
Hắn ta không biết là chủ nhân cuộc điện thoại gọi đến này không phải ai khác mà chính là người Vu Kiệt... đau khổ tìm kiếm!
…
Điện thoại trượt xuống từ tay Dương Cẩm Tú.
Thì ra...cuộc điện thoại này...là gọi nhầm.
Nhưng không biết vì sao mỗi câu nói thô tục khó nghe kia đi vào trong lỗ tai bỗng nhiên lại khiến lòng cô đau đớn như thế, giống như những câu đó đang nói cô vậy.
Buồn cười thật!
Cái này có lẽ...chính là hình phạt ông trời dành cho cô.
Phạt cô ngày hôm đó không thể kiên trì, bỏ rơi chú ấy tự lực cánh sinh.
Chịu một trận mắng cũng là đáng đời!
Lại nghĩ đến hội chùa ngày mai!
Nếu người cùng cô đi hội chùa là chú...mà không phải là Hàn Lưu thì tốt biết mấy?
…
…
Ngay lúc này, Hàn Lưu lái một chiếc Ferrari màu đỏ lao trên đường cái. Nửa tiếng sau hắn ta đã quay lại biệt thực nơi lén lút...bao nuôi tình nhân Triệu Lệ Lệ. Vừa vào đến cửa, cảnh tượng hoa hồng bày la liệt trên đất đã ghim sâu vào trong mắt Hàn Lưu.
Hắn ta có chút không ngờ đến, nhưng trong lòng cũng tràn ngập khinh thường.
Phụ nữ ấy mà, nhất là dạng yêu tiền như thế này, dáng người đẹp lại không có bối cảnh gì thì để chơi đùa là được.
Chơi chán thì nhìn cũng ngấy, không muốn chơi nữa!
Hắn ta bước vào cửa, ở giữa bàn ăn trong phòng bày một lọ nước hoa.
Chỉ ngửi một chút thôi mà cả người đã không khỏi nóng lên.
Còn Triệu Lệ Lệ thì đã mặc một bộ áo ngủ mỏng manh bằng lụa, đứng sẵn ở cầu thang, bày rõ...tư thế!
“Chồng à, anh đã về rồi, em rất nhớ anh!”
Triệu Lệ Lệ bước đến, quàng tay lên ôm cổ Hàn Lưu.
Sau đó!
“Rầm!”
Cô ta bị đẩy ra, quẳng xuống dưới đất.
Hàn Lưu lạnh lùng vỗ quần áo trên người, toàn đồ hiệu, đừng có làm hỏng âu phục của hắn ta.
“Chồng, anh làm gì vậy? Vài ngày rồi không đến, đến rồi lại đối xử với người ta như vậy sao?”, ánh mắt Triệu Lệ Lệ u oán, trong lòng thầm cảm thấy bất an, nhưng cũng không dám thể hiện ra, mà lại nở nụ cười lần nữa.
“Đừng làm tôi buồn nôn, tiện nhân!”
“Anh nói cái gì?”
Xoạt!
Triệu Lệ Lệ...kinh ngạc.
Tiện nhân!
Mấy chữ này lại phát ra từ trong miệng hắn ta.
Cô ta không dám nghĩ!
Cũng không muốn nghĩ đến.
“Anh nói em là gì?”
Hàn Lưu xỏ hai tay vào túi, ngồi xuống ghế sa lông, vắt chéo chân rồi ác nghiệt nói: “Tôi nói cô là tiện nhân, còn chưa nghe rõ hả?”
Lần này Triệu Lệ Lệ hoàn toàn không nhịn được nữa, cô ta đứng dậy từ dưới đất, ánh mắt bất mãn: “Hàn Lưu, tại sao anh lại nói em là đê tiện, Triệu Lệ Lệ em chưa làm gì có lỗi với anh! Em vì anh mà từ bỏ công việc, từ bỏ tất cả những người bạn là đàn ông. Mỗi ngày ngoại trừ việc dạo phố thì đều ở biệt thự này chờ anh về. Em đối với anh đã coi là dốc tim dốc phổi, vậy mà anh nói em như vậy sao? Rốt cuộc anh có ý gì?”
“Ha ha!”
Vẻ mặt Hàn Lưu tràn đầy khinh thường.
Trên thế giới này thứ không đáng tiền nhất chính là lòng tốt người khác đối với mình!
Hắn ta rút ra một điếu xì gà từ trong ngực, đặt ở khóe miệng: “Vậy như thế nào mới được nói cô là tiện nhân? Cũng chỉ có dạng người đê tiện như cô mới vì tiền mà dám làm mọi thứ, hơn nữa không phải cô cũng chỉ vì coi trọng tiền của tôi mới đồng ý đi theo tôi sao? Việc này có gì khác với chuyện bán thân ở bên ngoài chứ?”
“À không! Vẫn có chút khác nhau đấy, bên ngoài lợi ích ít ỏi, còn cô thì có giá hơn một chút, tôi nói không đúng sao? Triệu Lệ Lệ, cô nói xem cô có đê tiện hay không?”
“Cô xem tình trạng của cô bây giờ đi, đứng im đấy nghe ông đây mắng, dám nói một lời nào không? Biệt thự này là của tôi, xe sang cô đi cũng là của tôi, tất cả mọi thứ cô có đều là tôi cho. Đến đây quỳ xuống sủa vài tiếng cho tôi nghe chút coi!”
“Hàn Lưu, anh quá đáng...”
“Bốp!”
Không đợi Triệu Lệ Lệ phản kháng, đáp lại cô ta chính là một cái tát mạnh mẽ.
Nháy mắt có một lớp trang điểm trên mặt cô ta bị đánh bay!
“Mặt của tôi...”
Hàn Lưu ném một chiếc gương từ trên bàn sang: “Tiện nhân, cầm lấy gương soi chính mình coi, bộ dạng này của cô còn không gọi là đê tiện sao? Giống như mấy người đã mãn kinh vậy, nói trắng ra bây giờ ông đây đã chơi chán cô rồi!”
“Cũng không ngại nói cho cô biết, hôm nay nhà tôi giới thiệu cho tôi con gái cả của nhà họ Dương ở Ninh Thành, cô nhìn người ta xem, không cần trang điểm cũng đã dễ nhìn hơn cô gấp mấy trăm lần, cô trang điểm còn không đẹp bằng một nửa người ta nữa".
“Không bao lâu nữa tôi sẽ kết hôn với con gái nhà họ Dương. Vậy nên ý của tôi là gì hẳn cô hiểu chứ!”
Hàn Lưu thản nhiên nói.
Triệu Lệ Lệ nhanh chóng đảo mắt, nước mắt khẽ chảy ra từ trong mắt cô ta: “Anh muốn bỏ rơi em?”
Ngoài miệng cô ta gọi Hàn Lưu là chồng, nhưng trên thực tế, trong mắt người ngoài cô ta chỉ là một nhân tình bị bao nuôi, không có danh phận, chính là là loại người không bao giờ được công khai.
Mà bây giờ Hàn Lưu lại nói ra những lời này, chứng tỏ rằng... đã đến lúc cô ta bị vứt bỏ.
“Đừng nói khó nghe như vậy, bỏ rơi là từ mà giữa người yêu với nhau mới có thể dùng, tôi và cô nhiều nhất chỉ tính là chủ tớ, tôi là chủ của cô, còn cô là nô lệ của tôi. Chẳng qua hiện tại tôi không thích nô lệ là cô nữa. Tôi chơi cô chán rồi, từ hôm nay trở đi tôi không tìm cô nữa. Biệt thư xe sang tôi cho cô, tôi cũng sẽ không lấy lại!”
“Nhưng tôi có một yêu cầu!”
Hắn ta dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lẽo: “Nhớ kỹ thân phận của cô, cô chính là tiện nhân, tiện nhân không thèm mặt mũi, về sau đừng đến làm phiền ông đây nữa, cũng đừng lấy quan hệ của chúng ta ra để phá hỏng hôn nhân giữa tôi và con gái nhà họ Dương. Nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
Dứt lời thì Hàn Lưu đứng dậy nhanh chân rời đi.
Mục đích hắn ta đến chỗ này rất đơn giản.
Phân rõ giới hạn với Triệu Lệ Lệ.
Hắn ta muốn đoạt được Dương Cẩm Tú, nhất định không thể để cho Triệu Lệ Lệ phá hỏng!