Tầm năm giờ chiều, hội chợ đền thờ ở phố đi bộ của trung tâm thành phố đã bắt đầu diễn ra. Có không ít thanh niên dẫn theo bạn gái diện quần áo mới rồi đi vào những con phố mang đậm phong cách của Ninh Thành.
Ninh Thành là thành phố tuyến một vô cùng đặc sắc của Giang Nam, không thua kém gì so với Giang Thành. Mỗi lần đến hội chợ như này, có rất nhiều tiết mục thu hút mọi người. Trong đó, tiết mục đặc sắc nhất chính là võ quán ở Ninh Thành đón tiếp những võ sĩ nước ngoài và tổ chức buổi thi đấu đặc biệt.
Phong tục này bắt đầu có từ cuối thế kỷ trước, đến khi một võ sư họ Hoắc một mình đánh bại một trăm người của nước ngoài thì đấu võ của hội chợ đền chùa mới bắt đầu nổi danh bốn phương. Đồng thời, đấu võ của hội chợ cũng được gọi là đấu võ Ninh Thành, nổi danh khắp thế giới.
Lần này, sàn đấu mà đấu võ hội chợ tổ chức lớn hơn trước đây một chút. Có không ít nhân vật của Ninh Thành mặc quần áo bình thường đã ngồi đợi ở vị trí gần đó.
Vừa đến trung tâm thành phố và dừng xe lại, Hàn Lưu đã dẫn Dương Cẩm Tú đi vào hướng sàn đấu võ.
Đàn ông chinh phục phụ nữ thì bước đầu tiên phải là thể hiện sự phong độ của mình.
Hàn Lưu cười giới thiệu với Dương Cẩm Tú: “Cẩm Tú này! Đấu võ ở Ninh Thành chúng ta, chắc cô từng đến rồi nhỉ?”
Dương Cẩm Tú khẽ cười, lạnh lùng nói: “Tôi không thích nên không đến bao giờ”.
“Vậy à?”, Hàn Lưu cười hì hì nói: “Hôm nay coi như đến đúng dịp rồi. Lần này ở nước ngoài có mấy cao thủ đến khiêu chiến với chúng ta, đều là học trò của đại sư võ thuật lừng danh của nước Thái Dương. Nghe nói là gia tộc Yamamoto, địa vị cao lắm”.
“Cô cũng biết ân oán từ trước đến nay giữa chúng ta và nước Thái Dương mà. Lần này đám giặc lùn dám đến khiêu chiến với Ninh Thành, đúng là tự tìm cái chết. Ninh Thành của chúng ta cũng cử ra không ít cao thủ đâu. Trong đó có tám người của võ quán Tứ Hải”.
Nói xong, hắn ta ho khan một tiếng, cố ý ra vẻ giỏi giang, tiếp tục nói: “Không sợ cô chê cười chứ sở thích của tôi cũng là võ thuật. Mấy năm nay, sau khi tốt nghiệp ở nước ngoài về cũng hay đến võ quán Tứ Hải tập luyện. Những võ sư ở đó tôi đều quen cả. Hôm nay chúng ta có thể chứng kiến tài năng của họ rồi”.
Nói xong, hai người đi đến sàn đấu không xa. Tiếng chuông đã vang lên, chứng tỏ trận đấu đã bắt đầu rồi.
Trên sàn đấu, một người đeo găng tay, cởi trần, cơ bắp cuồn cuộn đang la hét. Xem ra, chắc cũng phải tập luyện bốn năm năm rồi. Còn đối diện với hắn là một người đang trấn tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, dường như căn bản không coi đối thủ ra gì.
Dương Cẩm Tú thấy vô vị nên không thèm nhìn, căn bản không để tâm đến.
Phong thái ư? Tài năng ư? Trong lòng cô chỉ có ‘chú’ là tài năng thôi.
Nếu như không phải sợ ông nội điều tra thì sao cô lại cam tâm tình nguyện đi cùng tên ăn chơi này đi xem đấu võ chứ. Cái gì mà sở thích là đấu võ, thôi cho tôi xin! Nhìn cái bản mặt này đã biết, đây chỉ là cái loại suốt ngày rượu chè chơi bời. Đúng là đồ mặt dày mà!
Nhưng cô không thể ngờ rằng, Vu Kiệt- người luôn khiến cô nhớ mong, lúc này đang từ một hướng khác đi về phía sàn đấu. Khoảng cách của hai người chưa tới mấy trăm mét.
Đột nhiên, Triệu Lệ Lệ dừng lại.
“Sao vậy chị Lệ Lệ?”, Lý Đại Năng phụ trách cầm đồ, hỏi.
Ánh mắt của Triệu Lệ Lệ thì nhìn về một góc cách đó mấy trăm mét.
Hàn Lưu… Cô ta nhìn thấy Hàn Lưu rồi.
Đây chính là người con trai đã ruồng rẫy cô ta vào tối hôm đó.
Nhưng chưa bao lâu mà bên cạnh hắn ta đã có người con gái khác rồi?
Không…
Người con gái đó… Lẽ nào chính là cô chủ của nhà họ Dương?
Trong thoáng chốc, ngón tay của Triệu Lệ Lệ nắm chặt.
“Cô đang nhìn gì vậy?”, Vu Kiệt đang định thuận theo mắt của Triệu Lệ Lệ nhìn lại thì đột nhiên ‘bốp’ một cái.
Một cái tát giòn tan vang lên đập vào mặt Vu Kiệt.
“Không được nhìn! Ai cho anh nhìn, anh có tư cách đó không? Vu Kiệt! Anh chỉ là vệ sĩ của tôi thôi, làm vệ sĩ thì phải có tác phong của vệ sĩ, biết điều đi theo sau tôi đi”, giọng Triệu Lệ Lệ đanh thép vô cùng.
Lúc nhìn thấy Hàn Lưu ở bên cạnh cô chủ nhà họ Dương, cô ta chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt. Cái tát này hoàn toàn không đủ để cô ta xả bực tức. Và tát Vu Kiệt chỉ là theo bản năng của cô ta mà thôi.
Nhớ lại hồi Vu Kiệt không tiếc giá gì mà quỳ xuống chỉ vì muốn chia tay với mình mà cô ta hận.
Hận Vu Kiệt không biết trân trọng mình.
Hận Vu Kiệt quá ích kỷ!
Hận Vu Kiệt không có mắt nhìn xa!
Nếu như ban đầu Vu Kiệt không rời xa cô ta thì có lẽ cô ta đã không thành ra như vậy, sẽ không làm người phụ nữ của Hàn Lưu, để rồi rơi vào bước đường như ngày hôm nay. Đều tại Vu Kiệt cả!
Vu Kiệt nắm chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn Triệu Lệ Lệ, nói: “Cô không cảm thấy mình quá đáng sao?”
Triệu Lệ Lệ cười lạnh một tiếng, hai tay chắp trước ngực nói: “Quá đáng ư? Đây đâu được gọi là quá đáng? Lẽ nào còn quá đáng hơn việc xảy ra hồi cấp 3 sao? Vu Kiệt! Anh đừng quên là ai nhờ mối quan hệ để anh vào được võ quán, ai đưa anh ra khỏi bến xe. Nếu như không có tôi thì anh đã sớm thành kẻ ăn mày rồi. Sao, tát anh một cái mà anh muốn đánh lại tôi sao?”
“Nào nào, đánh ở đây này, đánh đi”, Triệu Lệ Lệ lên trước một bước, thần sắc điên dại.
Lý Đại Năng thì không biết nên làm thế nào. Còn Vu Kiệt lúc này không hề ra tay, cũng không nói gì. Đúng là như vậy, nếu như không có Triệu Lệ Lệ thì anh không thể nào đứng ở đây. Chỉ đứng ở bến xe cách trung tâm thành phố hơn trăm cây đã đủ khiến anh phát điên rồi.
Triệu Lệ Lệ thật sự có ân với anh. Và Vu Kiệt là người trọng tình nghĩa nên anh lựa chọn không ra tay mà nhẫn nhịn.
“Sao, sao không dám đánh à? Ban nãy còn oai lắm mà? Anh giỏi lắm mà, tiếp tục oai nữa đi”, Triệu Lệ Lệ vẫn thế, cứ đẩy Vu Kiệt rồi tay chắp hông quát.
“Vu Kiệt! Anh có biết vì sao tôi gọi anh ra làm vệ sĩ cho tôi không? Anh còn nhớ hồi cấp 3 không, anh cũng bị tôi sai bảo như vậy, tôi có thể sai bảo một giờ thì có thể sai bảo anh cả đời”.
“Anh tưởng tôi không nhớ chuyện trước đây sao? Sai rồi! Tôi nhớ rất rõ, tôi phải trả lại gấp bội những tổn thương lúc đó”.
“Anh chịu được thì chịu, không chịu được thì cũng phải chịu”.
Những người xung quanh nghe thấy vậy thì đều đổ dồn ánh mắt về phía này. Một người đàn ông mà bị người con gái tát mà không dám đáp trả? Còn là đàn ông nữa không?
“Sao tên kia nhát vậy? Có thế mà không đáp lại được?”
“Hèn thật, không thể chịu được”.
“Mẹ kiếp, người ta chỉ vào mặt mình mắng mà không phản kháng? Nhu nhược!”
“…”, cũng đúng lúc này, một tiếng hô vang lên, đột nhiên cắt ngang lời của Triệu Lệ Lệ.
“Rắc rắc”, đó là tiếng xương gãy vụn.
Mọi người đều nhìn về phía sàn đấu. Chỉ thấy cao thủ của võ quán nào đó ở Ninh Thành đang như con chó nằm trên đất, biểu cảm đau đớn, mặt mày dữ tợn. Trên đầu gối hắn là xương đầu gối đầy máu me.
Bên tai mọi người lúc này truyền lại tiếng chế giễu của Yamamoto: “Cao thủ của Ninh Thành các người đâu? Yếu như con gà vậy? Còn kẻ nào biết đánh nữa không?”