Thất bại rồi! Võ sư thuộc võ quán Ninh Thành đã thất bại. Thất bại ê chề, hoàn toàn không có phong thái nên có của một võ sư.
Trên thực tế, khi tiếng chuông vừa vang lên, mọi người còn chưa kịp nhìn thì võ sư này đã ngã trên đất rồi. Thậm chí mọi người còn chưa nhìn rõ động tác mà đối phương ra tay, vậy mà trận đấu đầu tiên của hội chợ đã kết thúc như vậy.
Và thất bại của hắn cũng có nghĩa là, thắng lợi liên tiếp mười năm của Ninh Thành cũng bị chấm dứt từ đây.
Lúc này, mọi người xung quanh đều trợn trừng mắt nhìn với vẻ khó tin.
Mặc dù họ không xuất thân từ võ quán nhưng từ tận đáy lòng họ vẫn luôn tự hào vì quê hương mình là cái nôi của võ thuật, thành tích thắng lợi suốt mười năm cũng khiến họ thấy tự hào, thấy vẻ vang. Vì vậy, khi đến hội chợ, họ vẫn mang theo tâm thái của chủ nhà đối đãi với những kẻ khiêu chiến sắp thất bại kia.
Nhưng hiện giờ, niềm tự hào đó đã không còn nữa. Sao người ta còn chưa ra tay mà đã ngã vậy?
Yamamoto Kazuo tiếp tục chế giễu: “Sao lại yên tĩnh vậy? Không phải nói là ‘Có bạn từ nơi xa đến chẳng vui lắm sao?’. Cho một tràng pháo tay đi, lẽ nào người thắng cuộc không xứng được tràng vỗ tay sao? Hay là nói võ sư Ninh Thành các người không chịu được thất bại này? Nếu như vậy thì tôi thất vọng quá, thật đáng tiếc”.
Bộ dạng này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều phẫn nộ.
Lý Đại Năng vén tay áo lên mắng: “Mẹ kiếp thằng lùn này! Đúng là nguông cuồng, ông đây sẽ lên dạy cho mày…”, lúc này Vu Kiệt lập tức ngăn lại.
“Anh Vu! Sao lại cản em?”
Vu Kiệt chỉ vào những cao thủ cũng đang phẫn nộ đứng ở hai bên: “Đội ngũ chuyên nghiệp còn chưa lên, anh mà lên chẳng phải tát vào mặt họ sao?”
“Hự…”, Lý Đại Năng nhận ra mình suy nghĩ không được chu toàn nên vỗ đầu một cái rồi lùi về sau.
Còn Triệu Lệ Lệ không quan tâm đến thắng thua, cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào Hàn Lưu đang đứng trong đám người cách cô ta trăm mét thôi.
Ở đó, Hàn Lưu cũng đang nheo mắt nói: “Thằng khốn, đúng là khoa trương”.
Không bao lâu, võ sư của võ quán ở Ninh Thành được y tá bác sĩ dùng cáng đưa xuống chữa trị.
Rất nhanh, lại một võ sư nhảy lên sàn đấu. Hắn chắp tay với Yamamoto Kazuo, sau đó bày ra tư thế tấn công: “Xin được học hỏi võ công của anh, buông lời ngông cuồng sẽ phải trả giá đấy”.
“Vậy sao?”, Yamamoto Kazuo nhún vai, nói: “Kẻ yếu thì không có tư cách nói câu này”.
“Anh… Đúng là muốn chết mà”, võ sư kia không kìm nổi liền tấn công về trước, tốc độ nhanh vô cùng. Chỉ có điều, thân hình quá vạm vỡ nên không đủ linh hoạt. Vừa đến trước mặt Yamamoto Kazuo, chỉ thấy gã nghiêng người một cái, sau đó tiếp cận võ sư một cách nhanh chóng ở góc độ khác, cuối cùng là đấm mạnh xuống.
“Rầm”, võ sư ngã trên đất.
“Nhanh thật”, Vu Kiệt nheo mắt nói. Tốc độ này tương đương với chiến sĩ đang ở trình độ thấp nhất trong Long Tiễn.
Người trẻ tuổi đến từ gia tộc Yamamoto này tuyệt đối không chỉ đơn giản là võ sĩ.
Vẫn chưa xong… Lúc võ sư kia ngã xuống, trọng tài đang định hô tạm dừng thì không ngờ Yamamoto Kazuo nhấc chân đạp mạnh một cái.
“Rắc rắc”, lại tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Mọi người có mặt ở đây nhìn thấy vậy đều hít một hơi lạnh.
Đánh bại đối phương, căn bản không cho đối phương cơ hội đứng dậy, độc ác quá đi! Đây còn gọi là đấu võ nữa không?
Trọng tài ngây người ra, không thể ngờ võ sĩ đến từ nước ngoài lại ra tay tàn ác như vậy?
“Đồ chó má! Quá đáng rồi đấy! Có ai đấu võ như mày không?”, lúc này, khi nhìn thấy hai người trong đội mình bị giẫm nát đầu gối thì những thành viên khác trong võ quán Ninh Thành đều như phát điên, liên tục mắng mỏ bên dưới sân khấu.
Ai ngờ, Yamamoto Kazuo nói một câu: “Các người không phục thì có thể lên đây”.
Lời nói vừa dứt thì mọi người đều im lặng như tờ. Những người kia không lên tiếng mà chỉ trừng mắt nhìn gã.
Lên đó? Có khác nào tự tìm cái chết?
Mọi người đều nhìn võ sư của võ quán Ninh Thành, ánh mắt phẫn nộ dường như đang mỉa mai sự yếu đuối nhu nhược của họ. Mọi người đã điên cuồng như vậy rồi thì cứ lên, lên đi chứ?
Vậy mà không dám lên… Không ai dám lên cả.
“Ha ha ha”, Yamamoto Kazuo cười lớn: “Tôi còn tưởng đây là đám dũng mãnh lắm, không ngờ xương cốt còn giòn hơn cả xương lợn hầm nữa. Sư phụ nói quả không sai, người ở mảnh đất này yếu đuối, thực tế đúng là vậy rồi”.
“Uổng công tôi còn mong gặp được cao thủ ở đây, thật không ngờ… Ha ha! Tôi thấy cụm từ ‘cái nôi võ thuật Ninh Thành’ chỉ được cái danh thôi”.
“Tôi bảo này! Sau này các người đừng mở đấu võ ở hội chợ đền thờ nữa nha, đúng là mất mặt quá đi”.
“…”, nghe thấy câu này, sắc mặt của những người ngồi bên dưới đều tái mét. Cảm giác đó giống như có người ị lên đầu mình một bãi mà mình không thể làm gì được.
“Mẹ kiếp, không thể chịu được nữa rồi”.
Võ quán Ninh Thành không dám lên, người của võ quán Tứ Hải sợ cái gì?
Đúng lúc này, một võ sư có thực lực ở võ quán Tứ Hải lại lên sân khấu: “Thằng lùn kia! Ông mày đến dạy mày làm người đây”.
“Nhìn kìa! Là người của võ quán Tứ Hải”, bên dưới sân khấu đều vang lên tiếng kinh ngạc.
“Những lúc quan trọng đều phải nhờ vào võ quán Tứ Hải, nếu không thì sao người ta lại được Quán quân hàng năm chứ? Khí phách khác hẳn”.
“Ai nói không phải chứ?”
“Đúng là chỉ có người của võ quán Tứ Hải giữ thể diện cho Ninh Thành chúng ta”.
“…”, trong đám người cứ người này một câu người kia một câu khiến sắc mặt của võ quán Ninh Thành khó coi vô cùng.
Hàn Lưu vừa nhìn thì liền thích thú nói: “Cẩm Tú! Cô nhìn kìa, là người của võ quán Tứ Hải đấy, đợi xem đi! Anh ta nhất định có thể đánh bại cái tên khốn hống hách kia”.
Dương Cẩm Tú thì không thèm quan tâm. Nếu có ‘chú’ ở đây thì chắc không kìm được chăng? Cô chỉ nhớ Vu Kiệt thôi.
Nhưng lúc Hàn Lưu vừa nói xong thì võ sư Tứ Hải vừa lên sàn đấu đã bị đánh bay ra ngoài rồi ngã trên đất.
Lúc này, sắc mặt Hàn Lưu tái nhợt đi, mặt nóng như bị đánh.
Lại là một pha thất bại. Trong tiếng bàn luận, cảm giác như có người đang xiết chặt cổ họ.
Còn Vu Kiệt lúc này, ánh mắt cũng lạnh băng, càng lúc càng rõ hơn.
Ba trận thất bại liên tiếp, lập tức khiến người bên phía Yamamoto Kazuo tự tin hơn bao nhiêu.
“Kazuo cừ quá đi! Không hổ danh là người của gia tộc Yamamoto chúng ta, đám vớ vẩn này còn không đỡ được một quyền của anh ta nữa”.
“Ha ha! Buồn cười chết mất! Lẽ nào võ sư của Ninh Thành đều là đám chỉ giỏi võ mồm thôi sao, toàn đám vô dụng?”
“Còn phải hỏi sao? Nhìn hai võ quán đó xem, khéo còn không đủ cho Kazuo nhét kẽ răng nữa?”
“Các người… Các người ức hiếp người quá đáng”, Vương Thạch, giám đốc của võ quán Tứ Hải vừa nghe thấy thì tức đến nỗi ấp úng không nói nên lời.
Yamamoto Kazuo cười lạnh, đi đến giữa sàn đấu, đẩy trọng tài tuyên bố kết quả ra một chỗ để giơ ngón tay cái lên. Tiếp đó, gã hét lớn: “Một đám rác rưởi. Mẹ kiếp”.
Nhưng một giây sau, một bóng hình xuất hiện trên sàn đấu.