Đệ Nhất Long Tế

Chương 22: Lưu Lan này đúng là thông minh!



Ngày hôm sau. Nhà tổ nhà họ Hứa.

“Bà nội, cháu đã điều tra được nguyên nhân Tô Thanh Phong yên ổn rời khỏi nhà họ Tống rồi!”

“Tin tức là từ bên thím hai, thím hai nói cậu chủ nhà họ Lý là Lý Lăng Phong đã bỏ ra một số tiền lớn để xin lỗi nhà họ Tống, nên nhà họ Tống mới bỏ qua cho Tô Thanh Phong, cũng tha thứ cho nhà họ Hứa của chúng ta”.

Hứa Cường báo cáo với bà cụ.

“Lưu Lan? Lưu Lan này đúng là thông minh!”

Bà cụ Hứa cười khẽ, cũng đã tin tin tức này là thật.

Chắc chắn là Lưu Lan nhờ vả Lý Lăng Phong, hơn nữa còn có một vài hứa hẹn, nên Lý Lăng Phong mới đồng ý hy sinh như thế.

Bà ta biết ba năm qua, Lý Lăng Phong vẫn luôn chưa từng từ bỏ việc theo đuổi Hứa Uyển Đình.

Bà ta rất hài lòng với kết quả này.

Không phải Tô Thanh Phong có bản lĩnh mà là nhờ Lý Lăng Phong giúp đỡ.

Quan hệ của nhà họ Hứa và Tô Thanh Phong bây giờ căng thẳng như thế, nếu Tô Thanh Phong thật sự có bản lĩnh gì thì chắc chắn nhà họ Hứa sẽ không được yên ổn.

Hứa Minh Vũ ở bên cạnh không nhịn được siết chặt tay.

Mẹ kiếp, sao Tô Thanh Phong này may mắn thế, không ngờ còn được Lý Lăng Phong cứu!

“Được rồi, nếu Tô Thanh Phong này cũng không có bản lĩnh ghê gớm gì thì cứ đợi giao hẹn bảy ngày đến thôi!”

“Cuối cùng tên rác rưởi này cũng sẽ bị nhà họ Hứa chúng ta dọn dẹp!”

Bà cụ lạnh lùng nói.

Buổi tối. Lý Lăng Phong đúng hẹn đến dự tiệc nhà họ Hứa.

Để nghênh đón Lý Lăng Phong, Lưu Lan chuẩn bị một bàn lớn đầy thức ăn.

Hứa Chí Quốc còn lấy rượu ngon đã cất nhiều năm ra. “Lăng Phong, cháu đến rồi!”

Thấy Lý Lăng Phong đến, Lưu Lan nhiệt tình ra ngoài nghênh đón.

Bà ấy cũng nhìn Lý Lăng Phong băng ánh mắt càng hài lòng hơn.

Sở dĩ bà ấy muốn đổi cho con gái một người chồng có bản lĩnh là vì muốn con gái được bà cụ coi trọng một lần nữa.

Lý Lăng Phong chắc chăn là ứng cử viên có một không hai!

“Uyển Đình, còn không mau tới tiếp đón Lăng Phong!”

Lưu Lan hô to, sau đó cất giọng ra lệnh: “Tô Thanh Phong, pha trà cho Lăng Phong đi!”

Hứa Uyển Đình cũng lễ phép đi ra nghênh đón.

Nhưng Tô Thanh Phong thì lại thờ ơ, ánh mắt lạnh như băng.

“Ranh con vô dụng, cậu điếc à?”

Lưu Lan mắng.

“Dì, không cần đâu! Chắc chắn vì cháu cứu anh ta khiến anh ta bị tổn thương lòng tự trọng, có thành kiến với cháu, dì đừng làm khó anh ta”.

Lý Lăng Phong cười khinh thường, lại bắt đầu giả vờ làm người tốt.

“Chát!"

Trong mắt Tô Thanh Phong loé lên ánh sáng lạnh, anh bỗng tát một cái lên mặt Lý Lăng Phong, lạnh lùng nói: “Nhìn tôi trả lời, anh chắc chắn là anh giúp tôi à?”

Mọi người nhất thời ngây người. “Cái thằng vô dụng này, cậu làm gì đó?”

Lúc này, Lưu Lan lập tức chẳn trước mặt Lý Lăng Phong, phẫn nộ quát: “Đầu óc cậu có vấn đề à? Thật sự cho rằng cậu có thể dựa vào chính mình yên ổn rời khỏi nhà họ Tống sao? Đồ ảo tưởng!”

“Không có Lăng Phong, cậu còn có thể đứng ở đây nói chuyện chắc?”

“Lăng Phong giúp cậu, cậu còn muốn lấy oán báo ơn đánh ân nhân của mình? Cậu có bản lĩnh rồi chứ gì? Muốn đánh thì đánh tôi đi, giỏi thì đánh chết tôi này!”

Tô Thanh Phong hoàn toàn không muốn quan tâm đ ến Lưu Lan, anh vẫn nhìn chằm chäm Lý Lăng Phong bằng ánh mắt lạnh lùng.

Lý Lăng Phong bị nhìn chäm chằm đến mức thầm thấy sợ hãi, nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh.

Anh ta sợ tên vô dụng này làm gì? “Đúng là buồn cười!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.