Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Chương 62: Ăn nhiều dấm chua



Edit: Cò Lười

Liễu Tịch Nhược sửng sốt, ngón tay của Mục Kỳ đặt ở lông mày ngay lập tức rút về, có lẽ là do có chút hoảng loạn, trong lúc nàng rút tay lại, cánh tay đụng phải cái trục phía sau cạnh giường.

Liễu Tịch Nhược bị đau, bởi vì nàng quá bối rối, cho nên rút ngón tay rất nhanh, sau khi nàng đụng phải mép giường, cả người bởi vì theo quán tính tự nhiên bị bắn ngược trở về, cả người nặng nề vì trọng tâm không ổn định ngã lên giường.

Mục Kỳ vốn nằm ở trên giường lờ mờ nghe được có người nói chuyện, với lại hắn thích nghe giọng của Liễu Tịch Nhược, hơn nữa còn có giọng của một người đàn ông xa lạ đang lớn tiếng kêu cái gì.

Nhược Nhi. Là Nhược Nhược.

Mục Kỳ kinh hãi, vội vã muốn mở mắt. Nhưng đến lúc hắn định mở mắt đột nhiên cảm thấy một trận chuyển động dữ dội, sau đó bỗng nhiên có một người đè lên.

Trong lòng Mục Kỳ kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy nơi đè lên mặt mình đặc biệt mềm mại, hơn nữa còn có từng đợt mùi hương hoa mai ập tới.

Rốt cuộc Mục Kỳ cũng mở mắt ra, nhưng đập vào tầm mắt lại là hai gò núi cao mê người!

Mục Kỳ hít một hơi thật sâu. Mà lúc này, hai gò núi đè lên mặt hắn cũng nhanh chóng rời đi.

Mục Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy Liễu Tịch Nhược đỏ mặt, từ trên người hắn nhanh chóng ngồi thẳng dậy, cho dù có lấy khăn che mặt, cũng có thể thấy được khuôn mặt nàng đã sớm trở nên đỏ bừng.

Hắn cười khẽ, không nghĩ vừa mở mắt ra lại có một niềm vui bất ngờ như vậy, trong lòng vui vẻ hẳn lên, ngay cả cơn đau trên cơ thể dường như cũng quên đi.

Còn Liễu Tịch Nhược có chút xấu hổ nhìn vẻ mặt của Mục Kỳ từ nghi ngờ đến kinh ngạc rồi chuyển sang quỷ quái, lập tức thẹn quá hóa giận, cũng không quan tâm Mục Kỳ mới vừa khỏi bệnh tỉnh dậy, lấy cái gối trùm lên mặt hắn đánh một trận điên cuồng.

"Ha ha ha." Mục Kỳ cười lớn, vừa chống hay tay ngồi dậy, vừa chặn gối của Liễu Tịch Nhược đánh tới, hoàn toàn không quan tâm đến cơ thế đang suy yếu và đau đớn.

Hắn nhìn gò má đỏ bừng biểu cảm trẻ con hiếm thấy của Liễu Tịch Nhược, nhất thời trong lòng  cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hắn vẫn cười như cũ, chụp lấy cái gối Liễu Tịch Nhược đánh tới, sau đó nhanh chóng nắm lấy cổ tay Liễu Tịch Nhược, trước khi nàng kịp phản ứng lại, đề phòng trước nắm lấy cổ tay nàng dùng sức kéo thật mạnh, Liễu Tịch Nhược mang cái khăn che mặt màu trắng mặc quần áo màu xanh nhạt giống như cùng một con bướm nhẹ nhàng uốn lượn ngã lên giường.

Liễu Tịch Nhược kinh hãi, mắt thấy sắp ngã đè lên người Mục Kỳ, theo phản xạ lấy tay đặt ở trước ngực.

Mục Kỳ nhìn thấý hành động này của Liễu Tịch Nhược không những cười càng thêm vui vẻ. Hắn đè lên nàng, không để cho nàng có bất kỳ cơ hội nào chạy trốn, sau đó xấu xa nói một câu: "Nhược Nhược, thì ra nàng cũng có vẻ mặt đáng yêu như vậy."

Nói xong đột nhiên ngồi dậy, vươn tay gãi nhẹ vào cổ Liễu Tịch Nhược, vừa khéo Liễu Tịch Nhược sợ nhột, ngửa đầu lên cười, nhất thời không nhịn được lăn qua lăn lại trên giường một lúc.

Mục Kỳ nhìn Liễu Tịch Nhược đang cười lặn lộn ở trên giường, bất giác dừng động tác lại, hắn nhìn Liễu Tịch Nhược, trong lòng một trận dâng trào.

Thì ra nàng cũng có thể cười không chút kiêng kỵ như vậy, nàng cười xinh đẹp đến mức Mục Kỳ không thể rời mắt. Vào giờ phút này, cho dù nàng có mang khăn che mặt cũng không làm ảnh hưởng đến ánh sáng phát ra trên người nàng.

Hắn cứ như vậy nhìn nàng, nhìn gợi tình, nhìn chân thành tha thiết.

Từ từ, Liễu Tịch Nhược cũng dừng cười, chuyển ánh mắt của mình nhìn về phía hắn, trên khóe mắt  còn mang theo một chút ý cười cùng với giọt nước mắt vừa cười đọng lại.

Nàng cũng nhìn hắn, nhìn thật lâu, nhìn kỹ lưỡng.

Ngoài cửa sổ, một mảnh ánh sáng chói chang, lặng lẽ trèo lên bệ cửa sổ, xuyên qua mép giường chiếu vào mặt của Mục Kỳ. Khuôn mặt của Mục Kỳ được chiếu sáng càng làm thêm rực rỡ  bắn ra bốn phía.

Liễu Tịch Nhược nhìn hắn, khuôn mặt đầy mê hoặc của cô lấp lánh dưới ánh nắng, từng giác quan đều giống như có sinh mạng trở nên vui vẻ kích động. Cho dù là khí chất cáo quý toát ra từ trong ra ngoài, hay là do ánh sáng chậm rãi xuyên qua từ ngoài vào trong, đều thu hút ánh mắt của Liễu Tịch Nhược.

Liễu Tịch Nhược nhìn hắn, ánh nhìn yên ả dẫn dần trở nên dâng trào, khoảnh khắc tầm nhìn của Mục Kỳ chạm vào ánh mắt đó, một chút bình yên nơi sâu thẳm của Mục Kỳ, bí ẩn, cô đơn hồ nước từ từ biến thành một hố đen, không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào cuốn toàn bộ tâm trí của Liễu Tịch Nhược vào.

Vào giờ phút này, bọn họ không có lo lắng nào, không có sự quấy nhiễu, trong lòng không sợ sệt khiến người ta sợ hãi suy nghĩ trước sau. . . . . . . Chỉ có lẫn nhau.

Hai người bọn họ từ từ đến gần, Mục Kỳ từ từ cúi người xuống, gợi tình hôn lên môi của nàng, tay còn lại đặt lên khăn che mặt, tấm khăn che mặt Liễu Tịch Nhược đã đeo gần một năm sắp được gỡ bỏ.

Liễu Tịch Nhược nhìn động tác của Mục Kỳ, cũng không ngăn cản, tâm trí nàng lúc này đã bị Mục Kỳ hấp dẫn, trong lòng chỉ cảm thấy khẩn trương, hai tay vô thức nắm chặt ga giường dưới người.

Hơi thể thiêu đốt cận kề, nắm lấy một khóc khăn che mặt nhẹ nhàng nhấc lên.

Nhưng lúc này, "Khụ khụ. . . . . ."

Một âm thanh đùa cợt đột nhiên vang lên phía sau bọn họ.

Hai người đều sửng sốt, trong nháy mắt dừng tất cả động tác, cùng nhau nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Mục Kỳ nhìn về phía sau cửa một người mặc trang phục màu đỏ, một mỹ nam tử tuấn tú trong tay cầm quạt giấy, khóe miệng của hắn nở nụ cười xấu xa, lúc này đang dùng một loại ánh mắt có ý vị sâu xa nhìn Mục Kỳ cùng Tịch Nhược. Hắn nhìn trực tiếp, cười xấu xa, khẽ nhướng lông mày, ngay cả đôi mắt hoa đào dựng ngược lên tràn đầy ý vị thâm sâu.

"Tứ ca, có phải đệ đến không đúng lúc hay không, nếu không, các người cứ tiếp tục, đệ ngày khác lại đến xem huynh." Người kia đứng ở cửa cười hì hì, nhìn khuôn mặt càng ngày càng đen của Mục Kỳ, đặc biệt “nhìn ánh mắt” mà nói.

"Cút!" Mục Kỳ mặt đen lại, ánh mắt lạnh lẽo có thể khiến Mục Hữu trực tiếp đông thành nước đá.

Mục Hữu lần nữa nở nụ cười hì hì, lấy tốc độ nhanh nhất trong đời chạy ra ngoài trước khi Mục Kỳ một chưởng đánh hắn bay ra.

Thấy Mục Hữu cuối cùng cũng đi ra ngoài, Mục Kỳ căm ghét nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng lại, sau đó thu hồi lại ánh mắt, xoay người lại một lần nữa đặt lên trên người Liễu Tịch Nhược.

Mà lúc này mới phát hiện khóe mắt của Liễu Tịch Nhược đã trở lại vẻ mặt lười nhác như cũ. Mới vừa rồi đôi mắt của nàng còn mơ màng mềm mại hiện tại đã trở nên xa cách và lạnh nhạt.

Nhìn nàng trấn tĩnh đôi mắt mảy may không một chút gợn sóng, Mục Kỳ sửng sốt.

Liễu Tịch Nhược nắm bắt khoảng cách này, lật người một cái, cả người thành công đứng ở bên giường.

Nàng nhìn vào nơi nàng vừa nằm qua, toàn bộ đã chìm sâu xuống, ngay cả đệm giường cũng đầy nếp nhăn. Mới vừa rồi nàng lại có thể bị nam nhân trước mặt này mê hoặc, thiếu chút bị lộ mặt, thất thân.

Trong thâm tâm Liễu Tịch Nhược giật mình, theo bản năng lui về sau mấy bước, không ngờ cũng có một ngày trong lòng nàng lại rối loạn.

Mục Kỳ nhìn nét mặt xa cách của Liễu Tịch Nhược, lại nhìn vị trí đột nhiên bị bỏ trống ở phía dưới, bỗng nhiên cảm thấy cả người bắt đầu đau đớn kịch liệt. Cơ hồ là từ tim lan ra xuống dưới lòng bàn chân. Ý thức của hắn càng ngày càng mơ hồ, trong lúc mơ hồ nhìn thấy Liễu Tịch Nhược lo lắng chạy tới, một tay nàng đỡ lấy sau đó lớn tiếng kêu cái gì đó, trong lúc mơ hồ, hắn chỉ nghe được Hoa Khê. . . . . . Mấy lời nói trước của đại sư huynh liền tối sầm lại, không có ý thức.

Buổi sáng ngày hôm sau Mục Kỳ tỉnh lại, Liễu Tịch Nhược dựa trên ghế nghỉ ngơi, nàng nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Mục Kỳ, bởi vì trúng độc mà biến thành màu đen. Những lời nói vừa rồi của sư huynh vẫn còn ở trước mắt.

"Độc trong cơ thể hắn so với tưởng tượng của ta còn nghiêm trọng hơn, xem ra ta phải cùng sư muội tăng nhanh lộ trình, lập tức đi đến ‘ Tuyết cốc ’."

"Cái gì? Huynh phải về Tuyết cốc?" Liễu Tịch Nhược kinh ngạc hỏi.

"Ừ, ta cần phải đến Tuyết cốc, đến núi Ưng Sầu trên đó có ‘ Hàn Sơn mộc ’ cùng ‘ Bạch Kỳ tuyết’, hiện tại chỉ có hai loại dược liệu này mới có thể chữa trị cho hắn."

Liễu Tịch Nhược lo lắng. Tuyết cốc này là nơi tu luyện của bọn họ và sư phụ, mà núi Ưng Sầu là một ngọn núi cao nằm sâu trong Tuyết cốc, tuyết phủ quanh năm, sườn núi này cực kỳ cao và dốc, ngay cả Lão Ưng cũng không dám đến gần, bởi vậy mới được gọi là núi "Ưng Sầu" . Mà "Hàn Sơn mộc" cùng "Bạch Kỳ tuyết" còn là hai loại dược liệu ở trên đỉnh cao nhất của núi Ưng Sầu, hơn nữa lại còn bị giấu sâu dưới lớp băng tuyết, người bình thường căn bản không có cách nào để đến nơi đó.

"Võ công cùng tính khi của sư muội như vậy làm sao đi được, hay là muội đi cùng huynh." Mộ Tự Khiêm nhìn vẻ mặt lo lắng của Liễu tịch Nhược, thở dài một cái nói: "Muội không thể rời khỏi kinh thành...muội vẫn nên ở chỗ này đi! Nửa tháng, thân thể của hắn cũng chỉ có thể kiên trì đến nửa tháng. Nếu trong vòng nửa tháng huynh về không kịp. . . . . ."

"Huynh nhất định sẽ trở về, sư huynh."

"Ừ." Mộ Tự Khiêm khẽ gật đầu.

. . . . . .

"Nước. . . Nước."

Giọng nói mơ màng và có chút khàn từ trên giường truyền lại, cắt đứt suy nghĩ của Liễu Tịch Nhược.

Nàng giật mình, nghe được là tiếng của Mục Kỳ ở phía sau, vội vàng đứng dậy lấy chén nước, cầm đến bên giường từ từ đỡ Mục Kỳ dậy nhẹ nhàng đưa lên miệng của hắn.

Mục Kỳ uống được vài ngụm, dần tỉnh táo lại, hắn nhìn Liễu Tịch Nhược ôm mình, trong lòng có cái gì đó ngọt ngào, một tiếng"Nhược Nhược." Bật thốt lên.

"Làm sao vậy?" Liễu Tịch Nhược cầm chăn bỏ xuống, để hắn nằm lại trên giường lần nữa, giúp hắn sửa lại chăn mới hỏi.

"Đừng đi, ở lại chỗ này, có được hay không." Mục Kỳ nắm lấy tay Liễu Tịch Nhược nói.

Lời nói xúc động, vẻ mặt đáng thương, khiến Liễu Tịch Nhược bật cười, dứt khoác ngồi xuống bên giường.

Nàng vừa mới ngồi xuống, Mục Kỳ bất thình lình xoay một cái ôm lấy eo nhỏ của nàng, nói: "bây giờ nàng đã biết hết tất cả bí mật của ta, không, ngay cả điểm yếu của ta nàng cũng biết, mà ta vì cứu nàng mà bị thương, cho nên, nàng phải chịu trách nhiệm cho ta." Liễu Tịch Nhược bật cười một lần nữa, nhìn người đàn ông đang ôm mình, khuôn mặt yêu nghiệt bởi vì làm nũng mà trở nên đáng yêu, làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn cắn một cái.

Theo bản năng, Liễu Tịch Nhược xoay người ôm hắn.

Người đàn ông này vô tình, để lộ phần mềm yếu nhất cho mình, mà phần đen tối nhất cũng vô tình để cho mình biết, nhất thời, nàng không biết phải làm sao để đối đãi với người đàn ông này.

"Bẩm Vương phi, đại hoàng tử đến cầu kiến Vương gia." Ở ngoài cửa, Lưu Toàn nhớ lại dáng vẻ của Mục Hữu vội vàng chạy ra ngoài, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định bẩm báo trước thì hơn.

"Không gặp." Mục Kỳ kiên quyết từ chối, không chút nương tay.

Liễu Tịch Nhược suy nghĩ một chút, một lát sau lại nói: "Lưu Toàn, ngươi vào trước đi."

Mục Kỳ có chút giật mình nhíu mày.

Lưu Toàn nghe lời đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Vương gia rốt cuộc đã tỉnh rất vui mừng, mấy ngày nay, trừ vào lúc ăn cơm ra, Lưu Toàn căn bản cũng không có cơ hội để vào, mà mỗi lần đều nhìn thấy Mục Kỳ đang ngủ say, hắn càng ngày càng lo lắng hơn.

Từ chuyện này, hắn cũng nhìn thấy được Vương phi mạnh mẽ như thế nào.

Trừ việc ngày hôm qua Vương gia đột nhiên ngất xỉu, Vương phi từng có một chút hoảng hốt ra, hầu như nàng vẫn luôn bình tĩnh. Hơn nữa, không biết từ nơi nào Vương phi mời được hai thầy thuốc, không nhũng có dáng vẻ đẹp trai xinh gái, mà còn có võ công cao cường, mỗi lần Lưu Toàn nhìn thấy bọn họ từ trong phòng đi ra ngoài, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Vì vậy, hiện tại trong giai đoạn đặc biệt này, hắn biết rõ tầm quan trọng của Vương phi, đối với lời nói của Vương phi từ trước đến giờ nói gì nghe nấy.

"Ngươi đi nói cho Mục Thịnh, nói Bổn Vương phi lát nữa sẽ đến." Liễu Tịch Nhược suy nghĩ một chút nói.

Mục Thịnh lúc này tới Kỳ vương phủ rất rõ ràng là đến nhìn tình trạng vết thương của Mục Kỳ, nếu Mục Kỳ đóng cửa không ra càng chứng minh cho suy đoán của Mục Thịnh, e rằng sẽ bất lợi cho hắn, cho nên, mặc kệ Mục Thịnh có mục đích gì, lần này, nàng nhất định phải gặp.

"Không gặp, ta nói không gặp."

Lưu Toàn định rời đi, chợt nghe thấy Mục Kỳ tức giận, vội vàng dừng lại.

"Nhanh đi." Liễu Tịch Nhược cũng cao giọng quát.

Khuôn mặt Lưu Toàn đổ mồ hôi lạnh, hắn rốt cuộc nên nghe ai đây, một là hắn tuyệt đối không dám chọc đến nam chủ nhân, mà người còn lại khí thế đè người, nữ chủ nhân cực kỳ mạnh mẽ.

Hai người này, ai hắn cũng không dám đắc tội.

"Đi nói, Vương phi và Vương gia đang bận, không thích hợp để gặp khách." Mục Kỳ rống giận lần nữa.

Một lát sau lại không nói nữa: "Ngươi hiểu ý của ta không?"

Lưu Toàn sững sờ, chạy đi chạy về nhai đi nhai lại những lời này, Vương phi cùng Vương gia đang bận, không thích hợp. . . . . .

Khuôn mặt Lưu Toàn đầy vạch đen, Vương gia thật đúng là. . . . . .

Hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt còn giận dữ của Vương phi, lại nghĩ đến những lời này, trong lòng biết, cách này cũng không tệ, cũng không để ý tới lời nói của Vương phi nữa, vội vàng chạy đến phòng khách để truyền tin.

Mà Liễu Tịch Nhược hoàn toàn không nghe ra ẩn ý trong lời nói, chỉ trợn to hai mắt, nhìn Mục Kỳ.

Khi nào nàng có thể dễ dàng nổi giận như vậy. Liễu Tịch Nhược kêu lên một tiếng, tên Mục Kỳ này, lại có thể khơi dậy sự tức giận của nàng hết lần này đến lần khác.

"Nàng thật sự không sợ chọc giận ta." Mục Kỳ chịu đựng cơn giận nói.

Hắn nhìn khuôn mặt tức giận của Liễu Tịch Nhược, cho rằng tại vì mình không để cho nàng gặp Mục Thịnh nên trong lòng khó chịu, hơn nữa mấy ngày trước đây trong một buổi tiệc rượu nàng cùng Mục Thịnh "Liếc mắt đưa tình" , hắn suy nghĩ trong lòng cảm thấy tức giận.

"Ta đương nhiên không sợ, ta ước gì có thể chọc giận ngươi để ngươi viết hưu thư bỏ ta." Liễu Tịch Nhược kìm chế cơn giận nói.

Cái gì? Chọc giận hắn? Nàng làm sao lại muốn chọc giận hắn? Nàng đây là vì muốn tốt hắn. Liễu Tịch Nhược vì một người đã cân nhắc suy nghĩ như thế nào, không ngờ đối phương lại không biết ơn, nhất thời trong lòng tích tụ lớn hơn.

Hưu thư! Lại nhắc tới hưu thư, Mục Kỳ giận dữ, vốn đang kìm nén cơn giận bây giờ bị ép ra ngoài.

"Nàng cứ như vậy muốn rời bỏ ta?"

"Ta chính là muốn rời khỏi ngươi. Ta vốn không muốn gả cho ngươi, ta gả cho ngươi chỉ vì không muốn bị người khác chỉ hôn, vốn tưởng rằng ngươi cứ như vậy tiếp tục ăn chơi đàng điếm, như vậy không ai có thể tới can thiệp sự tự do của ta, nhưng ngươi đã vượt qua sự tính toán của ta, ta không muốn như vậy, ta không muốn có loại cảm giác lạ lẫm này, hiện tại ngươi hài lòng chưa." Liễu Tịch Nhược càng nói càng tức giận, hoàn toàn không biết mình đang nói những gì.

Đúng, nàng rất đáng ghét loại cảm giác này, cảm giác giống như bị Mục Kỳ ức hiếp, thậm chí lúc nhìn thấy hắn cảm thấy bất an, hơn nữa khi nhìn hắn nàng không đoán ra, loại cảm giác hoàn toàn xa lạ này khiến nàng muốn chạy trốn.

Mục Kỳ nghe được những lời nói này của Liễu Tịch Nhược, ngục đầu tiên bị kìm hãm thật sâu, sau đó trái tim như có một lỗ hổng từ từ chìm xuống, chìm xuống.

Mục Kỳ hít một hơi, kìm nén sự khó chịu của mình, tiếp tục quát: "Nàng muốn rời bỏ ta đi tìm Mục Thịnh thôi."

"Nàng đi gặp hắn làm gì?" Hắn rống giận.

"Ngươi quản ta." Nàng hét lên.

Một lát sau như ý thức được lời nói của Mục Kỳ, quay đầu lại trợn mắt nhìn hắn một cái mới nói: "Ngươi có ý gì?"

"Ta có ý gì, chính nàng đang suy nghĩ gì chẳng lẽ nàng còn không biết sao? Nàng thích Mục Thịnh như vậy, thế nào, không tình nguyện gả cho ta đúng không! Ta cho nàng biết, nàng phải gả cho ta...ta có chết cũng sẽ không không viết hưu thư cho nàng. Ta có chết cũng sẽ không để cho các người ở chung một chỗ." Cho dù có cưỡng ép, hắn cũng muốn nàng ở lại bên cạnh hắn, cho dù nàng có hận hắn.

Hắn sẽ không cho phép Liễu Tịch Nhược đến bên Mục Thịnh, hắn không thể mỉm cười nhìn nàng hạnh phúc, cái hắn muốn là nàng, yêu là nàng, càng không cho phép bất kỳ kẻ nào tới cướp mất nàng.

Đây là vì hắn yêu nàng, cũng là vì hắn có lòng riêng với nàng.

Tình yêu là ích kỷ, hắn sẽ không vĩ đại đến mức mang nữ nhân của mình đưa vào trong vòng tay kẻ khác.

Nhưng lúc này vẻ mặt Liễu Tịch Nhược tràn đầy kinh ngạc nhìn Mục Kỳ.

Hắn nói những lời này là có ý gì? Mục Thịnh? Nàng thích Mục Thịnh?

Chẳng lẽ. . . . . .

Liễu Tịch Nhược lại nhìn Mục Kỳ một lần nữa.

Chẳng lẽ hắn cho rằng mình thích Mục Thịnh? Cho nên hắn mới không để cho mình đi gặp hắn?

Liễu tịch Nhược lập tức hiểu ra, lửa giận trong lòng cũng bình ổn trở lại không ít. Nàng nhìn Mục Kỳ lần nữa, nếu như nàng nghĩ chính xác, như vậy cái này đã nói lên rất rõ, Mục Kỳ đang ghen!

Nghĩ tới đây, Liễu Tịch Nhược đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nàng giảm bớt vẻ mặt giận dữ, nhẹ nhàng cười.

Mà Mục Kỳ vẫn còn đang tức giận, thấy Liễu Tịch Nhược cười không những càng tức giận hơn, hắn mở miệng, vừa muốn hét to, đã cảm thấy ngực có một trận dâng trào, trước mắt mơ hồ, phun ra một ngụm máu tươi.

Liễu Tịch Nhược hoảng sợ, vội đi tới đỡ hắn, tay nhẹ nhàng mềm mại trên lưng hắn di chuyển qua lại, cố gắng khiến cho Mục Kỳ thấy dễ chịu hơn một chút.

Sao nàng lại quên mất, sư huynh trước khi đi đã đặc biệt dặn dò qua không được để cảm xúc của hắn kích động, nếu không sẽ làm cho chất độc trong người lan ra nhanh hơn. Mà vừa rồi nàng hoàn toàn bị Mục Kỳ làm cho tức giận hai hòa thượng không biết suy nghĩ, hoàn toàn quên mất chuyện này.

Nàng nhìn Mục Kỳ phun ra một ngụm máu, lại nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn, trong lòng tự trách không thôi.

Mục Kỳ bởi vì phun ra một ngụm máu, bỗng chốc ánh mắt trở nên mơ hồ, đợi đến khi hắn nhìn lại phát hiện ra Liễu Tịch Nhược đã đứng ở sau lưng hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Hắn đột nhiên tức giận thân thể của chính mình, động một chút sẽ ói máu, yếu ớt làm cho hắn chán ghét.

Liễu Tịch Nhược nhẹ nhàng đỡ Mục Kỳ nằm xuống, để cho hắn bình tĩnh nằm trên giường, sau đó nhẹ nhàng vén một góc chăn cho hắn nói: "Ta không có quan hệ gì với Mục Thịnh."

Hiện tại, bọn họ không thích hợp để cãi nhau, cho nên Liễu Tịch Nhược mới nhẹ giọng nói.

Mục Kỳ nằm trên giường nhíu mày.

"Ta không thích Mục Thịnh." Liễu Tịch Nhược trợn mắt nhịn xuống kích động nói lần nữa.

Vẻ mặt Mục Kỳ kinh ngạc, bỗng chốc trợn to hai mắt.

"Ta không biết tại sao ngươi lại nghĩ ta cùng Mục Thịnh có quan hệ với nhau, nhưng ở điểm này ta thật sự có thể xác định, ta không thích Mục Thịnh."

Mục Kỳ nhìn nàng, vẻ mặt tức giận bắt đầu dần dịu lại.

"Trong buổi tiệc rượu hôm đó. . . . . ." Mục Kỳ mở miệng lần nữa, bởi vì vừa mới rống to nên làm cho giọng có chút khàn.

Liễu Tịch Nhược cau mày. Buổi tiệc rượu hôm đó. . . . . . Nàng từ từ nhớ lại, trong đầu một tia sáng chợt lóe lên, sau đó khẽ cười nói: "Trong buổi tiệc rượu ngày hôm đó ta nghĩ ngươi phải rõ ràng hơn ta chứ."

Mục Kỳ cau mày.

Liễu Tịch Nhược tiếp tục nói: "Trên đường đi đến buổi tiệc rượu thật khéo không phải bị đâm một cái, mà hôm đó trong buổi tiệc chuyện đã xảy ra như vậy cũng không phải chuyện tình cờ. Chắc hẳn, Vương gia so với ta rõ ràng biết kẻ ám sát là ai, mà khi chúng ta vừa đến chính điện, vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ cũng đủ để chứng minh hết thảy tất cả mọi chuyện. Bất quá, càng khiến cho Vương gia ngạc nhiên hơn chắc hẳn là Lâm Hinh Tuyết."

Mục Kỳ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, từ chối cho ý kiến.

"Lâm Hinh Tuyết này được khen ngợi là người con gái đẹp nhất Thượng Kinh, lại cứ khăng khăng chịu uất ức muốn ở cùng ngươi, sau khi gả thất bại, lại luyến tiếc hạ thấp bản thân quỳ gối trước cửa Vương phủ khóc lóc van xin làm thiếp. Như này cũng đủ để chứng minh được sức hấp dẫn của Vương gia."

Mục Kỳ trợn mắt nhìn Liễu Tịch Nhược, Liễu Tịch Nhược khẽ cười một tiếng, lại nói: "Chỉ là, làm ta cảm thấy nghi ngờ, Lâm Hinh Tuyết làm chuyện kinh thiên như vậy, chẳng lẽ ở Lâm phủ cha của Lâm Hinh Tuyết sẽ mặc kệ mà ngồi nhìn? Hơn nữa, khi Lâm Hinh Tuyết bước vào Vương phủ trước sau đều là bộ dạng khóc lóc sướt mướt bi thương, nhưng tại sao sau khi bị đuổi ra khỏi Vương phủ lại có thể điều chỉnh bản thân nhanh như vậy, hào quang sáng chói đứng ở buổi tiệc, còn nữa, rõ ràng trong buổi tiệc mục tiêu muốn nhắm đến chính là ta.

Cho nên ta nghi ngờ Lâm Hinh Tuyết chỉ là con cờ trong tay kẻ khác, vì thế ở buổi tiệc thử dò xét thêm lần nữa."

Mục Kỳ hơi kinh ngạc.

"Khi một người gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng hoặc sau khi rơi vào trong hoàn cảnh khó khăn, bình thường theo phản xạ sẽ tìm đến cây cỏ cứu mạng mình, mà đối với Lâm Hinh Tuyết mà nói, cây cỏ cứu mạng này có thể là cha của mình, có thể là ngươi, cũng có thể là hoàng thượng, hoặc là một người bí mật ở phía sau lưng nàng."

Liễu Tịch Nhược cười khẽ, lần nữa nhìn về phía Mục Kỳ: "Ta nói tới đây, về phần tại sao ngày đó Mục Thịnh phải giúp ta, Vương gia chắc đã hiểu."

Vẻ mặt Mục Kỳ kinh ngạc, hắn không ngờ ngày đó Liễu Tịch Nhược giống như trong trạng thái lười biếng lại có thể phân tích rõ ràng như vậy.

Rốt cuộc nàng là ai?

Liễu Tịch Nhược thấy Mục Kỳ không nói gì, tiếp tục nói: "Chỉ có những người chột dạ mới bịt miệng Lâm Hinh Tuyết trước khi nàng ta mở miệng, cũng chỉ khi vào lúc Lâm Hinh Tuyết sợ hãi nhất mới có thể nói ra những lời thật lòng. Ở điểm này, đối với Vương gia mà nói chắc hẳn đã hiểu."

"Rốt cuộc nàng là ai?" Mục Kỳ kinh ngạc một lần nữa,lần thứ hai hỏi lại vấn đề khiến hắn vướng mắc bấy lâu nay .

"Vương gia không nhớ ta sao?" Liễu Tịch Nhược cười khẽ, thành công đưa vấn đề này đá trở về, "Ta là Vương phi của Vương gia."

"Ta biết rõ." Mục Kỳ nói, trong lòng biết có hỏi vấn đề này cũng vô ích, cũng không lên tiếng nữa. Đột nhiên sau đó lộ ra vẻ xấu xa, không biết lấy sức lực ở đâu ra thừa lúc Liễu Tịch Nhược không phòng bị kéo cổ tay nàng, một lần kéo nàng lên giường.

Liễu Tịch Nhược sợ hãi kêu lên, rốt cuộc người này thật sự bị trúng độc hay là giả vờ bị trúng độc, mới vừa rồi còn yếu ớt nôn ra máu, bây giờ lại có thể kéo nàng lên giường. Đang nghĩ muốn đứng dậy, không nghĩ tới lúc này Mục Kỳ đột nhiên dùng một cái tay ôm eo của nàng, một cái tay khác nâng chân nàng đặt xuống dưới mép giường, sau đó nhẹ nhàng bước chân lên giường, thành công cởi ra đôi giày thêu màu trắng trên chân Liễu Tịch Nhược.

Liễu Tịch Nhược không khỏi hít sâu một hơi, người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì?

Nhưng, nàng còn chưa nghĩ xong, chiếc chăn vồn ban đầu đắp trên người Mục Kỳ giờ cũng đã đắp lên trên người nàng. Hai cánh tay của Mục Kỳ hết sức bình thường theo thói quen ôm lấy eo của nàng, mà một cái chân của hắn cũng rất thuận lợi gác lên trên đùi Liễu Tịch Nhược, thành công tránh việc Liễu Tịch Nhược có thể chạy trốn.

"Nàng không thích Mục Thịnh, nàng cũng không phải bởi vì Mục Thịnh mà muốn rời khỏi ta đúng không." Mục Kỳ ôm chặt Liễu Tịch Nhược vào trong ngực của mình, một lát sau, mới chậm rãi nói.

"Ừ." Liễu Tịch Nhược đờ đẫn đáp một tiếng.

"Lần sau muốn nổi cơn ghen trước hết hãy nghĩ ra một đối tượng có khả năng hơn." Qua một lúc lâu, Liễu Tịch Nhược lại nói.

Mục Kỳ bật cười, Vương phi này của hắn thật đúng là đáng yêu.

"Nhược Nhược nàng đây là đang trách ta không phân biệt được tốt xấu cứ như vậy trách móc nàng sao?"

"Mục thịnh người này không đơn giản, nếu ngươi không đi gặp hắn e rằng sẽ gây bất lợi cho ngươi."

Đây là đang quan tâm hắn sao?

Biết được Liễu Tịch Nhược không thích Mục Thịnh, trong lòng của Mục Kỳ rất vui mừng, giống như cởi bỏ áo giáp cân nặng mấy ký, toàn thân nhẹ nhõm, lúc này lại nghe được Liễu Tịch Nhược quan tâm hắn, trong lòng của Mục Kỳ nhất thời ngọt ngào như mật.

Hắn nhìn khuôn mặt mang khăn che mặt của nàng, một lần mùi hương hoa mai nhàn nhạt lại vây quanh trong mũi hắn. Hắn nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên trán Liễu Tịch Nhược một cái, mới cười đùa nói: "Không có việc gì, bây giờ hắn còn không có khả năng làm gì được ta."

Chỉ là, Mục Kỳ thầm ngạc nhiên, Liễu Tịch Nhược làm sao biết được Mục Thịnh không đơn giản? ở điểm này, nàng chắc hẳn không nhìn ra được chứ.

Liễu Tịch Nhược giật mình vì mới vừa bị Mục Kỳ lén hôn một cái. Rõ ràng chỉ chạm nhẹ một cái, nhưng trái tim Liễu Tịch Nhược đột nhiên chùng xuống, sau đó không tự chủ được nhảy dựng lên.

Nàng sửng sốt, nhịp tim đập càng ngày càng nhanh, sau đó cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, nóng đến nỗi giống như muốn kéo khăn che mặt xuống thở ra một hơi.

Loại cảm giác này làm cho Liễu Tịch Nhược cảm thấy không quen.

Nàng hoảng sợ. Vội vàng giùng giằng muốn đứng dậy, mà Mục Kỳ lại gắt gao ôm lấy nàng, căn bản không cho nàng có bất kỳ cơ hội nào để đứng dậy.

"Đừng nhúc nhích, ngủ đi." Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói thì thào.

Liễu Tịch Nhược không nhịn được mà nói: "Ngươi ôm ta như vậy làm sao ngủ?"

"Ôm nàng mới có thể ngủ, nếu không nàng sẽ chạy mất."

Liễu Tịch Nhược kinh ngạc, nhìn Mục Kỳ làm nũng ôm mình ngủ, khuôn mặt có chút tính trẻ con, đột nhiên trong lòng chua xót.

Rốt cuộc đau đớn cùng cô đơn như thế nào có thể làm cho một đứa trẻ mới vài tuổi trong một đêm lớn lên.

Rốt cuộc hoàn cảnh khó khăn và bức bách như thế nào có thể làm cho trái tim của một người từng bước từng bước trở nên lạnh lẽo giả vờ đối mặt với tất cả.

Rốt cuộc nỗi sợ hãi cùng lo lắng như thế nào có thể làm cho hắn thiếu cảm giác an toàn như vậy?

Liễu Tịch Nhược nhìn hắn cũng không nói gì thêm, tự mình nhẹ nhàng di chuyển tìm một tư thế thoải mái nhắm hai mắt lại.

Bởi vì Mục Kỳ, cho nên mấy ngày khiến Liễu Tịch Nhược không có thời gian nghỉ ngơi thật tốt. Cho nên, nàng mới vừa nhắm mắt lại đã cảm thấy một cơn buồn ngủ đi tới, bất giác tiến vào mộng đẹp.

=

Trong một lăng mộ tối tăm âm u và đáng sợ dưới lòng đất, truyền đến từng trận rống giận và âm thanh đồ đạc bị vỡ.

Theo tiếng động phát ra tiến dần về phía trước, dưới ánh đèn yếu ớt nhìn thấy vài người mặc áo đen lăn một vòng chạy tới.

Đi vào bên trong, mở ra cánh cửa thật dày ra, phát hiện chợt sáng lên, đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày, ngồi một người mặc áo choàng đen dài, che mặt bằng khăn đen chính xác là phụ nữ.

Đôi mắt nàng đỏ bừng nhìn mấy người đàn ông mặt áo đen quỳ trước mặt, hét lớn một tiếng: "Nhanh đi tìm cho ta đại phu tốt nhất." Một tay không ngừng ở trên người gãi, một lát sau, lại nói: "Chờ một chút."

Mấy người áo đen đang tính rời đi lập tức run rẩy dừng lại, có chút hoảng sợ ngẩng đầu nhìn người phụ nữa tức giận gần như phát điên, hỏi "Phu nhân, không biết còn có chuyện gì cần căn dặn?"

"Người đàn bà kia, con nha đầu kia, " nàng căm hận mở miệng, cắn răng nói, nhìn cục diện này hận không thể chính mình đem người đàn bà kia giết chết băm thành trăm mảnh.

"Cư nhiên ăn ‘ruột gan ’ của ta lại không có việc gì?"

Mấy người áo đen kia lạnh run một cái, nghĩ thầm, phụ nữ tức giận tuyệt đối không thể chọc vào.

"Tìm mấy cao thủ đắc lực, giải quyết con nha đầu lỗ mãng đó cho xong."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.