Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Chương 64: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cò Lười – Diễn đàn

"Đây là lục công chúa được yêu quý nhất của Mục Thiên Quốc." Mục Hữu kêu to.

Tất cả mọi người sửng sốt, trong khi kinh ngạc nhìn cô gái mặc quân phục đồng thời cũng có chút suy nghĩ nhìn Mục Hữu.

Nhưng người áo đen kia giống như không nghe lời Mục Hữu nói tiếp tục lao về phía trước đâm tới.

Tốc độ nhanh kinh người.

Mộ Tự Khiêm bất đắc dĩ thở dài một cái, khoảng cách xa như vậy, cho dù hắn không bị thương cũng không có cách nào cứu nàng thoát khỏi mũi kiếm.

Nhưng khi mọi người đang lo lắng cho cô gái mặc quân phục to gan kia, một bóng dáng màu trắng trên không trung chợt lóe lên, có một tia sáng xẹt qua trước mắt mọi người, đuôi kiếm hướng về cô gái mặc quân phục lệch sang một bên.

Người đàn ông mặc áo đen bởi vì sự thay đổi đột ngột này mà kinh ngạc, vội vàng dung sức thu kiếm lại. Mà trong khoảng trống này, bóng dáng màu trắng kia đã hạ xuống, một tay giơ lên thành công lấy được hộp gỗ tử đàn.

"A ——" chỉ nghe một tiếng hét vang lên, cô gái mặc quân phục đó bởi vì kinh ngạc, cả người ngã về sau.

Trước mặt nàng, một người đàn ông mặc đồ trắng vững vàng hạ xuống, nhìn nàng sắp ngã xuống vén áo choàng lên, một chân nhanh chóng nâng lên ôm lấy cơ thể nàng sắp sửa ngã xuống.

Nàng hoảng sợ, mắt thấy mình sắp phải hôn đất đột nhiên cơ thể bị nâng lên, thoải mái thở ra một hơi. Sau đó, nàng cảm thấy cái chân đang giữ mình chợt ngoắc về phía trước, thân thể của mình giống như bị điều khiển từ từ đứng thẳng lên, sau đó thành công ngã vào trong ngực một người.

Ngay sau đó, một mùi hương sạch sẽ xông vào mũi, nàng hơi dừng lại, trong lúc mơ hồ có thể ngửi được một mùi hương hoa mai nhàn nhạt.

Nàng sững sờ, một lúc sau mới ý thức được bây giờ mình đang ở trong ngực một người đàn ông xa lạ. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, đồng thời lui về sau mấy bước, sau khi rời khỏi cái ôm đó, mới phát hiện người đàn ông mặc đồ trắng trước mặt này giống như thần tiên khiến người ta không thể rời mắt, khoé mắt của hắn lười nhác, đôi mắt lạnh nhạt, khuôn mặt vô cảm, khiến người ta không khỏi kinh ngạc.

Nàng nhìn hắn, mặt từ từ trở nên đỏ lên.

"Sư......" Bạch Sơ Cẩn chợt hô to một tiếng, nhưng hình như đột nhiên ý thức được cái gì, âm thanh mới phát ra một nửa chợt dừng lại.

Mục Hữu có chút khó hiểu nhìn nàng, chợt phát hiện người đàn ông mặc đồ trắng kia lại không có nhìn cô gái một cái, kéo nàng ta sang một bên, hất bay lên, nàng đột nhiên bị"Ném" đi ra ngoài.

Nàng kêu to một tiếng, ngay sau đó, một con hổ lông trắng đôi mắt đen chợt lao tới, chính xác bắt được người con gái.

Mục Hữu nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Tự Khiêm cùng Bạch Sơ Cẩn vẻ mặt vẫn như cũ khẩn trương nhìn chằm chằm người đàn ông mặc đồ trắng cùng người áo đen ở đằng xa. Mới vừa rồi trong nháy mắt người mặc đồ trắng ném cô gái qua, thanh kiếm của người đàn ông mặc đồ đen kia đã tới trước mặt người đàn ông mặc đồ trắng.

Cơ thể người đàn ông mặc đồ trắng chợt lui về phía sau, dáng người thon dài nhanh chóng né tránh, áo choàng trắng dài theo gió bay lên, giống như hoa quỳnh nở rộ, thu hút sự chú ý của mọi người, làm mọi người chói mắt. Mắt thấy cây kiếm sắc dài sắc bén đặt ngay trên cổ hắn, lúc này, người đàn ông mặc đồ trắng kia khóe miệng cười khẽ, trên tay không biết từ lúc nào xuất hiện một cây quạt gấp.

Hắn khẽ nâng chiếc quạt gấp lên, chạy thẳng trên thân kiếm sắc bén, từ từ tách thanh kiếm ra khỏi cổ mình.

Mục Hữu kinh ngạc, theo bản năng nói: "Thật kỳ lạ, một cái quạt gỗ làm sao có thể đỡ được một thanh kiếm sắc bén?"

Bạch Sơ Cẩn bất đắc dĩ trợn mắt, "Ngươi làm sao xác định cái quạt kia làm từ gỗ!"

Mục Hữu sững sờ.

"‘Cây quạt đồng’ do ‘ông lão Độc Cô’ dành tận mười năm để làm ra, dùng chín mươi chín tám mươi mốt thủ công mỹ nghệ tỉ mỉ mà làm thành, màu sắc và hình dáng trông giống như gỗ, nhưng độ cứng so với đao kiếm thông thường mạnh gấp trăm lần."

"Ông lão Độc Cô?" Mục Hữu kinh ngạc lặp lại một tiếng, "Thì ra được làm từ người uy chấn giang hồ, không ai không biết ông lão Độc Cô, chẳng trách nó lại cứng như vậy."

Nói xong, đã nhìn thấy người đàn ông mặc đồ trắng kia cầm cây quạt trong tay nhẹ nhàng xoay tròn, ban đầu cây kiếm trong tay người người đàn ông mặc đồ đen đan xen đột nhiên không khống chế được rơi trên mặt đất.

Người đàn ông áo đen nhìn bàn tay mình đột nhiên trống rỗng, lại nhìn thanh kiếm rơi trên mặt đất, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào, con hổ trắng đã chạy tới, mà người đàn ông kia lười biếng ngồi trên lưng hổ, tùy ý vuốt cây quạt trong tay.

Người đàn ông áo đen kinh ngạc lần nữa.

Sau đó nghe người đàn ông kia miễn cưỡng mở miệng nói: "Giáo chủ minh giáo Thương Nguyệt của Minh Thịnh Bích Nguyệt kiếm pháp quả nhiên lợi hại, chỉ là, giáo chủ sử dụng còn chút thiếu sót."

Người đàn ông áo đen không vui cau mày, căm hận nhặt kiếm rơi trên mặt đất, nhìn người đàn ông mặc đồ trắng kia một lần nữa, nói: "Thật không ngờ, Thương mỗ ta đến đây chỉ để mượn chút đồ, nhưng lại không nghĩ đến một lần làm kinh động cánh cửa của hai môn phái ẩn dật Thiên Cơ cùng La Sát, chỉ là, Thương mỗ ta không biết, Tần trang chủ tới nơi này có mục đích là......."

Tần Lưu Tịch bĩu một cái, khẽ cười cầm hộp gỗ tử đàn trong tay giơ lên lắc lắc, có chút khoe khoang nói: "Thương Giáo chủ vì cái gì, Tần mỗ ta cũng vì cái đó mà đến."

"Hả?" Người đàn áo đen cắn răng, "Môn chủ đột nhiên cần vật này để làm gì."

Tần Lưu Tịch khóe miệng cười khẽ, "Một điểm này, Tần mỗ ta nghĩ không cần thiết phải nói cho Thương Giáo chủ."

"Nếu như ta nhất định muốn biết thì phải làm sao đây?" Người đàn ông áo đen bước từng bước ép sát, giống như không dễ dàng để Tần Lưu Tịch đoán trước được.

Nhưng Tần Lưu Tịch vẫn như cũ cười khẽ, cũng không nói tiếp, từ từ hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói: "Nếu như Tần mỗ ta không nói cho Thương Giáo chủ, như vậy, Thương Giáo chủ có phải tuyệt tình giống như giết chết muội muội ruột của mình nhanh chóng giải quyết Tần mỗ không?"

Người đàn ông áo đen sửng sốt, chợt ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mặc đồ trắng ngồi trên trên lưng hổ, cảm thấy sống lưng một hồi lạnh lẽo, người đàn ông này, vẫn đáng sợ và nguy hiểm như trước.

Người đàn ông áo đen nhìn Tần Lưu Tịch, rõ ràng bây giờ tánh mạng trước mắt, mà người đàn ông này lại có thể giữ vững bình tĩnh như vậy.

Vào giờ phút này, cho dù võ công của hắn có cao hơn nữa, cũng không thể đồng thời đối mặt với nhiều người như vậy, mà trong hoàn cảnh này, hắn vẫn giống như thường ngày, lười biếng ngồi trên lưng hổ, một cái tay cầm cái hộp gỗ tử đàn, một cái tay khác tùy ý vuốt cây quạt kia.

Người đàn ông mặc áo choàng đen híp mắt lại, hắn nhìn xung quanh một chút, người của hắn mặc dù nhiều, nhưng bởi vì đột nhiên có thêm môn phái La Sát tham gia, khiến tình hình hai bên nhanh thay đổi, biết rằng không thể chiếm thế thượng phong, mà công lực của bản thân khẳng định cũng không bằng Tần Lưu Tịch, nếu như tiếp tục giao chiến như vậy, bản thân có thể sẽ chịu nhiều tổn thất.

Nhưng, còn một chút nữa thịt béo đã tới tay hắn làm sao lại để nó bay đi như vậy? Hơn nữa, hắn kiên quyết không cho phép Mục Kỳ cái kẻ sắp chết đó sống lại lần nữa.

Người đàn ông áo đen đang do dự, mà lúc này không biết từ đâu một chiếc lá cây khô bay qua, vòng quanh nhiều lần, cuối cùng nhẹ nhàng bay đến chỗ Tần Lưu Tịch đang nghịch cây quạt.

Tần Lưu Tịch cười khẽ, giống như không nhìn thấy chiếc lá rơi tiếp tục vuốt cây quạt. Hắn nhẹ nhàng xoay cây quạt, khiến người ta kinh ngạc chính là, vừa rồi chiếc lá đó còn vờn quanh lại đột nhiên lay động, sau đó trong đôi mắt kinh ngạc của tất cả mọi người biến thành từng mảnh vụn, rào rào giống như một đống hạt gạo nhỏ rơi trên mặt đất.

Nhìn tới đây, người đàn ông mặc áo đen theo bản năng nuốt nước miếng một cái.

Người đàn ông này quá mức nguy hiểm, hắn không khỏi lo lắng. Người đàn ông áo đen suy nghĩ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.