Đệ Nhất Ma Mãnh Vương Phi

Chương 10: Lam triệt ghen



“ Tiểu nha đầu, thế nào? Đậu hũ của ta, không tệ chứ?” Đông Phương Lam Triệt cười yêu nghiệt, quyến rũ nói.

Nàng nguyên lai là đang “ chìm đắm” trong mơ màng nên nào còn thời gian để nghĩ cái này cái kia, liền không ngần ngại gật một cái, còn lơ mơ nói “ Ân, rất tuyệt vời a…”

“ Nàng có muốn nữa không?”

“ Muốn … muốn a…” Tay mỗ nữ không ngừng sờ soạng trên mặt mỹ nam tử, đã thế miệng còn không ngừng chảy nước miếng.

“ Này là ta lấy làm của hồi môn nga ~” Hắn cúi xuống, chậm rãi, dịu dàng lại có chút gì đó rất bá đạo hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu của nàng.

Ngay lúc đó, nàng mới hoàn toàn “ tỉnh mộng”, vội vã dùng tay liều mạng đẩy hắn ra, cơ mà khổ nỗi nàng lại đang được hắn bế trên tay, cựa quậy cũng khó, lại thêm nàng càng đẩy thì hắn càng “cắn” môi nàng càng đau, gần như là sắp chảy máu đến nơi rồi này!

Nàng chỉ có thể ư ử trong họng thôi, ngoài ra thì mọi hành động đánh đấm của nàng đều vô dụng.

Mặt nàng đỏ lên, một là xấu hổ, một là phẫn nộ! Hắn cư nhiên lợi dụng lúc nàng lỡ “ một bước sa chân” mà hôn nàng làm nàng “ muôn kiếp hận” vì đã mê muội trong cái gọi là dung mạo “ yêu nghiệt” kia . Khi còn ở Lăng gia, nàng đọc sách, đã có thấy qua câu “ một bước sa chân muôn kiếp hận “ này, vốn là nghĩa của nó làm nàng có chút khó hiểu, bây giờ mới “ giác ngộ” ra ý nghĩa của nó.

Đúng là thê thảm biết mấy!

Hắn hôn đến khi nàng không thở nổi nữa mới chịu buông ra, nàng thuận tay định tát hắn, hắn lại thản nhiên nè đi, còn dửng dưng nói :

“ Nguyệt Nguyệt, cái gì cũng có cái giá của nó , nàng ăn đậu hũ của ta, ta cũng ăn đậu hũ của nàng, chúng ta không ai nợ ai”

“ Ngươi…. Nhưng cho dù là thế, ngươi nói nụ hôn này là của hồi môn cho ta?”Nàng ra sức dùng vạt áo lau lau cái môi vừa bị hắn chà đạp muốn sưng lên đến nơi.

“ Hồi môn thì sao ? Vậy thì cũng coi việc nàng ăn đậu hũ của ta làm của hồi môn luôn đi, vậy là huề rồi”

“ Ngươi… ngươi…. Cái đồ chết tiệt, mau thả lão nương xuống!!!”



Khi mọi người tỉnh dậy, vô tình đã thấy một việc hết sức … trầm trọng. Tiểu vương gia nằm lê lết trong hoa viên, mặt mũi bầm dập, còn thế tử phi thì ở trong tiểu đình nằm bẹp ra bàn đá, y phục mỏng manh, áo choàng không biết tự khi nào đã nằm dưới gốc cây gần đó.

Cho dù là không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trước hết vẫn là dìu hai vị tiểu chủ này về tẩm thất.

Tịch Nhan cũng đã tỉnh lại, vội vã chạy lại đỡ nàng đứng lên, dìu về phòng, vừa đi vừa luôn miệng hỏi :

“ Tiểu thư , thế tử phi , nương nương, người ổn chứ? Có bị đau chỗ nào không ??!! Khó chịu chỗ nào? Sao mắt người lại lờ đờ thế kia nha? Người hãy cố lên, A Tịch sẽ cho mời đại phu tới ngay đây”

Về phía Đông Phương Lam Triệt cũng chẳng tốt là bao.

Thế là ngay sáng hôm đó, đại phu không ngừng ra vào Kính Dương Vương Phủ. Chuyện buồn cười nhất là, Tiểu thế tử là con ruột do Kính Dương vương phi dứt ruột sinh ra, trước nay vô cùng được người sủng ái hết mực,hơn nữa, tiểu thế tử còn thảm hơn cả thế tử phi, vậy mà Kính Dương Vương phi lại đến thăm thế tử phi , còn khóc lóc hỏi han đủ đường .

“ Nga… sao lại xảy ra cơ sự này a? Con đừng bỏ ta a… Nguyệt nhi… huhu… oa oa….Ta không sống được mất..ô ô…”

“ Vương … vương phi nương nương, thế… thế tử phi chỉ là bị cảm xoàng và mất sức thôi a… không có gì đáng lo ngại, người… mau bình tĩnh” Đại phu run run nói.

Nhưng lại nhận được cái nhìn sắc như dao của Vương phi , lại còn thêm thanh âm giận dữ dọa người :

“ Ngươi rõ ràng chẩn mạch sai rồi! Sắc mặt Nguyệt nhi kém thế này mà dám nói là không có gì đáng lo ngại ư? Rõ ràng là muốn qua mặt ta, khiến bệnh của Nguyệt nhi trầm trọng mà! Người tới! Lôi tên lang băm này ra ngoài cho ta!”

“ Vương phi tha mạng a….”

Cơ mà số tên đại phu này cũng may mắn, ngay lúc hắn đang định bị lôi đi thì một thanh âm nhỏ nhẹ vang lên cứu vớt :

“ Mẫu phi a… Nguyệt nhi thực không sao a, người không cần phạt người ta” Nàng mỉm cười.

Vương phi vừa thấy nàng nói vậy, liền ra lệnh tha cho tên đại phu, xúc động nhìn nàng :

“ Tốt rồi, con thấy không sao thì tốt rồi!” Lại quay sang quát đại phu “ ngươi còn đứng đó làm gì? Mau đi kê thuốc cho thế tử phi uống!”

“ Dạ.. dạ”

Đến xế chiều thì nàng đã cảm thấy đỡ hơn. Chung quy cảm thành cái dạng này cũng là tại buổi sáng quá chủ quan, nghĩ là cái áo choàng này đủ ấm rồi, nào ngờ lo đánh tên Lam Triệt mà nàng lại chẳng để ý cái áo choàng rơi mất tự khi nào, y phục lại mỏng manh, gió thổi khá mạnh nên kết quả là thế này đây.

Nói đỡ thì đỡ nhưng cũng không có sức để mà ngồi dậy, vì thế nàng chỉ ăn chút cháo rồi nghỉ ngơi.

Đến nửa đêm, nghe thấy tiếng “cạch” một cái, giật mình tỉnh dậy , thấy bên cạnh là Mạc Y Hàn thân vận một bộ cẩm y màu tím với hoa văn chìm khá đẹp, cửa chính khóa rồi, có lẽ hắn vào bằng đường cửa sổ. Chẳng hiểu sao, khi thấy hắn , nàng lại cảm thấy lòng nhẹ nhõm thế nào ấy.

“ Hàn vương gia, ngươi có vẻ rất thích rong chơi bên Mạc quốc nhỉ?” Nàng tinh nghịch lè lưỡi nhìn hắn.

Mạc Y Hàn dở khóc dở cười lắc đầu, nhẹ nhàng tiến tới, dịu dàng xoa đầu nàng, ôn nhu nói :

“ Ta nghe nói nàng bị cảm… Thế nào? Thấy đỡ hơn chưa?Xin lỗi, là do ta bày kế nàng trêu Triệt,nếu không, sẽ không xảy ra cơ sự này, để nàng chịu ủy khuất rồi”

“ Hì hì… hóa ra là vì ta mà huynh đến” Nàng đỏ mặt, vui vẻ chọc đúng tim đen của hắn .

Mạc Y Hàn tròn mắt, mặt cũng thoáng đỏ, lúng túng quay đi, bối rối lên tiếng :

“ Không…. Không có! Ta là không muốn vì mình mà người khác liên lụy thôi”

Lăng Bích Nguyệt nhíu mi ngồi dậy, cười cười :

“ Nếu huynh thấy có lỗi , vậy đưa ta đi chơi đi”

“ Hả?”

Mạc Y Hàn định đáp lời thì có một thanh âm khác, lạnh lùng chen vào :

“ Náo nhiệt nhỉ? Nguyệt Nguyệt a, ta không nghĩ tới nàng thân là Thế tử phi của ta, lại có thể thẳng thắn nói một nam nhân khác dẫn nàng đi chơi cơ đấy.”

Cả hai giật mình, nhìn ra phía cửa chính. Không biết tự khi nào, Lam Triệt đã đứng đó.

Lăng Bích Nguyệt không chịu nhận thua, chu mỏ đáp trả :

“ Nếu ngươi có thể đưa ta đi, ta còn cần đến Hàn ca ca dẫn đi sao?”

“ Hàn ca ca?”Lam Triệt tỏ ra khó chịu. Nữ nhân này sao có thể trước mặt hắn gọi tên một nam nhân khác thân mật như vậy. Huống gì, tên đó lại là đối thủ không đội trời chung của hắn?

“ Kính Dương thế tử, ngươi ghen sao?”Mạc Y Hàn cười nhạt.

“ Ai… ai nói?Tên mặt lạnh nhà ngươi đừng có xằng bậy!”

“ Vậy sao mặt lại khó coi như vậy? Bổn vương chỉ muốn đưa Lăng tiểu thư đi hóng gió đêm thôi?”

“ Ngươi lấy tư cách gì?Nàng ta là thế tử phi của ta! Để ngươi đi cùng nàng, ta để mặt mũi ở đâu?”

“ Miễn là ta không để người khác biết là được”

Mạc Y Hàn không thèm để tâm đến Lam Triệt, quay sang nhìn nàng :

“ Nàng mau chuẩn bị, chúng ta đi”

“ Ân” Nàng gật đầu, vui vẻ đi thay một bộ y phục khác ấm hơn, chải tóc gọn gàng, dùng một mảnh vải nhỏ cột lên thành cái đuôi ngựa.

Lam Triệt phẫn nộ, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, hắn gằn giọng :

“ Nếu nàng đi, nàng nhất định sẽ hối hận”

“ Như thế nào? Ngươi định kêu người tới sao?” Nàng nhếch miệng, khiêu khích nhìn hắn.

Lam Triệt giận đến không nói được câu nào, chỉ phất tay áo phi thân đi, không quên bỏ lại cho nàng một câu :

“ Nàng sẽ hối hận!”

“ Hối cái đầu ngươi!” Nàng lầm bầm, sau đó khuôn mặt tươi như hoa , tình tứ khoác tay Mạc Y Hàn “ Đi thôi”

“ Ừ”

Hàn Vương đưa nàng đi dạo phố. Qủa thật buổi đêm ở Mạc quốc rất đẹp, đèn đóm sáng lung linh cho dù bây giờ đã là nửa đêm.

Đi dạo phố hoài cũng chán, nàng lôi Mạc Y Hàn vào tửu lâu bên đường. Là Phù Mộng lâu, đây là nơi nàng vẫn thường hay lui đến, bà chủ vừa thấy nàng đã niềm nở ra đón :

“ Ái chà, hôm nay Yến Hồng cô nương đến còn dắt theo cả người yêu nữa sao?Hừm… đúng là có mắt tinh đời nha, vị nam tử này cũng rất tuấn tú…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.