Đệ Nhất Ma Mãnh Vương Phi

Chương 15: Thái tử độc cô ninh duệ



Đông Phương Lam Triệt ở trong tẩm thất lựa chọn trang phục chuẩn bị lên triều thì lại nghe thuộc hạ báo vương phi mất tích, hắn tức giận đập bàn :

“ Chết tiệt! Nàng dám không nghe lời ta! Người tới ! Chuẩn bị ngựa!”

“ Dạ, vương gia”

Hắn mặt hầm hầm tùy ý vứt trang phục xa hoa sang một bên, giận dữ ra khỏi phòng. Thuộc hạ vừa đem ngựa tới trước mặt , hắn đã mạnh mẽ phi người lên ngựa với động tác hết sức đẹp mắt lại thuần thục làm tên thuộc hạ dù sợ nhưng cũng không khỏi cảm thán.

Ngựa phi nước đại ra khỏi vương phủ, hướng thẳng tới phía Bắc . Lam Triệt trong lòng bừng bừng lửa giận, hắn như thế nào lại không nghĩ đến nữ nhân đáng chết này có thể bướng bỉnh đến mức như vậy? Cư nhiên dám tự tiện trốn khỏi vương phủ, rõ ràng hắn đã phân bố rất nhiều cao thủ ám vệ, nàng lại có thể vượt qua, rõ ràng là võ công không tồi. Đây chỉ có thể trách hắn quá khinh thường nàng, cũng như quá tự tin về đội ám vệ! Nhất định phải đổi phương pháp luyện khắt khe một chút mới được!

Ngay cả một nữ tử cũng không thể canh nổi, thì ám vệ cao thủ cái nỗi gì? Chẳng qua là một lũ ăn hại mà thôi.

Nói đến cưỡi ngựa, thì Đông Phương Lam Triệt hắn chính là vô địch, vô luận là ai, cũng không có khả năng đuổi kịp hắn. Vì thế, chẳng mấy chốc đã đến chỗ dừng chân của Mạc Y Hàn.

Vừa tới nơi, mấy tên thị vệ đã chĩa giáo hướng hắn cảnh giác, một trong số đó gan dạ lớn tiếng :

“ Ngươi là ai?”

“ To gan ! Ngươi dỏng tai nghe cho kỹ từng một cho bản vương!! Hừ, bản vương chính là Kính Dương Vương Vương gia, mau đi báo…” Hai chữ “ chủ tử” còn chưa thốt ra, bọn thị vệ đã sợ chạy mất mật, hớt hải đi báo.

Lam Triệt có chút sảng khoái , nhưng vẫn là chưa nguôi giận. Thị vệ còn lại cũng nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.

Hắn hùng hổ đi thẳng, trong đầu không ngừng suy nghĩ cách phạt cái nữ tử nghịch ngợm này một trận thực nhớ đời.Ngay tại thời điểm đó, lại nghe thấy tiếng la ó của mấy tên thị vệ :

“ Thích khách! Thích khách !!”

“ Bảo vệ Đại vương gia !! “

Hắn giật mình, lại nghĩ tới Lăng Bích Nguyệt còn đang ở cùng chỗ với Mạc Y Hàn, liền vội vã chạy theo đám thị vệ.

Mạc Y Hàn một thân cẩm bào đen tuyền , tay cầm bảo kiếm , tay còn lại che chở nàng ở phía sau . Trước mặt hắn là hắc y nhân tay cũng đang lăm lăm cầm kiếm , có điều, ánh mắt của hắc y nhân ấy cũng thực quá sắc bén đi.

Thị vệ xung quanh thấy vẫn chưa có động tĩnh gì nên chỉ bao vây lấy ba người họ, tuốt kiếm phòng thủ, chỉ cần hắc y nhân có chút động tĩnh liền tiến lên tấn công .

Đột nhiên Mạc Y Hàn câu lên khóe môi, có chút bỡn cợt nói :

“ Nguyệt Quốc Thái tử điện hạ, có phải điện hạ đã quá khinh bản vương rồi đi? Cư nhiên một thân một mình tới đây?Lại còn giở trò giả ma giả quỷ”

Hắc y nhân cười một tràng, vừa nói vừa đưa tay kéo khăn che mặt xuống , để lộ khuôn mặt góc cạnh vô cùng quỷ mị, một nét đẹp mang theo hương vị chết chóc đến mức người khác nhìn vào cũng không khỏi cảm thấy run sợ :

“ Hàn Vương quả nhiên vẫn là danh bất hư truyền đi, mấy hôm nay lại có nhã hứng đi làm sứ giả, lại còn ôm ấp một tiểu mỹ nhân trong lòng thế… Bản thái tử hôm nay cũng có nhã hứng , nghe nói Hàn Vương tung tích khó lường, thường không ở trong vương phủ , nay lại xác định được vị trí, thời điểm tốt như vậy , há không nắm lấy, lặng lẽ giành lấy phần thắng về cho Nguyệt quốc?”

Lăng Bích Nguyệt nghe đến tên hắc y nhân kia, cũng có chút kinh ngạc. Ngoài hai vị dũng tướng đương thời là Mạc Y Hàn và Đông Phương Lam Triệt thì gần đây lại xuất hiện tên Thái tử của Nguyệt Quốc.

Nghe nói từ nhỏ đến lớn, hắn đều ở trên núi luyện công, võ công xuất quỷ nhập thần, hai , ba ngày vừa rồi mới xuống núi. Nguyệt quốc Hoàng đế từ nhỏ đã vô cùng kỳ vọng vào nhi tử này, vì thế, từ lúc sinh ra hắn đã mang thân phận là một đương kim Thái tử, tương lai kế vị ngôi vua , trở thành Nguyệt quốc Hoàng đế nắm trong tay quyền hành tối cao

rồi.

Chung quy hắn là “ thiên tài” mới chớm a!

Hắn và Mạc Y Hàn vốn chẳng có thù gì với nhau, chỉ là, Nguyệt quốc và Phong Lâm quốc có mối thù truyền kiếp , vì thế, bất đắc dĩ cả hai ở hai bên chiến tuyến đối địch nhau.

Có lẽ họ đã từng gặp qua một lần rồi nên vừa thấy Mạc Y Hàn mới nhận ra nhanh như vậy.

Nàng cảm thấy lời nói của tên thái tử kia rõ ràng là đang khiêu khích Y Hàn ca ca mà! Chỉ nghĩ được có thế, nàng liền tiến lên nói :

“ Thái tử điện hạ, tiểu nữ là Kính Dương vương phi của Kính Dương vương phủ , không biết có thể nói với điện hạ vài lời không?”

“ Thì ra là Kính Dương vương phi, nghe danh đã lâu, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, vương phi cư nhiên là khuynh quốc khuynh thành a”Nguyệt quốc Thái tử Độc Cô Ninh Duệ cười nửa miệng , có chút nham hiểm nhìn nàng.

Lăng Bích Nguyệt nuốt nuốt nước bọt, cố gắng dùng giọng điệu “ mạnh mẽ” nhất để nói :

“ Hôm nay Y Hàn ca ca là khách quý của Mạc quốc, cũng như của bản vương phi ta, vì thế, thân là người của hoàng tộc, bổn vương phi sao có thể để điện hạ dễ dàng gây khó dễ cho Hàn Vương?Chi bằng, chúng ta phân tài cao thấp?”

“ Phân tài cao thấp? Vậy Kính Dương vương phi là muốn thi cái gì?” Trong đôi đồng tử sâu không thấy đáy của hắn hơi lóe lên tia sáng, nữ tử này, rất can đảm nha! Ngay cả nam nhân bình thường nhìn hắn tránh được sẽ tránh, nàng thân nữ tử lại có thể khiêu khích như vậy, đáng khen !

“ Nghe nói Thái tử điện hạ yêu thích âm nhạc, chúng ta hãy thử so tài xem ai dùng nhạc khí hay hơn? Thế nào?”

“ Được! Bổn thái tử cũng đang tò mò, không biết khả năng của Vương phi thế nào?”

Nàng đang định nói thì cảm thấy lạnh sống lưng, sau đó là thanh âm đáng sợ quen thuộc vang lên bên tai nàng :

“ Độc Cô Thái tử, vương phi của bản vương hiện tại là không rảnh rỗi , không thể cùng cái gì so tài với điện hạ”

“ Ồ, hóa ra là Kính Dương Vương?”Ninh Duệ nhếch miệng, tà tà cười “ Hân hạnh, hân hạnh , ha ha. Nếu vương gia đã nói như vậy, bản thái tử cũng chẳng hẹp hòi gì, vậy hẹn vương phi quý quốc hai ngày sau, cũng vào giờ này, chúng ta sẽ tính đến chuyện so tài ! Bản thái tử cáo lui!”

Nàng còn chưa nói gì, hắn đã tung người phi thân đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.