Đợi cho đám công công kia rời đi, nàng liền trút giận lên Lăng phủ, gặp ai
đều sẽ mắng, sẽ chỉ trích nặng nề. Ngay cả Tịch Nhan cũng không dám lại
gần nàng, chỉ lặng lẽ sắp xếp đồ đạc .
Trên đường trở về vương phủ của nàng quả thực chẳng thuận lợi tí nào, đi được nửa đoạn đường, liền bị tập kích.
Tịch Nhan rút từ trong tay áo ra một thanh đoản kiếm, toan lao ra thì bị
nàng giữ lại. Nàng nhìn Tịch Nhan, khẽ lắc đầu. Tịch Nhan nhíu mày, vẫn
không hiểu được nàng là đang có ý gì.
Lăng Bích Nguyệt cũng không có để ý , bình thản nói lớn đủ để cho bên ngoài nghe rõ :
“ Độc Cô Thái tử , là bổn vương phi trễ hẹn, quả thực vô cùng xin lỗi.
Nhưng hôm nay bổn vương phi tâm tình không tốt, hẹn lúc khác vậy”
“ Kính Dương vương phi làm vậy khác nào quá bất công cho bổn thái tử?Bổn
thái tử vì ngươi đã lặn lội từ Nguyệt Quốc đến đây từ sớm, không những
để tỉ thí với ngươi mà còn muốn giữ lời hứa. Bây giờ lại phải cất công
chạy đến đây tập kích. Kính Dương vương phi , ngươi nói xem, này là cái
đạo lý gì?”
Ninh Duệ nhìn đến nữ tử yêu kiều trước mắt, không khỏi cảm thán . Nàng quả
thực rất mê người, vừa mạnh mẽ lại vừa nhu mì, bình tĩnh. Còn có dung
mạo giống như tiên nữ hạ phàm, điên đảo chúng sinh .Một nữ nhân hoàn hảo không tì vết!
Chỉ là, người hoàn hảo như vậy, lại không phải là của Ninh Duệ hắn.
Qủa thực có chút tiếc nuối.
Thanh âm nhẹ nhàng , lanh lảnh như tiếng chuông ngân của nàng truyền đến kéo hắn về lại thực tại :
“ Đã đắc tội với thái tử rồi, bổn vương phi không biết nên làm thế nào để bù đắp đi? Bất quá, bổn vương phi nghe nói, Độc Cô thái tử ngươi không có
hẹp hòi, chuyện vặt này, có nên hay không bỏ qua a?”
“ Sao có thể bỏ qua đi?” Độc Cô Ninh Duệ tà tứ cười , lướt đến trước mặt nàng, lơ
đãng dùng tay nâng cằm nàng lên “ Trăm nghe không bằng mắt thấy, một
người thông minh như vương phi lại chưa nghe qua câu nói này sao? Dù gì
cũng chỉ là nghe qua mà thôi, sao có thể cho là sự thật được chứ?”
Tịch Nhan thấy khoảng cách hai người có chút … quá gần, nhìn vào cảm thấy vô cùng ám muội, theo bản năng của một a hoàn tâm phúc, nàng vội vàng chen vào giữa, đề cao cảnh giác nhìn Ninh Duệ cùng với một lời đe dọa :
“ Nam nữ thụ thụ bất tư thân, thỉnh thái tử gia tự trọng”
Đôi đồng tử chuyển động , nhìn sang cái tiểu a đầu vừa lên tiếng, ánh mắt
tỏa ra sát khí, tay cơ hồ chuẩn bị bóp chết cái kẻ to gan không phân
biệt chủ tớ kia. Nhưng hắn chưa kịp làm gì , một bàn tay mềm mại đã đặt
lên mắt hắn, che lại đôi đồng tử khát máu của hắn.
“ Tịch Nhan lỡ lời, thái tử đừng để tâm. Có trách thì trách bổn vương phi dạy dỗ a hoàn không dúng …”
Hơi ấm và sự mềm mại của nàng làm tim hắn đập loạn lên…
Chắc chắn rằng hắn sẽ không động thủ, nàng mới từ từ bỏ tay xuống. Chỉ là,
mới vừa ly khai khỏi mắt hắn, đã bị hắn dùng tay ôm lấy bờ eo thon , kéo sát vào người .
“ Độc Cô Ninh Duệ, ngươi đang làm gì??” Nàng trừng mắt nhìn hắn, hành động này là quá lố rồi!
Tịch Nhan há hốc mồm, chuẩn bị tiến lại bảo hộ nàng thì bị đám ám vệ của Ninh Duệ cản lại, điểm huyệt ngủ.
Nàng vận công, tính một chưởng đánh hắn, lại bị hắn khóa trụ tay.
“ Tiểu vương phi , nàng không phải nói sẽ đền bù cho bổn thái tử? Bổn
thái tử vừa nghĩ đến, cũng khá lâu Mạc quốc chưa có thăm hỏi gì Nguyệt
quốc a. Chi bằng…. lần này nàng hãy thay mặt Mạc quốc đi Nguyệt quốc
chơi 1 chuyến đi”
“ Thái tử điện hạ, ngươi tự trọng. Chuyện này, ngươi có thể gặp Mạc quốc
Hoàng thượng mà bàn bạc! Đây căn bản không phải chuyện của bổn vương
phi!”
Độc Cô Ninh Duệ này quả thực da mặt rất dày! Nàng đã cự tuyệt như vậy, hắn vẫn khăng khăng bức ép nàng.
Cuối cùng, lại đến lượt hắn nghiêm túc đáp lại nàng :
“ Thân là vương phi, nàng sao có thể không giữ lời được? Huống gì, tất cả ám vệ , kể cả cái kia a hoàn của nàng đều nghe?Sẽ thế nào nếu bổn thái
tử nói ra nhỉ?”
Nàng hơi chột dạ. Nếu nói ra, thế nào cũng là nàng chịu thiệt a!
Hơn nữa, mượn cơ hội này, sang Nguyệt quốc chơi một chuyến, tránh gặp mặt
tên Lam Triệt đáng ghét kia một thời gian cũng là một ý kiến!
“ Vậy, bổn vương phi sẽ đi bao nhiêu lâu?”
Hắn đột nhiên cười hết sức nham hiểm, cúi xuống, khuôn mặt yêu nghiệt dí
sát vào mặt nàng, từng hơi thở nóng rực của hắn phả thẳng vào mặt khiến
nàng cảm thấy ngưa ngứa và xấu hổ vô cùng , giọng hắn trầm thấp :
“ Một tháng… một năm… hay cũng có thể… là cả kiếp này chăng?”
“ Ngươi… biến thái!Cút ra cho lão nương!Đừng có thừa nước đục thả câu!
Bổn vương phi chỉ đi trong vòng nửa tháng!” Nàng vung tay đánh vào người hắn một cái.
“ Thân thủ cũng tốt lắm . Được thôi, một tháng thì một tháng”
“ Một lời đã định”
“ Vậy, chờ đến đó, chúng ta sẽ tỉ thí sau, hiện tại nàng mau đi đi, chỉ sợ Kính Dương Vương kia của nàng sẽ làm loạn đó a”
“ Vậy, bổn vương phi đi trước!Cáo từ!”
“ Cáo từ!”
Thân ảnh phút chốc vụt đi , bỏ lại nàng , Tịch Nhan còn đang bất tỉnh và thi thể thảm hại của phu xe, còn cả xe ngựa …
Nàng ngồi xuống, điểm mấy huyệt đạo trên người Tịch Nhan, chưa tới một tuần trà , tiểu a đầu cũng tỉnh lại.
“ Nương nương…. Người không sao chứ ?? Gã thái tử kia có làm người bị
thương không?? Là Tịch Nhan không tốt…” Vừa tỉnh dậy, Tịch Nhan đã sụt
sùi nhìn nàng, ánh mắt xoe tròn ngấn nước .
Bích Nguyệt phì cười, xoa đầu nàng , nhẹ giọng chấn an :
“ Ta không sao! Mau đứng lên, chúng ta trở về vương phủ!”
“ Dạ, nương nương!”
Để rút ngắn thời gian, Tịch Nhan và nàng bỏ lại xe , cùng lên ngựa, phi thẳng về Kính Dương Vương phủ.
Kính Dương Vương phủ.
Vừa thấy nàng trở về, đám thị vệ canh trước cổng vội quỳ xuống hành lễ, sau đó một người chạy vào thông báo, người còn lại mở cổng để nàng vào.
Nghe đến nàng trở về, hắn cũng không có ra đón. Chỉ gật đầu một cái, phân phó người hầu hạ nàng, thế là đủ.
Thái độ hời hợt của Lam Triệt khiến nàng có chút bực mình. Là chính hắn bức
nàng quay về. Bây giờ nàng đã trở về rồi, hắn sao có thể có cái thái độ
đó chứ!?
Tên hỗn đản này!
Đã vậy , nàng càng phải nhanh chóng đi Nguyệt quốc một chút!
Ngâm mình trong thùng nước tắm, nàng nhắm mắt suy nghĩ, khi nào thì Ninh Duệ mới cho người tới Mạc quốc mời nhỉ?
Hơi nóng làm nàng nhanh chóng buồn ngủ, sau đó là thiếp đi lúc nào cũng hay.
Đông Phương Lam Triệt hắn cho dù hiện tại đang giận nàng, nhưng vẫn là rất
nhớ , cuối cùng không kìm được đến thẳng tẩm thất của nàng. Tịch Nhan và đám a hoàn thấy hắn , cũng tự động lui ra, Tịch Nhan cũng không quên
báo cáo :