Cả đêm hôm đó, cơ hồ nàng không thể nào ngủ được. Nhớ lại vào lúc đến Kính Dương Vương phủ, nàng còn cảm thấy rùng mình.
Nàng chưa hề nghĩ tới người cứu mình lại là một đại – nhân – vật như thế !
Đệ Nhất Vương Gia Phong Lâm quốc – Mạc Y Hàn. Phong Lâm quốc trước nay vẫn giữ mối bang giao hai nước , hết sức hòa thuận. Chỉ là, không biết vì
lý do gì mà Kính Dương Thế tử Đông Phương Lam Triệt và Đại Vương Gia
Phong Lâm Quốc Mạc Y Hàn lại ghét nhau đến như vậy.
Trong một
năm, không phải thế tử lẻn sang Phong Lâm quốc tìm Mạc Y Hàn đánh thì
cũng là hắn tìm đến Thế tử gây sự. Hai người bọn họ lần nào đánh cũng im hơi lặng tiếng, thương tích thì đầy mình, đánh xong thì vẫn lặng lẽ rời đi. Thực lực hai người đều bằng nhau, đôi khi có một bên yếu thế.
Mạc Y Hàn được mệnh danh là Qủy Vương không phải vì hắn khát máu như ma cà
rồng hay âm u lạnh lẽo gì cả, chẳng qua là cách giết người của hắn quá
tàn bạo đi. Thật sự có nhiều người chết mà không kịp nhận ra ai đã hạ
thủ nữa kia. Cơ mà hắn thì chẳng lưu tâm, giết xong còn phủi tay ,ra vẻ
vừa làm gì đó bẩn thỉu lắm, mắt cũng chẳng thèm chớp lấy một cái cho
cam.
Nghe nói từ nhỏ hắn đã được rèn luyện , nuôi dạy rất khắc
nghiệt, chính vì thế mà bây giờ cả tài trí lẫn võ công đều đứng đầu
thiên hạ, so với Lam Triệt cũng chẳng thua kém là bao.
Mạc Y Hàn
chỉ giết những kẻ không vừa mắt hắn, ngoài ra hắn đối với mọi người rất
tốt tuy mặt lúc nào cũng lạnh như băng . Đối với nữ nhân thì hết sức dịu dàng . Chỉ là , hắn không thích dính líu vào nữ sắc nên bất quá không
bao giờ để nữ tử gần bên cạnh mình, trong vương phủ của hắn, tuyệt đối
một bóng dáng nữ tử cũng không có, chỉ toàn là nam tử hầu hạ .
Đại vương gia Mạc Y Hàn ngoài biệt hiệu Qủy Vương thì còn được gọi là Hàn
Vương gia. Trong thiên triều, hắn nói một, tuyệt không ai dám nói hai.
Ngay cả Hoàng Thượng cũng phải nhường hắn mấy phần, chuyện triều chính , hắn không tham vọng, cũng ít khi xen vào nên vấn đề Vương gia tạo phản
soán ngôi hay đại loại thế tuyệt sẽ không xảy ra. Đó chính là lý do
Hoàng Thượng rất kính trọng , yêu quý hắn. Nghe nói, đêm nào cứ rảnh
rang một cái là ngài lại tìm đến Hàn Vương gia đánh bạc giải sầu.
Nghĩ lại, con người hắn cũng không tệ.
Đang dùng bữa tối thì một nha hoàn đi vào báo Thập Vương Phi cùng cháu gái là Hoa Ngọc Linh đến, nói muốn gặp nàng.
Lăng Bích Nguyệt vừa nghe báo đã đứng bật dậy, Vương phi đến, không thể để
người ta đợi, liền vội vàng cùng đám cung nữ chải chuốt tỉ mỉ, đánh nhẹ
một lớp phấn, do không có nhiều thời gian nên nàng chỉ vẽ một đóa hoa
mai nhỏ xíu ngay giữa mi tâm, tóc cũng vấn đơn giản, chỉ cắm duy nhất
hai cây trâm bạc hai bên , chủ yếu là phụ họa mà thôi.
Nha hoàn
đưa nàng đến phòng khách, lúc này Vương phi và Hoa tiểu thư còn đang
cười nói vui vẻ với cha nương nàng. Lăng Bích Nguyệt tiến tới, hết sức
dịu dàng nhún người thi lễ :
“ Tiểu nữ Lăng Bích Nguyệt thỉnh an mẫu phi, thỉnh an Hoa tiểu thư”
Hoa Nguyệt Nhi còn chưa nói gì, Hoa Ngọc Linh đã vui vẻ chạy lại đỡ nàng đứng lên , rất thân thiện cười với nàng :
“ Lăng tiểu thư không cần quá đa lễ . “
Nói đúng ra thì Hoa Ngọc Linh hơn nàng vài tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn còn
nét trẻ con. Hoa Ngọc Linh là nữ nhi bảo bối của huynh trưởng Hoa Nguyệt Nhi, là Hoa Nguyệt Phong.
Hoa tiểu thư từ nhỏ đã sống trong
nhung lụa, được dạy dỗ theo đúng nghĩa là một tiểu thư khuê các. Cầm, kỳ , thư , họa không những tinh thông mà còn rất thành thạo, nghe nói tài
vẽ tranh của nàng thực sự là không ai dám so bì được. Ngọc Linh tiểu thư được Hoa Nguyệt Nhi vô cùng yêu quý, hơn nữa , lại còn được nằm trong
số những người có khả năng được chọn làm Thái tử phi của Mạc quốc.
“ Nào , Nguyệt Nhi, con mau lại đây, đến bên cạnh mẫu phi…”
Nàng khoan thai, nhẹ nhàng đi đến :
“ Mẫu phi, người có chuyện gì mà đích thân đến đây a?”
“ Ta chính là muốn giới thiệu cho con Hoa Ngọc Linh, cháu gái của ta. Dù
gì trước sau vẫn phải biết, tối nay Linh nhi lại muốn ra ngoài đi dạo
nên ta dẫn tới đây chào con một tiếng.”
Kính Dương Vương Phi vừa
dứt lời, Hoa Ngọc Linh đã tiến lên, đứng gần nàng , lấy trong người ra
một cây trâm bằng vàng, có hình con công , đặc biệt, đuôi của nó xòe
thành hình tròn và được làm từ sáu viên đá nhỏ màu hồng rất đẹp, rũ
xuống hai sợ dây bằng vàng gắn một viên ngọc , dài khoảng ba đốt ngón
tay đưa cho nàng :
“ Nguyệt muội , lúc nãy tỷ đi dạo phố với cô
cô, thấy cây trâm ngọc này rất đẹp , nên tỷ mua tặng muội xem như chút
thành ý. Hi vọng muội thích nó”
Nàng nghe Ngọc Linh nói mà muốn
ngất xỉu, cái này mà gọi là thành ý nho nhỏ ư? Khiêm tốn quá chăng? Cây
trâm này đáng giá bằng mười cây trâm của nàng gộp lại a!
Cây trâm tinh tế như vậy, so với của hoàng cung thực chẳng thua kém chút nào. Có lẽ Ngọc Linh tiểu thư đã mua từ tay thợ chế tác giỏi nhất kinh thành ,
thực tốt bụng quá đi!
Lăng Bích Nguyệt cảm động , hai tay nhận lấy, mắt rưng rưng nhìn Hoa Ngọc Linh :
“ Đa tạ tỷ tỷ … thực thiếu sót quá. Muội muội không biết tỷ đến, nên chưa kịp chuẩn bị gì,… “
“ Tỷ nghe nói, muội múa kiếm rất đẹp, có thể múa cho tỷ xem một điệu không?”
“ Không hề gì”
Bích Nguyệt vỗ tay hai cái, các a hoàn đã đi đến, dâng bội kiếm bảo bối Phượng Minh cho nàng.
Phượng Minh kiếm là báu vật mà Hoàng thượng ban cho nàng trong đại hội múa
kiếm năm trước ( mời xem lại
chính của chúng ta mới có ấn tượng về chị ấy đấy nhá ) .
Nghe
nói, Phượng Minh kiếm là cống phẩm đặc biệt của nước lân bang. Nó vốn dĩ được chế tác cho nữ tử nên rất nhẹ, khi cầm sẽ không đau tay, tuy
nhiên, cho dù có bị tác động thế nào thì cũng sẽ không bị hư hỏng, gãy
hay bị phá hủy. Đặc biệt, khi dồn nội lực vào kiếm, lực phóng ra chắc
chắn sẽ rất mạnh, gây sát thương không nhỏ. Đến nay, cách chế tạo kiếm
này ngoài nước lân bang ấy thì chẳng ai biết .
Hoàng thượng tặng
nàng thanh kiếm này, tỏ ý là rất quý trọng nàng, vì thế mà địa vị của
nàng trong mắt triều thần đặc biệt vô cùng.
Lăng Bích Nguyệt đưa Kính Dương Vương Phi và Hoa Ngọc Linh đến hoa viên, để họ ngồi trong tiểu đình vừa uống trà vừa xem.
…
Gió đêm nhè nhẹ thổi , dưới ánh trăng, giữa những khóm hoa rực rỡ tỏa hương thơm , thân hình nữ tử thấp thoáng như có như không cầm bội kiếm , vừa
mạnh mẽ lại vừa nhẹ nhàng, uốn người , xoay ngang xoay dọc tạo thành
những đường kiếm hết sức đẹp mắt.
Đường kiếm đi nhẹ nhàng nhưng
dứt khoát, động tác không nhanh không chậm. Mỗi khi nàng cử động, vạt
váy lại đung đưa qua lại, hết sức yêu kiều , làm cho người ta có một
khoái cảm mà không thể tả được, chỉ biết nó khiến bản thân cảm thấy thân thể thanh mát vô cùng.
Khi múa, nàng tựa như một tiên nữ hạ
phàm, phong thái phi phàm thoát tục , không chút vương vất bụi bẩn nơi
hồng trần. Tinh khiết, mờ ảo và mê người biết bao.
Ngoài hai vị
trưởng bối kia thì có mấy kẻ hạ nhân cũng rón rén lại gần, chỉ để xem
nàng múa. Họ ai mà chẳng biết, một khi tiểu thư nhà họ múa kiếm thì lúc
nào cũng vô cùng mị hoặc cùng quyến rũ nha!
Điệu múa kết thúc mà
Kính Dương vương phi và Hoa Ngọc Linh vẫn còn ngơ ngẩn, một hồi sau mới
lấy lại thần trí. Chỉ là chưa ai kịp lên tiếng thì nghe “ soạt” một
tiếng, một bóng dáng nam tử đã xuất hiện trước mặt.
“ A… biểu đệ” Hoa Ngọc Linh giật mình, hơi lùi về sau một chút. Tên biểu đệ này , lúc nào cũng làm người khác phải thót tim!
“ Triệt nhi” Hoa Nguyệt Nhi mặt vui như mở hội.Hê hê, thật ra nàng đã
biết Triệt nhi đến đây từ lâu rồi, chỉ là không muốn nói mà thôi, cứ im
hơi lặng tiếng, để mặc Triệt nhi xem con dâu tương lai múa cho lác
mắt.Nàng là con gái còn mê, huống gì nhi tử của nàng lại là một thằng
con trai?