Khâm Thiên Giám định được ngày tốt, cử hành đại lễ sắc phong Hoàng hậu.
Ngày đại lễ sắc phong này tiết trời trong xanh, cảnh xuân tươi đẹp. Cung Khanh thân mặc bách điểu triêu phượng triều phục, đầu đội mũ phượng khảm châu kim, được Mộ Trầm Hoằng dắt tay bước lên kim loan bảo điện.
Trên bệ đỏ, Lễ bộ tuyên chỉ, đích thân Mộ Trầm Hoằng trao sắc phong kim ấn cho Hoàng hậu.
Hai bàn tay ngón nhỏ thon dài, trắng trẻo mềm mại đưa ra trước mặt.
Cung Khanh ngẩng đầu, đưa mắt nhìn vào đôi mắt trong veo như nước hồ thẳm sâu không thấy đáy mỉm cười.
Hắn dung mạo anh tuấn, phong tư trác tuyệt, đội hoàng miện mười hai chuỗi ngọc, mặc miện phục Hoàng đế, dáng vóc cao lớn, thực không ai có thể mặc long bào vừa uy nghiêm vừa phong nhã tuyệt đẹp như hắn.
Nàng đưa hai tay nhận lấy sắc phong kim ấn Hoàng hậu, Mộ Trầm Hoằng kéo tay đỡ nàng dậy, ghé sát tai nàng cười nói: “Khanh Khanh, nàng xem, Thuần Vu Thiên Mục nói nàng có mệnh quý mẫu nghi thiên hạ quả thực không sai, giờ đã ứng nghiệm rồi.”
Cung Khanh mỉm cười không nói, việc này rốt cuộc thế nào, e là chỉ có hắn và Thuần Vu Thiên Mục mới biết.
Tiếp đó, bách quan triều hạ, mệnh phụ triều bái. Sau khi nghi lễ hoàn tất, đế hậu đi ra bái yết thái miếu, lúc này, Cung Khanh đã thấm mệt không muốn nói gì. Nàng lại vừa mang thai, Mộ Trầm Hoằng yêu thương không ngớt, vội vàng để nàng quay về nghỉ ngơi.
Cung Khanh ngủ một mạch đến sáng hôm sau, khi nàng chưa tỉnh giấc thì nghe tiếng trẻ con líu ríu bên ngoài đánh thức, sau khi đứng dậy rửa mặt, nhìn ra ngoài đã thấy Mộ Trầm Hoằng đang ngồi ở hành lang, ngắm nhìn một đám hài tử đang chơi đùa bên cạnh chậu mẫu đơn.
Nàng mỉm cười bước ra khỏi phòng, đi đến ngồi bên cạnh hắn.
“Khanh Khanh tỉnh rồi sao, có đói không?”
“Đợi một lát sẽ ăn.” Nàng đang ốm nghén, ăn không ngon miệng.
Đại công chúa Mộ Tinh nền nã ngây thơ, nhị công chúa Mộ Huyền hoạt bát xinh đẹp, hai tiểu công chúa tuy còn nhỏ nhưng đã lộ rõ những nét mỹ lệ duyên dáng, sau này nhất định sẽ là những tuyệt sắc giai nhân. Thái tử Mộ Minh thì tướng mạo tuấn mỹ bất phàm, nhưng lại bướng bỉnh nhất.
Ánh mắt Mộ Trầm Hoằng cứ mải ngắm nhìn tiểu Thái tử, dù sao đây cũng là người kế thừa sự nghiệp thống nhất giang sơn của hoàng gia.
Còn Cung Khanh thì lại chăm chú ngắm nhìn hai công chúa, trong lòng thầm nghĩ, hai nhi nữ này như những viên minh châu sáng láng, tương lai phải tìm phò mã thế nào mới xứng đáng đây?
Mộ Trầm Hoằng quay sang thấy nàng đang ngồi thần người ra, liền nắm tay nàng dịu dàng hỏi: “Khanh Khanh đang nghĩ gì vậy?”
“Thiếp đang nghĩ mình năm đó suýt nữa thì không lấy được chồng.”
“Các nhi nữ chớp mắt đã đến tuổi cập kê, không thể để giống như thiếp được, đợi đến tuổi thành thân mới lo tìm phò mã, trong lúc vội vàng cũng khó có thể tìm được phò mã tốt, chi bằng bây giờ chọn ra mấy nam hài tử, thứ nhất có thể khảo sát từ giờ đến lúc lớn lên, thứ hai là cùng các nữ nhi nuôi dưỡng tình cảm. Trước mắt phải chọn thư đồng cho Thái tử, tốt nhất là chọn nhiều một chút, bởi tuy danh nghĩa là thư đồng của Thái tử nhưng kỳ thực là tuyển làm ứng cử phò mã.”
Hoàng đế nghe vậy phì cười nói: “Nàng thực là nghĩ ngợi quá xa rồi, Tinh nhi, Huyên nhi lúc này mới mấy tuổi.”
Cung Khanh hừm một tiếng: “Thiếp mặc kệ, thiếp muốn sớm định xong hôn sự cho các nhi nữ của mình, không để cho chúng lại giẫm vào vết xe đổ của thiếp, mẫu thân thiếp năm đó chỉ có mình thiếp là nhi nữ vậy mà lo lắng đến nỗi tim như vỡ vụn thành trăm mảnh. Thiếp lại có tận hai công chúa, nhất định phải sớm phòng bị chu đáo.”
Mộ Trầm Hoằng véo véo mũi Cung Khanh, cười tủm tỉm nói: “Nàng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, khó gả đi là bởi đã lọt vào mắt trẫm, không liên quan đến việc nàng có tìm được chỗ định thân hay không, sau này vẫn định được hôn sự, xem như không phải là thất bại.”
Cung Khanh giậm chân: “Tốt quá, quả nhiên là chàng đã thông đồng với Thuần Vu Thiên Mục.”
Hoàng đế lập tức nghiêm mặt nói: “Là thiên ý. Nàng xem, giờ nàng thật sự đã là Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ rồi còn gì?”
Tóm lại, chuyện này có đánh chết cũng không thừa nhận.