Đệ Nhất Phu Nhân - Diệp Sáp

Chương 20: Sinh tử



Con người, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng đều có điểm yếu, Tiêu Mạc Ngôn cũng thế. Cuộc đời của cô, thời gian tươi đẹp trôi qua không nhiều, lúc trẻ cùng quá nhiều người quá nhiều tình duyên rối rắm, ép đến cô thở không nổi, mà hôm nay, cô chỉ mới vừa có được mấy ngày thoải mái, không muốn lại tiếp tục bị kéo vào nữa.

A Sâm không nói, Tiêu Mạc Ngôn cũng không hỏi nữa, đã lâu rồi, cô chưa từng có cảm giác nhu nhược, trốn tránh, trong phút chốc, bầu không khí trong xe căng thẳng.

A Sâm nhìn vẻ mặt ngấm ngầm chịu đựng và bất an của Tiêu Mạc Ngôn qua kính chiếu hậu, trong lòng đau đớn, anh ta hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng.

"Tiểu thư, Má Từ bị bệnh."

Tiêu Mạc Ngôn giật thót, cổ họng khô khốc, hỏi: "Bệnh? Bệnh gì? Sức khỏe bà không phải vẫn tốt sao? Tại sao bệnh?"

Tiêu Mạc Ngôn hỏi liên hồi, A Sâm như bị xoáy vào nỗi đau, không riêng Tiêu Mạc Ngôn, trong mắt mỗi người ở Tiêu gia, Má Từ như một ngọn núi, một ngọn núi chống đỡ trên dưới Tiêu gia.

"Là ung thư gan, thời kỳ cuối."

A Sâm nói ngắn gọn xong, anh ta im lặng.

Mà Tiêu Mạc Ngôn ở phía sau, giây phút này, gần như mất hồn.

Ánh mắt cô dại ra, dường như đang nhìn A Sâm, lại dường như đang nhìn không khí mờ ảo phía trước anh ta, trên mặt tỉnh như thường, toàn thân căng cứng.

"Tiểu thư?"

A Sâm rất sợ, Tiêu Mạc ngôn phẫn nộ, tức giận, tuyệt vọng anh ta đều đã thấy qua, nhưng Tiêu Mạc Ngôn cứng đờ người như vậy làm anh ta sợ hãi, càng làm anh ta lo lắng.

"Anh nói bà..."

Giống như không tin được, Tiêu Mạc Ngôn thì thào hỏi lại, ánh mắt dần tan rã, tại sao như vậy? Sức khỏe Má Từ tốt như vậy, tại sao lại bị ung thư gan? Không tin, cô không tin!

"Ở đâu? Bây giờ má Từ ở đâu?!"

Tiêu Mạc Ngôn bỗng bộc phát làm A Sâm run lên, anh ta cẩn thận quan sát sắc mặt Tiêu Mạc Ngôn, nói: "Đã đưa vào phòng ICU, vẫn hôn mê, bác sĩ nói có lẽ... có lẽ chỉ trong mấy ngày này."

A Sâm vừa nói ra miệng "chỉ trong mấy ngày này", ánh mắt Tiêu Mạc Ngôn phóng tới như dao găm, lạnh lùng nhìn A Sâm, đôi mắt sung huyết đỏ hồng khiến người ta sợ hãi, "Đến bệnh viện."

"Vâng."

A Sâm nghe ra giọng Tiêu Mạc Ngôn ác liệt, anh ta không dám chậm trễ, lái xe thật nhanh. Thật ra anh ta cũng lo lắng lắm, đã muốn gọi báo sớm cho Tiêu Mạc Ngôn, nhưng trước khi hôn mê Má Từ đã dặn dò, nói sao cũng không chịu, A Sâm rất sợ Tiêu Mạc Ngôn, càng sợ cô không được nhìn mặt Má Từ lần cuối.

Trên đường đến bệnh viện, Tiêu Mạc Ngôn bình tĩnh khiến người ta lo lắng, cô không nói lời nào, mắt nhìn ngoài cửa sổ, tay níu chặt lấy váy, gần như muốn xé rách nó.

Xe rất nhanh đến bệnh viện ung bướu, A Sâm dừng xe, xuống mở cửa sau, Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn hai chữ 'ung bướu', xuống xe, cả người mềm nhũn, A Sâm vội vàng đỡ cô.

Ổn định thể xác và tinh thần, Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu với A Sâm, cô hít một hơi thật sâu, dường như cho mình thêm dũng khí, từng bước từng bước đi vào bệnh viện. A Sâm ở sau nhìn thấy mà tròng mắt đỏ hoe, tay nắm thành quyền.

Còn chưa vào đến phòng ICU, người của Tiêu gia đã ra đón, Tiêu Mạc Ngôn nhìn những gương mặt quen thuộc, đau khổ nhắm mắt lại. Lần này, đã đánh mát bấy hy vọng trong lòng cô.

Lúc thay bộ đồ vô trùng, Tiêu Mạc Ngôn như con rối, để mọi người cởi váy giúp cô, rồi thay đồ, trong đầu cô bây giờ chỉ quanh quẩn tình cảnh trước khi đi, Má Từ đứng trước cửa nhà, trông ngóng nhìn cô.

"Tiểu thư, khi nào cô về?"

"Rất nhanh."

"À..."

"Còn có việc sao?"

"Tiểu thư?"

"Sao?"

"Cô... phải chăm sóc bản thân thật tốt..."

"Ha ha, yên tâm đi, mau vào đi. Thật là, không phải lần đầu tiên, làm gì bám dính vậy chứ."

Chăm sóc bản thân thật tốt... Tiêu Mạc Ngôn cắn chặt môi dưới, gương mặt vặn vẹo vì chịu đựng, chờ thay đồ xong, đi đến trước cửa phòng bệnh, A Sâm có chút lo lắng dặn dò, "Tiểu thư, Má Từ hôn mê đã lâu rồi. Cô..."

"Tôi biết."

Giọng nói lạnh lẽo như truyền tới từ địa ngục, Tiêu Mạc Ngôn đẩy cửa đi vào.

Khoảnh khắc nhìn thấy Má Từ, nước mắt Tiêu Mạc Ngôn òa ra như vỡ đê, sụp đổ.

Người trông cô từ nhỏ đến lớn, coi cô như con gái ruột, thương yêu cô như mạng, giây phút này đang nằm trên giường bệnh, toàn thân cắm đầy bình đủ màu, ống thở gắn trên mặt, đầu tóc bạc trắng, dung nhan tiều tụy, cổ tay cắm kim tiêm, một khắc này, Tiêu Mạc Ngôn hoàn toàn sụp đổ.

Vài bước đến bên giường, Tiêu Mạc Ngôn quỳ trên mặt đất, nhìn Má Từ, không nói nên lời, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.

Đây là người đã hết mực cưng chiều cô, dù cho xảy ra chuyện gì? Dù cuộc sống này đổi thay ra sao bà vẫn mãi mãi dỗ dành cô như một đứa trẻ, mãi mãi tươi cười với cô đây sao?

Tiêu Mạc Ngôn không dám đụng vào Má Từ, toàn thân bà đã không chỗ nào lành lặn nữa rồi.

Chỉ mới một tuần thôi mà, sống hay chết, như tê tâm liệt phế, trái tim Tiêu Mạc Ngôn như bị khoét một lỗ, đau đớn trùng trùng dồn dập kéo tới, ngay cả một chỗ để phát ti3t cũng không có.

Mà Má Từ đang hôn mê trên giường bệnh dường như ý thức được điều gì, một dòng lệ theo khóe mắt chảy xuống.

Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy, càng tê tâm liệt phế.

Gào khóc hay là đấm ngực dậm chân?

Không, giờ này phút này, Tiêu Mạc Ngôn thầm mong Má Từ đứng lên, về nhà cười đùa ôm cô trò chuyện như trước đây, nói lải nhải bên tai cô, nói dài dòng làm cô bực mình. Những hình ảnh đơn giản bình thường đó, giờ đây như trăng trong nước, có mong muốn cũng không lấy được.

Giờ đây, tất cả dã không còn.

Đáp lại cô chỉ có nước mắt của Má Từ.

"Má Từ... Má Từ..."

Tiêu Mạc Ngôn khóc không thành tiếng, cô hận bản thân mình, hận mình đã xem nhẹ khoảng thời gian này, nếu như cô phát hiện sớm, nếu như cô biết sớm, còn có thể không gì chùn bước mà đi tìm Hạ Linh Doanh sao? Cô nhất định sẽ ở bên Má Từ, coi như đi mòn gót giày cũng phải tìm cho được chuyên gia chữa bệnh cho Má Từ. Thậm chí xém chút nữa cô không còn kịp gặp mặt Má Từ lần cuối.

Má Từ nằm trên giường như cảm nhận được bi thương của Tiêu Mạc Ngôn, mí mắt bà lay động, mày cau lại, nhân viên ngoài cửa đã nhanh chóng vọt vào.

"Không được, không được, nhanh!"

Giọng nói gấp gáp của bác sĩ khiến cho Tiêu Mạc Ngôn hoàn toàn tan vỡ, cô quỳ gối bên giường, bất chấp ôm lấy Má Từ. Toàn bộ người của Tiêu gia đứng một bên, đau thương nhìn Tiêu Mạc Ngôn, mặt đầy nước mắt.

Lúc âm thanh chói tai của máy điện tâm đồ truyền đến, Tiêu Mạc Ngôn cảm giác toàn thân mình như bị rút hết không khí, trong nhất thời, đầu cô ông ông, không nhìn thấy không nghe thấy gì cả, cô nhìn thấy bác sĩ nói gì đó với cô, thấy A Sâm quỳ trên mặt đất, chứng kiến trên dưới Tiêu gia khóc thảm thiết, cô cố gắng ngẩng đầu, lại nhìn Má Từ trên giường, trong chớp mắt, một màu u tối kéo tới, toàn thân như bông, mềm nhũn ngã quỵ.

******

Chờ Tiêu Mạc Ngôn lại tỉnh lại, đã là rạng sáng.

Tim như vỡ tan từng mảnh, nước mắt chảy khô, giây phút này, cô biết, Má Từ của cô, lão bà bà thích ăn giấm chua đã không trở về nữa.

Nước mắt chảy xuống không ngừng, biến mất dưới gối, Tiêu Mạc Ngôn lặng lẽ khóc, bờ môi đã bị cắn đến chảy máu.

Nước mắt A Sâm cũng chảy theo, trước khi Má Từ đi bác sĩ đã nói với anh ta, dựa theo sức khỏe Má Từ sớm đã không cầm cự nổi rồi, nhưng người bệnh đã dựa vào ý chí kiên cường mà giữ lại hơi sức cuối cùng. Theo kinh nghiệm của họ thì chắc bà đang đợi ai đó, đợi sau khi đã yên lòng về người đó, thì rốt cuộc đã ra đi không còn lo lắng.

Dựa theo ý nguyện lúc còn sống của Má Từ, tang lễ của bà không gióng trống khua chiêng, chỉ làm theo tập tục quê bà.

Tiêu Mạc Ngôn phong tỏa toàn bộ tin tức, ngoại trừ người trong nhà, không nói với ai.

Lúc sống Má Từ không thích người lạ, nhưng cô vẫn cố chấp mang người lạ về nhà, Má Từ bất đắc dĩ dung túng cô, dường như cả đời bà đều nhân nhượng Tiêu Mạc Ngôn, xem Tiêu Mạc Ngôn là trời, bà không chỉ xem Tiêu Mạc Ngôn như con mình, bà còn xem cô là tất cả của mình.

Thời khắc này, Tiêu Mạc Ngôn rốt cuộc nghe lời, nhưng người đã không còn ở đây.

Ngày hạ táng trời đổ cơn mưa mịt mù, bầu trời âm u làm lòng người nặng trĩu, Tiêu Mạc Ngôn đuổi tất cả mọi người đi, một mình ở bên mộ, ôm tấm bia đá lạnh ngắt ch ảy nước mắt.

"Lão bà hư hỏng, còn nói đợi con về? Con về rồi đây, sao má không gặp con?"

"Con mua hạnh nhân xốp giòn cho má, còn mua rất nhiều đồ ăn vặt, mọi ngày sợ sức khỏe má không tốt không cho má ăn, lần này, con đã mang đến đủ hết rồi nè."

Tay Tiêu Mạc Ngôn run rẩy sờ lên tấm hình trên bia đá, tâm huyết cả đời Má Từ đã dành hết cho cô, không con cái, lúc còn trẻ vì sợ phân tán sức lực không thể chăm sóc tốt Tiêu Mạc Ngôn, tuổi tác lớn hơn lại không nỡ đi. Mà hôm nay, canh giữ trước mộ bà cũng chỉ có một người bà đã hết lòng hết dạ thương yêu.

Tiêu Mạc Ngôn đã khóc đến nước mắt gần như khô cạn, cô ôm khư khư lấy bia đá, muốn cảm nhận ấm áp của Má Từ khi còn sống, dù chỉ một chút thôi cũng được, Mà tấm bia lạnh như băng cấn đau thấu lòng cô, xót xa hối hận càng thêm sâu đậm, cố nén nước mắt, thì thào nói nhỏ: "Má Từ, má mắng con một câu đi? Má ôm con một cái đi, con xin má mà, má Từ..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.