Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 13



“Xin lỗi….”

Giang Vãn Lê yên lặng buông tay, sau đó vắt ra phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng: “Chất lượng dây lưng này của anh khá tốt.”

“…”

Bị cô túm lâu như vậy mà vẫn còn nguyên.

Cô thật đúng là lợi hại, toàn cơ thể người ta, quần áo có thể túm, kết quả cô lại túm vào chỗ khá mờ ám.

Bùi Thầm nhìn chiếc túi hai cô tranh nhau dưới đất: “Sao lại thế này?”

Anh không hỏi tên ai, Giang Tư Nhược muốn thể hiện sự tồn tại của bản thân giành trả lời trước: “Vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi Bùi tiên sinh.”

Cô ta vừa nói nhưng vẫn không quên lộ ra nụ cười lấy lòng.

Quỷ mới biết hiện tại cô ta hối hận bao nhiêu, nếu thời gian có thể quay ngược về, cô ta nhất định sẽ đảo vị trí với Giang Vãn Lê, như vậy người được đỡ sẽ là cô ta.

Nhưng cô ta không biết, từ khi Bùi Thầm xuất hiện, anh không có nhìn cô ta lấy một cái.

Cho dù liếc cũng không thèm.

Sợ mình để lại ấn tượng cho anh là một người đàn bà đanh đá, Giang Tư Nhược thêm mắm thêm muối giải thích: “Chị em tốt chúng tôi chỉ đùa giỡn thôi, ngày thường quan hệ rất tốt.”

Nghe thấy ba chữ chị em tốt, Bùi Thầm mới lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái.

Ánh mắt lạnh lùng khiến người ta có thể đóng băng.

Tìm Giang Tư Nhược bỗng đập mạnh, không biết là bị kinh sợ hay khẩn trương nên quên mất phải giải thích tiếp.

Lúc này, truyền đến tiếng của cảnh sát.

Thư ký Lương và phó đội trưởng đã thống kê xong.

Nhìn thấy phó đội trưởng, mặt Giang Tư Nhược biến sắc, sao lại có cảnh sát ở đây??

Sáng sớm nay, bởi vì có người báo cảnh sát, cảnh sát đến đuổi nhà họ đi, ba mẹ cô ta đều bị đuổi đi, mà cô ta thì dọn đồ chậm nên tránh được sự tra xét của cảnh sát.

Tưởng buổi chiều cảnh sát đi rồi? Không ngờ vẫn còn vài người ở lại đây.

Lúc trước cảnh sát hạ mệnh lệnh với họ, nếu không dọn ra ngoài, họ sẽ xử lý theo tội xâm nhập nhà dân trái phép.

Giang Tư Nhược chưa kịp chạy đã bị phó đội trưởng phát hiện, bởi vì buổi sáng mới gặp qua cho nên liếc mắt là nhận ra Giang Tư Nhược.

Lại thấy người báo cảnh sát cũng ở đây, bởi vì sự tồn tại của Giang Tư Nhược, ấn đường nhíu lại thể hiện sự không vui, phó đội trưởng nói một câu: “Bùi tiên sinh.”

Bùi Thầm nhàn nhạt nói: “Xử lý đi.”

Trước khi nhận việc đã đồng ý sẽ xử lý thỏa đáng, nhưng đột nhiên có sơ sót, sợ ông chủ kia không vui, lúc này phó đội trưởng không cho Giang Tư Nhược cơ hội, trực tiếp lấy lý do xâm chiếm nhà dân bất hợp pháp đưa cô ta đi.

“Này này, sao các người có thể làm như vậy?” Giang Tư Nhược đâu chịu bị dẫn đi dễ dàng như vậy, có ý phản kháng: “Giang Vãn Lê, cô nói giúp tôi một câu đi, tôi là chị họ cô, tôi không có xâm nhập bất hợp pháp, cô nhẫn tâm nhìn tôi bị bắt vào đồn sao?”

Giang Vãn Lê vẫn luôn yên tĩnh, cuối cùng cũng có phản ứng, do dự nói: “Cái kia.”

Cho rằng cô cầu tình, động tác phó đội trưởng dừng lại.

“Cái kia, anh cảnh sát.” Giọng Giang Vãn Lê cẩn thận: “Các người có thể giam chị ta lâu lâu chút không?”

“…”

Chuyện này có quy định, bọn họ không được làm chủ, cho nên phó đội trưởng chỉ cười cười.

Nhưng Giang Tư Nhược thì tức điên lên!

Lúc bị dẫn lên xe, cô ta không nhịn được quay đầu nhìn lại, còn muốn mắng vài câu, lại thấy Bùi Thầm và Giang Vãn Lê cách nhau rất gần, khoảng cách giữa họ không đến hai mươi cm, không biết đang nói gì.

Quan hệ của hai người hình như rất quen thân.

Giang Tư Nhược nhíu mày, lắm bẩm không biết quan hệ giữa bọn họ là gì mà thân mật như vậy.

Thiếu một người lắm mồm, chung quanh yên tĩnh hẳn.

Bùi Thầm nhặt chiếc túi dưới mặt đất lên, nhưng không đưa cho Giang Vãn Lê, giọng nói trầm thấp: “Lê Lê.”

Động tác nhận lấy của Giang Vãn Lê dưng lại giữa không trung, mắt chớp chớp: “Hả….?”

“Đây yên tâm mà em nói sao?”

“…”

Vừa rồi nói rất chắc chắn, bảo anh yên tâm, còn nói mình có thể tự xoay một vòng được.

Vừa được một lúc thì lại ngã vào người anh.

Giang Vãn Lê chậm rì rì: “Đây là ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn chính là làm tôi lo lắng?” Giọng người đàn ông vừa có phần dịu dàng vừa có phần nghiêm khắc: “Em là đứa trẻ sao.”

Biết trước đó là mình mạnh miệng, Giang Vãn Lê không dám ngẩng đầu.

Nói cô vài câu cô đã như rùa đen rụt cổ, Bùi Thầm không nỡ giáo dục tiếp nữa, đưa túi cho cô.

“Cảm ơn.” Giang Vãn Lê nhận lấy túi, cười cười: “Về sau tôi sẽ chú ý, sẽ không để anh phải lo lắng.”

Cô bảo đảm, thật sự không có một tí đáng tin nào.

Bùi Thầm cũng không tin, bảo cô chú ý, không bằng bảo mình để tâm đến cô nhiều hơn.

Anh ở bên cạnh cô, chờ cô đi cùng, nhưng người phụ nữ sau khi nhận túi thì lại đứng bất động.

Bùi Thầm liếc mắt một cái: “Sao vậy? Chân đau sao?”

“Không phải.” Giang Vãn Lê nhẹ nhàng vuốt ve chiếc túi: “Túi bị hỏng mất rồi.”

Không biết là trong quá trình tranh giành hay là lúc trước Giang Tư Nhược dùng không trân trọng nó, bên mép túi bị rách một lỗ.

Cô không nhịn được thở dài, mới mua không lâu, cô còn chưa được dùng đâu.

Rách rất to, Bùi Thầm nhìn cũng thấy không có khả năng sửa: “Vậy mua cái khác.”

“Nhưng đã không sản xuất nữa.”

“Không mua được sao?”

“Ừ.”

Bởi vì không sản xuất nữa nên mới quý, cũng vì vậy nên Giang Tư Nhược mới tranh với cô.

Nhưng Giang Vãn Lê giành cũng không phải vì nguyên nhân này.

Trải qua một khoảng thời gian sinh hoạt nghèo túng, Giang Vãn Lê cũng không coi trọng vật chất như trước nữa, sở dĩ cô muốn chiếc túi này là bởi vì nó có ý nghĩa đặc biệt.

“Số tiền cuối cùng ba tôi cho là để mua chiếc túi này.” Giang Vãn Lê thở dài: “Đáng tiếc.”

Bây giờ cũng không mua được nữa.

Cũng không còn được ba cho tiền tiêu vặt mua túi nữa.

Nhà thì bị chú Hai biến thành như bây giờ, Giang Tư Nhược cũng lấy rất nhiều đồ từ phòng cô, cô không có xé rách mặt họ, chỉ là lúc nhìn thấy chiếc túi này thì muốn đoạt lại.

Nhìn gương mặt mất mát của cô, khuôn mặt bình tĩnh của người đàn ông có thêm một loại cảm xúc.

Một chút lo lắng.

Nhưng đoán chừng là không chỉ một chút.

*

Buổi tối Bùi Thầm trở về, Giang Vãn Lê không đi cùng.

Bởi vì Tô Lan mới xuất viện, cô lấy lý do không yên tâm ở lại Giang trạch mấy ngày.

Lúc anh đi, Giang Vãn Lê ra tiễn anh, nói mấy ngày nữa cô sẽ trở về, anh không cần phải lo lắng.

Lúc ấy không để trong lòng.

Đợi đến vài ngày sau, anh ngồi trên xe thấy cô đăng vòng bạn bè, trong đầu Bùi Thần dần hiện lên dáng vẻ của cô.

Màn hình notebook xuất hiện khuôn mặt tươi cười của cô.

Xe chạy trên đường cao tốc, ánh đèn neon chiếu vào khuôn mặt anh, phác họa góc cạnh rõ ràng, dưới ánh đèn trong có vẻ ôn hoà hơn ban ngày một chút.

Tay Bùi Thầm cầm bút máy màu đen, nhẹ nhàng gõ huyệt thái dương, bình tĩnh lại mới hỏi thư ký ngồi ghế trước: “Hôm nay ngày mấy?”

“Dạ Bùi tổng, là ngày 18.”

Hai ngày nữa chính là đại hội cổ đông của Phạn Ni.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Trong khoảng thời gian này, anh đã nắm rõ báo cáo tài chính trong vòng ba năm và những đánh giá nguy hiểm của Phạn Ni, công tác chuẩn bị cũng từng bước ổn thỏa, một xí nghiệp trăm năm lại cứ dậm chân tại chỗ, J&F quản lý cũng không khó.

So với nắm chắc chiến thắng tại đại hội cổ đông, thì kế hoạch quản lý sau này mới là quan trọng nhất, lấp đầy lỗ hổng, đồng thời làm sạch sẽ nội bộ công ty, cũng yêu cầu trong khoảng thời gian ngắn phải đưa ra được một sản phẩm để thu hút đại chúng.

Đầu ngón tay người đàn ông lướt lướt, tắt bản báo cáo của Phạn Ni, màn hình hiện ra rất nhiều kim cương ở triển lãm, phong cách không đồng nhất, nhưng có một điểm tương đồng, đó chính là tinh xảo, xa hoa.

Sắp tới đoạn đèn xanh, đèn đỏ, Bùi Thần bỗng nhiên mở miệng: “Đi trung tâm thương mại.”

Thư ký Lương sửng sốt.

Về đến nhà đã là 8h tối.

Thư ký Lương dừng xe lại, lễ phép dò hỏi: “Khi nào ngài đi đón phu nhân?”

Bùi Thầm nhìn hướng cửa sổ sát đất: “Đã trở lại rồi.”

Ngoài ý muốn, lại không ngoài ý muốn.

Trước khi Giang Vãn Lê không nói với họ một tiếng, bởi vì không có xe, nên tự mình gọi taxi, cũng sợ quấy rầy đến anh, cho nên sau khi trở về thì yên lặng ngồi xem TV.

Cô đắm chìm trong suy tư, người đàn ông vào đến huyền quan cũng không biết.

Trên bàn trà, Bùi Thầm để túi đồ xuống.

Tầm mắt Giang Vãn Lê chuyển từ TV đến túi đồ, sau lại chuyển đến người anh, vừa nghi hoặc vừa ngạc nhiên: “Anh đã về.”

“Ừ.” Anh chỉ chỉ: “Mua quà cho em.”

“Quà? Nhưng hôm nay không phải sinh nhật tôi.” 

“Không phải sinh nhật thì không thể tặng quà?” 

“Ừ, đúng vậy.” Cô cười: “Cảm thấy anh quá hào phóng, nhận thì hơi xấu hổ.”

Nói thì nói như vậy, nhưng tay cô vô cùng lưu loát mở túi đồ ra.

Một chiếc túi da cá sấu tinh tế, mềm mại, công nghệ tinh vi, đúng là nhãn hiệu cô và Giang Tư Nhược tranh nhau, số lượng có hạn, giá cũng phải bảy chữ số, không phải muốn mua là mua được.

Sau khi Giang gia nghèo túng, Giang Vãn Lê không dám nghĩ đến chiếc túi này, ngạc  nhiên nhảy bật dậy lên sô pha, khó tin cầm lấy chiếc túi, nhìn trái nhìn phải, sờ trên sờ dưới, cô mừng rỡ như điên: “Wow!”

“Sao anh biết tôi muốn chiếc túi này?”

Cô ôm túi, vui đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Bùi Thầm không ngờ một chiếc túi thôi mà khiến cô vui như vậy, không nói chuyện lần trước, chỉ nói: “Tiện tay mua.”

“Tiện tay mua sao? Thế nhưng siêu cấp tốt.” Cô cũng không biết nghĩ gì mà đi đến trước mặt anh, sau đó duỗi tay ôm lấy anh: “Anh thật sự tốt quá.”

Bởi vì đứng trên ghế sô pha, nên Giang Vãn Lê đứng cao bằng anh, kích động duỗi tay ôm cổ người đàn ông, vui vẻ đến mức đại não rối loạn, nhấp môi đỏ, đột nhiên hôn vào mặt anh một cái.

Hôn mạnh đến mức nghe thấy một tiếng chụt.

Lớ ngớ hôn, mãi đến hai giây sau, cô ới ý thức được mình đang làm gì.

Tất cả đều im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.