Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 15



Ngày 20, là ngày có tính quyết định với Phạn Ni.

Trước khi diễn ra đại hội cổ đông đã có rất nhiều truyền thông chú ý đến chuyện này. Tục ngữ nói, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nếu Phạn Ni không được giúp đỡ, không gian phát triển vẫn rất khó để đánh giá. Tất cả mọi người đều suy đoán, không biết ai sẽ thành tổng giám đốc tiếp theo.

Nhìn tình hình trước mắt, cơ hội thắng của Giang Khải Sơn khá lớn, đối thủ của ông ta là Giang đại tiểu thư không hiểu kinh doanh, người còn lại là chú nhỏ thì đang du học ngành thiết kế châu báu ở nước ngoài.

Dùng từ nắm chắc chiến thắng có vẻ hợp hơn với Giang Khải Sơn.

Cao ốc Phạn Ni nằm ở tọa lạc trung tâm tài chính, nhìn bên ngoài thì vẫn phồn hoa như trước, trước một giờ diễn ra hội nghị, ở cửa tụ tập rất nhiều phóng viên và vô số bảo vệ.

Giang Vãn Lê đến trước, liên lạc với Bùi Thầm, anh nói một chút nữa sẽ đến.

Đoán là đang bận, cô cũng không thúc giục, tự mình đi vào, hiện tại cô một mình đứng giữa đại sảnh công ty, nhìn có vẻ cực kỳ bất lực.

Xung quanh là tiếng thảo luận của nhân viên.

“Liệu từ hôm nay trở đi, chế độ quản lý công ty có thay đổi hoàn toàn không?”

“Có gì mà chờ mong, cũng sẽ không đột nhiên tăng lương cho cô đâu, tôi chỉ hy vọng công ty đừng phá sản, nếu không tôi còn không trả được nợ.”

“Ngoại trừ Giang tổng mới, có phải còn có một người khác được đề cử không?”

“Đại tiểu thư sao? Bỏ đi, đừng trông mong gì ở cô ta.”

Hôm nay, Giang Vãn Lê buộc tóc lên, mặc áo sơ mi trắng, váy đen, thoạt nhìn  nhanh nhẹn phóng khoáng, nhìn không khác gì các nhân viên nữ, nên không ai nhận ra cô.

Cho dù phát hiện, đoán chừng bọn họ cũng không cố kỵ nói chuyện, dù sao ai cũng biết, cô không có khả năng trở thành người quản lý mới của Phạn Ni.

Trước hội nghị mười phút, các lãnh đạo lần lượt đến, bên ngoài cửa kính có tám vệ sĩ đeo kính râm, hùng dũng, khí phách hiên ngang bảo vệ Giang Khải Sơn, cực kỳ phô trương, mỗi bước giống như dẫm lên mây, người còn chưa được bầu mà đã vênh váo.

Ngoài cửa, nhân viên xếp hàng ngay ngắn, lúc thấy Giang tổng mới, dựa theo nhiệm vụ mà cấp trên giao, tất cả đều chào: “Chào Giang tổng.”

Tất cả mọi người đều nhường đường cho ông ta.

Giang Vãn Lê đứng tại chỗ, cau mày nhìn quá trình khoa trương này, so với Giang Khải Sơn, cổ phần của cô còn nhiều hơn ông ta, nhưng lại không phô trương, ngược lại điệu thấp như một người ngoài.

“Đây không phải cháu gái lớn của tôi sao?” Mặt Giang Khải Sơn không thay đổi, cười châm biếm: “Tới sớm vậy làm gì?”

Tới sớm, chỗ cũng không phải của cô, có lợi ích gì?

Giang Vãn Lê nghe ra ý ông ta, bình tâm hòa khí, không chọc thủng mặt ông ta, cũng gọi một tiếng chú Hai có lệ.

Dựa theo lần đánh cược lần trước, đại hội hôm nay cô sẽ ngồi ghế chủ tịch, cô cũng là người chủ trì.

Nhưng mà đến bây giờ trong tay cô vẫn chưa có danh sách cổ đông và thành viên tham gia.

Các cổ đông lớn nhỏ lần lượt tham gia, ký tên và chọn chỗ của mình.

Giang Khải Sơn vẫn như trước, vẫn tư thế người chủ trì, hơn nữa lúc đi vào, ông ta ra hiệu cho thư ký đặt văn kiện trên bàn chủ tịch.

Phát hiện ánh mắt ngạc nhiên, phẫn nộ của Giang Vãn Lê, Giang Khải Sơn không để ý, cười nói: “Nhìn tôi làm gì? Đây không phải ý của mình tôi, là quyết định của tất cả mọi người, cô chỉ là một tiểu nha đầu, có thể chủ trì hội nghị sao?”

Ông ta cười càng ngày càng giảo hoạt: “Vẫn là về chăm sóc mẹ cô đi, lấy tiền hoa hồng của công ty làm tiểu phú bà thôi.”

“Chỉ sợ chú Hai bóp méo số liệu, không chia cho tôi một phân tiền nào.”

“Sao có thể.” Giang Khải Sơn vẻ mặt đắc ý: “Chú Hai không phải là người không lương tâm như vậy đâu, mẹ cô xuất hiện, tôi sợ chị ấy không có chỗ ở, cho nên để nhà lại cho hai người còn gì.”

“Đó là bởi vì cảnh sát tới.”

“Không thể nói vậy được, nếu tôi không muốn, cô nghĩ cảnh sát có thể bắt được tôi.”

Hiển nhiên Giang Khải Sơn là muốn chơi xấu.

Với loại người như ông ta, ông ta tính toán biến mình thành một con sâu mọt, gặm cắm từ trong ra ngoài Phạn Ni.

Trước hội nghị mọi người đã chụm đầu ghé tai, Giang Khải Sơn cùng đám chó săn thân tín giao lưu như thật, coi Giang Vãn Lê như người ngoài cuộc, có thể bị đuổi đi bất cứ lúc nào, bên ngoài lại một nhóm người nữa đến.

Một luật sư, một phóng viên.

Cùng với hai người vệ sĩ.

Người đi phía trước dẫn đường chính là thư ký Lương, rất nhiều người đều không xa lạ, đều biết anh ta là trợ thủ đắc lực của ai.

Anh ta xuất hiện, có ý nghĩa người kia cũng xuất hiện.

Không có phô trương thanh thế, người đàn ông chậm rãi đi vào phòng hội nghị.

Không đứng trên bục, thân hình vẫn cao lớn đĩnh bạt.

Ngũ quan Bùi Thầm rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, đeo mắt kính không tạo ra khí chất ôn hoà, mà ngược lại tăng thêm vài phần gợi cảm. So với các cổ đông ở đây, người đàn ông tuổi trẻ, tự phụ, trời sinh nổi bật đã là người cầm quyền.

Anh xuất hiện khiến mấy người đang ngồi có phản xạ định đứng dậy tiếp đón, lý trí lại bảo bọn họ thảo luận, xác định xem đây chính xác là Bùi Thầm không.

“Vị này chính là Bùi Thầm.”

“Lúc trước gặp qua vài lần, cậu ta chính là Bùi tổng của J&F, nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây?”

“Chưa nghe cậu ta có liên quan đến Phạn Ni.”

Người có phản ứng lớn nhất không thể nghi ngờ là Giang Khải Sơn ngồi ở ghế chủ tịch, nhìn thấy người đến không thể không chào hỏi, nở nụ cười miễn cưỡng, giả dối: “Đây không phải là Bùi tổng sao? Ngọn gió nào đưa ngài đến Phạn Ni vậy?”

Đến bây giờ vẫn chưa ai đoán được mục đích anh đến đây là gì.

Giới châu báu cũng có liên quan với những công ty ngoài lĩnh vực, J&F và Phạn Ni lúc Giang tổng còn sống cũng từng có tranh đoạt khách hàng, tuy rằng giải quyết ổn thỏa nhưng vẫn ít khi lui tới, hôm nay đối phương lại xuất hiện ngoài ý muốn, nhìn giống như là để giở trò.

Nhưng nhìn bọn họ rất nghiêm túc, không có ý tứ vui đùa.

Bùi Thầm không biểu cảm nói một câu “Tôi không thể đến sao”, sau đó cầm lấy danh sách tham gia trên bàn, lấy bút viết tên vào, sau đó nhìn Giang Vãn Lê ở xa xa.

Đột nhiên bị nhìn, Giang Vãn Lê ngơ ngác, không biết đáp lại thế nào, cẩn thận giơ tay lên.

Sau đó vẫy vẫy tay chào anh.

Môi mỏng Bùi Thầm hơi nhếch.

Khi Giang Khải Sơn nghi hoặc, lúc này thư ký thấp giọng nói với ông ta mấy câu, nội dung đại ý là Bùi Thầm mua cổ phần của một cổ đông Phạn Ni, hơn nữa đã đăng ký, nhưng bọn họ không kịp đổi mới, cho nên danh sách tham gia không có tên anh.

Tức là đây là chuyện phát sinh bất ngờ.

“Sao cậu không nói sớm với tôi?”  Giang Khải Sơn vô cùng tức giận, hận không thể đá cho thư ký một phát.

Thư ký cười gượng, lùi về phía sau.

Kế tiếp thư ký Lương đi vào chỗ Giang Khải Sơn, làm tư thế “Mời”, mời ông ta rời khỏi ghế chủ tịch, bởi vì đây là chỗ của Giang đại tiểu thư.

Giang Khải Sơn đương nhiên không muốn, nhìn về phía bè phái của mình, cho rằng bọn họ sẽ nói đỡ mấy câu, nào ngờ tất cả đều im lặng.

“Đây là tính huống gì?” Giang Khải Sợ không nhịn được vỗ xuống mặt bàn: “Đứa tiểu thư kia thì có tư cách gì mà chủ trì hội nghị? Cô ta thì làm được gì? Cô ta chỉ biết làm mọi thứ rối tung lên thôi.”

“Cô ấy sẽ không.” Đáp lại ông ta là giọng nam nghiêm nghị: “Tôi có thể dạy.”

Bùi Thầm để bút trong tay xuống, đầu ngón tay thon dài vừa trắng vừa lạnh, giống như con người của anh, xa cách lạnh lùng đến mức những người ở đây không dám lỗ mãng với anh.

“Dạy?” Giang Khải Sơn khó tin: “Bùi tổng có quan hệ gì với cô ta? Ngài có lòng tốt dạy cô ta?”

“Quan hệ vợ chồng.”

“Vợ chồng có thể dạy sao? Vợ chồng….”

Câu nói tiếp theo của Giang Khải Sơn bị mắc trong cổ họng. Những người khác đang ngồi cũng giống vậy, tất cả đều kinh ngạc, bọn họ kết hôn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.