Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 7



Trước đó trong thẻ của Giang Vãn Lê không có tiền, sau một loạt hành động của anh, bây giờ số dư hiện 520 vạn.

Cực kỳ dễ nhìn.

Giang Vãn Lê vỗ đầu, vội bình tĩnh trở lại, nhìn con số, cứ thấy không giống tưởng tượng của cô.

“Vãn Lê.” Người đàn ông bên kia hỏi: “Buổi tối có rảnh đi ăn chung không?”

“Tối nay?” Giang Vãn Lê nghĩ nghĩ: “Tạm thời còn chưa biết, quản lý Tống nói có khả năng sẽ đi xã giao.”

“Em đi xã giao?”

“Ừ, làm sao vậy?”

“Không có gì.”

Giọng anh không dao động, nhưng Giang Vãn Lê có thể nghe ra một ít cảm xúc, từ khi hai người liên hôn, làm việc gì cũng đều có lý do, lĩnh chứng, gặp trưởng bối, hẹn cô ăn cơm chắc có chuyện muốn nói.

Vì vậy Giang Vãn Lê bổ sung thêm một câu: “Xã giao xong tôi sẽ về sớm.”

“Được, nhớ chăm sóc bản thân.”

“Ừ… Anh cũng vậy.”

Giang Vãn Lê cầm điện thoại, hồi lâu không có động tĩnh gì.

Giọng Bùi Thầm trầm thấp, gợi cảm, rất êm tai, chỉ mấy chữ ngắn ngủi, khả năng người ta chỉ khách sáo, cô lại nghe ra ý quan tâm.

Người đàn ông kia cũng biết quan tâm người khác sao?

Phát ngốc một hồi, quản lý Tống bên cạnh gọi, cô cũng không nghe thấy.

Quản lý Tống đành phải vẫy vẫy tay trước mặt cô: “Đại tiểu thư.”

Cô hoàn hồn: “Dạ?”

“Chúng ta cần đến bộ phận sản phẩm một chuyến.”

“Được, bây giờ đi sao?”

Điều chỉnh tốt tâm trạng, vực dậy tinh thần, cô còn rất nhiều chuyện phải làm.

Tuy rằng họp chiếm được vị trí chủ tịch nhưng cũng không có tác dụng, nhưng ít nhất có thể đả kích nhuệ khí bè phái của Giang Khải Sơn, trước khi bỏ phiếu, ai cũng không thể chắc chắn rằng người thắng là ai.

Giang Vãn Lê mở cửa thang máy VIP ra, Giang Vãn Lê ngẩng đầu nhìn thấy ba người đứng bên trong, người đứng giữa chính là chú Hai của cô.

Giang Vãn Lê bình tâm hoà khí đi vào, quản lý Tống ấn nút giúp cô.

“Là tôi sai sót.” Giang Khải Sơn không để không khí thang máy nặng nề, trêu đùa nói: “Không thể tưởng tượng được cháu gái thoạt nhìn chỉ biết đi mua sắm, sau lưng lại khá vậy.”

Giang Vãn Lê không quay đầu lại, lựa chọn làm lơ: “Chú Hai quá khen, tôi còn chưa được như chú.”

“Tôi thử nghĩ xem, người cho cô vay tiền là ai?” Giang Khải Sơn âm dương quái khí nói: “Nhân vật phú thương ở An Thành đều biết tình hình hiện tại của Phạn Ni là cái động không đáy, quăng tiền vào thì chỉ có mất sạch.”

Bởi vậy không trách được bạn bè Giang tổng không trượng nghĩa, mà là do mọi người thông minh.

400 vạn nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.

Vô duyên vô cớ, lại hào phóng cho cô mượn, không thể không khiến người ta tò mò.

“Không phải là theo một người giàu có chứ?” Giang Khải Sơn híp mắt: “Nhưng theo tôi được biết, nhóm phú nhị đại đều bị ba mẹ quản lý chặt chẽ, cho dù theo đuổi nhưng cũng không thể cho một số tiền lớn như vậy.”

Hai người khác bừng tỉnh, cười nhạt phụ họa: “Không phải chỉ có người trẻ mà.”

Nói mấy câu, liền coi Giang Vãn Lê thành người nghèo túng bị người đàn ông già xấu xí bao nuôi.

Đến tầng, cửa mở ra, Giang Vãn Lê đi ra ngoài.

Lại quay đầu lại, thong thả cười ung dung: “Tốt nhất chú Hai nên giữ mồm sạch sẽ chút, đừng để thím hai biết lần trước một đêm chú bao hai người phụ nữ.”

Mặt Giang Khải Sơn cứng đờ.

“Còn có, việc ba tôi mất có điều lạ.” Ánh mắt cô sắc bén: “Chuyện này tốt nhất đừng liên quan gì đến chú.”

Lúc này đến lân bọn họ ngậm miệng.

Sau khi đi ra, quản lý Tống hỏi: “Đại tiểu thư, chuyện Giang tổng thật sự…”

“Còn chưa chắc chắn.” Giang Vãn Lê day day huyệt thái dương, hơi đau đầu: “Cháu lừa ông ta, để ông ta sợ hãi chút.”

Giang tổng gặp tai nạn xe cộ, cảnh sát bước đầu xác nhận là sai lầm của tài xế, lập tội cố ý giết người, nhưng Giang Vãn Lê cảm thấy không đơn giản như vậy, nếu không phải vướng chuyện công ty thì cô sẽ toàn lực điều tra chuyện này.

Ba qua đời, chú Hai được lợi, cho nên chú Hai là người đáng nghi nhất, chỉ là không có chứng cứ, cô không thể làm gì người này.

*

Buổi tối xã giao ở một nhà hàng 5 sao.

Lần trước Giang Vãn Lê đến khách sạn này để giải trí, bây giờ lại để ăn cơm, uống rượu với mấy ông già.

Bọn họ đều là người quen cũ của ba, nhưng Giang Vãn Lê để đảm bảo an toàn, cô đổi váy ngắn thành quần áo mùa xuân.

Đến cổ cũng không lộ.

Cứ như vậy, khuôn mặt vẫn trắng trẻo, tinh tế hấp dẫn lòng người.

Trong ghế lô, không chỉ có Giang Vãn Lê là phụ nữ.

Còn có hai người phụ nữ gợi cảm thành thục, dáng người cực tốt, sườn xám màu xám đen phác họa dáng người thướt tha của các ả, chắc là bồi rượu, phong thái thật sự rất hèn mọn.

Thời điểm cô tiến vào, bọn họ ôm người uống rượu, nói chuyện.

“Nghe nói Bùi tổng J&F ở bên cạnh.”

“Thật hay giả? Chúng ta nên đi kính một ly không?”

“Giờ qua là quá mạo muội, đợi lát nữa thì đi, người ta cũng không chắc là vui khi nhìn thấy chúng ta.”

Nghe vậy, bước chân Giang Vãn Lê hơi chần chừ, có phải cô nghe nhầm không? Bùi Thầm cũng xã giao ở bên cạnh?

Quản lý Tống chào bọn họ một tiếng, bọn họ mới chú ý đến cửa, di chuyển tầm nhìn.

“Đây không phải Giang đại tiểu thư sao?” Quả nhiên xinh đẹp như lời đồn.”

Giang Vãn Lê không hiểu biết nhiều về lễ nghi trên bàn tiệc, tất cả đều là quản lý Tống dẫn dắt, sau khi giới thiệu, trên mặt treo nụ cười cứng đờ.

Đã có hai người bồi rượu, nhưng đàn ông là sinh vật không biết thỏa mãn, huống chi Giang tiểu thư mới hơn 20, tuổi trẻ, lớn lên xinh đẹp, vừa nhìn là loại người dễ bị khi dễ.

Giống như dê vào nhầm ổ sói, ánh mắt mọi người hầu như không rời khỏi người Giang Vãn Lê.

“Chuyện Giang tổng thật khiến người ta đau lòng, trước đó không lâu ông ấy còn uống rượu cùng tôi, không ngờ đó lại là lần cuối cùng.”

“Giang tiểu thư định giải quyết cục diện rối rắm hiện tại của Phạn Ni như thế nào?”

Đám người bọn họ không có chút đồng tình, thương xót nào, ngược lại có chút gửi sướng khi người khác gặp họa, muốn xem Giang Vãn Lê xử lý thế nào.

Giang Vãn Lê nhấp môi, hơi mỉm cười: “Tôi đã tìm được phương án giải quyết, chỉ là tiếp theo còn dựa vào mặt mũi của ba tôi.”

Khoảng thời gian sau sẽ diễn ra đại hội cổ đông, Giang gia đổi chủ, bọn họ nghĩ cô không tìm ra được cách giải quyết.

Nhưng thấy bộ dáng tự tin của cô, lại khiến người ta nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự có cách? Nhưng tình huống hiện tại, cho dù Giang tổng sống lại, Phạn Ni chưa chắc sống lại như ban đầu.

Bọn họ đều là nhân vật có máu mặt, điều là nhân vật không dễ chọc, Giang Vãn Lê rất lễ phép với bọn họ.

Đều là quý nhân, không thể đắc tội.

Nhưng thấy thái độ của cô như vậy, càng khiến người ta muốn đùa giỡn, có người dứt khoát búng tay một cái, để nữ bối rượu bên cạnh rót rượu cho Giang Vãn Lê.

“Đại tiểu thư đã nói như vậy, sao chúng tôi có thể từ chối.” Người này cười rất nham hiểm: “Đến uống một ly.”

Quản lý Tống vội đứng lên: “Ngại quá, đại tiểu thư không thể uống rượu.”

“Không thể uống rượu?” Một người khác buông đũa: “Chắc chắn sao?”

“Đúng vậy.”

Quản lý Tống còn muốn nói tiếp, Giang Vãn Lê ho nhẹ một tiếng, chậm rãi cầm lấy cái ly.

Uống một ít cũng không có vấn đề.

Trước kia cô từng uống rượu vang đỏ, không cao quý như vậy.

“Chân đại tiểu thư còn chưa tốt.” Quản lý Tống nói: “Thật sự không nên uống rượu.”

Rượu không tốt với vết thương đang khép lại.

Thế nhưng ở chỗ này, ai quan tâm điều đó, vui vẻ mới là điều quan trọng nhất, không ai quan tâm đến đại tiểu thư yếu đuối.

“Không thể uống rượu thì đến đây làm gì, làm bình hoa sao?” Có người hài hước: “Thế nhưng chúng tôi tương đối thích bình hoa.”

Trong ghế lô, tất cả mọi người đều cười vang.

Giang gia nghèo túng, không ai cho mặt mũi.

Tai Giang Vãn Lê nóng lên, vẻ mặt xám xịt.

Lúc này, ở cửa có động tĩnh.

Ngay sau đó, phục vụ kéo cửa ra, mọi người nghe tiếng nhìn qua.

Bùi Thầm dáng người cao lớn, tây trang ngay ngắn, ánh đèn chiếu vào ngũ quan tuấn tú của anh, cảm giác lãnh đạm, khiến người ta phải ngước mắt nhìn.

Mấy người trong ghế lô nhận ra anh, sôi nổi chào đón, tự giới thiệu: “Vị này chính là Bùi tổng?”

Người vừa ép Giang Vãn Lê uống rượu lập tức biến thành chó săn, tiến lên để thể hiện sự tồn tại của mình.

“Chào Bùi tổng, nghe danh đã lâu, thế nhưng lại có thể gặp nhau ở đây, thật có duyên.”

Bọn họ vừa khẩn trương vừa khách sáo, Bùi tổng chỉ gật đầu tượng trưng, khuôn mặt tuấn tú thể hiện sự xa cách rõ ràng.

Anh liếc qua bọn họ, nhìn vào chỗ ngồi bên trong cùng.

Giang Vãn Lê cầm cái ly, giống như phải kính rượu ai, nhưng bị cắt ngang nên lúc này đang đứng, chân tay luống cuống.

Gương mặt tràn ngập vẻ yếu đuối, đáng thương, bất lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.