Đệ Nhất Sủng - Nhất Độ Quân Hoa

Chương 29: Tù long



Hỉ yến lần này của Hàn Thủy Thạch vốn không định mời mọc nhiều khách khứa. Nơi đây bằng hữu vô cùng khan hiếm, chỉ cần mấy người trong nhà tụ tập chung vui với nhau là đã quá đủ rồi. Nhưng mà đang nửa chừng cuộc vui, lại xuất hiện khách không mời mà tới.

Văn Đàn đứng ở cửa động phủ, thanh âm lạnh băng: “Nghe nói quý phủ có hỉ sự, ta đặc biệt tới chúc mừng.”

Thiên Sương và Hàn Thủy Thạch đưa mắt nhìn nhau, cũng không có ý định mời hắn vào trong. Văn Đàn lại hỏi: “Sao vậy? Các ngươi định cứ đãi khách ngoài cửa như thế này à?”

Hàn Thủy Thạch trầm giọng nói: “Hôm nay ngươi nhất định phải tới đây khiêu khích chúng ta sao?”

Văn Đàn bật cười: “Chuyện đó còn phải xem hậu sinh tiểu bối thời buổi này có thức thời hay không.”

Hàn Thủy Thạch rút lưỡi đao cực dương ra trong chớp mắt. Lần trước hắn bị Trảm Phong chém một nhát, vết thương vẫn còn chưa lành hẳn. Mà thực lực của Văn Đàn hiện giờ hắn lại chưa nắm được mấy phần. Càng bất lợi hơn là, với tính cách tàn nhẫn của Văn Đàn, hắn nhất định sẽ không đơn đả độc đấu cùng Hàn Thủy Thạch. Trước mắt Thượng Dương Tông đang còn nằm trong tay hắn, Trảm Phong có thể phản bội hay không vẫn chưa thể nói chắc được.

Nếu hai bên hỗn chiến, Cửu Thượng Cung chắc chắn sẽ khoanh tay đứng nhìn, thoải mái làm ngư ông đắc lợi.

Những chuyện đó hắn đều hiểu cả, nhưng hắn càng hiểu rõ ý đồ của Văn Đàn hơn. Lão ta muốn trắng trợn cướp Vấn Thủy đi từ trong tay hắn.

Thấy hắn rút đao, Văn Đàn bật cười: “Không biết tự lượng sức mình!” Lời vừa nói ra, kiếm đã xé gió lao về phía trước.

Hàn Thủy Thạch biết một kiếm này lực đạo không hề nhỏ, cũng dùng toàn lực đỡ chiêu. Một tiếng “ầm” lớn vang lên, đất rung núi chuyển. Ánh lửa cực dương của Hàn Thủy Thạch đã bị kiếm của Văn Đàn phá vỡ hai tầng, nhưng lưỡi đao của hắn cũng chém rách một đường trên luồng kình khí thuần dương của kẻ trước mặt.

Văn Đàn lui về phía sau một bước, cười lạnh: “Đạo tu quả nhiên danh bất hư truyền, đáng tiếc thật đấy.”

Hàn Thủy Thạch nhíu mày. Cho dù có tài năng kiệt xuất đến đâu thì vẫn cần thời gian tu luyện. Hắn nhập đạo chẳng qua chỉ mới hơn ba trăm năm, mà hơn ba trăm năm trước, Văn Đàn đã phi thăng rồi.

Thiên Lê đứng sau lưng Thiên Sương, ánh mắt Văn Đàn từ đầu đến cuối không hề lướt qua phía nàng. Đó là phụ thân ruột thịt của nàng, lại lạnh nhạt đến mức khiến người kinh hãi. Nàng cất giọng hỏi: “Sư phụ, có cần gọi ca ca của con tới không ạ?”

Thiên Sương chân nhân lập tức phản đối: “Không được! Hiện tại Thượng Dương Tông vẫn còn nằm trong tầm khống chế của Văn Đàn. Văn Đàn tới đây một mình, vốn là không muốn người ta biết tới một đoạn quá khứ ám muội của hắn. Giờ nếu Trảm Phong cũng đến, hắn nhất định sẽ sử dụng lực lượng của Thượng Dương Tông, tới lúc đó Trảm Phong sẽ phải quay đầu đối chọi với chính môn phái của mình.”

Thiên Lê sốt ruột nói: “Nhưng mà đại sư huynh…”

Trước mắt, Hàn Thủy Thạch không phải là đối thủ của Văn Đàn, mọi người đều đã nhìn ra điều ấy. Hắn vẫn cần thời gian. Nếu là một trăm năm sau, Văn Đàn chắc chắn sẽ phải kiêng dè hắn. Nhưng hiện tại thì không. Mà thứ Văn Đàn nhất định sẽ không cho hắn, chính là thời gian.

Thiên Sương suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên búng tay. Từ trong động phủ, một người con gái chầm chậm bước ra. Nàng khoác trên mình một bộ váy áo xanh mát, tóc dài xõa xuống cạnh eo, ngọc lưu ly vấn bên đầu. Một mùi hương thanh mát dịu nhẹ tỏa ra từ trên người nàng.

Văn Đàn đang từng bước ép sát đối thủ bỗng đột ngột dừng tay: “Không Thanh!” Đồng tử hắn co rút, phong thái tông sư thường ngày hiển hiện nay đã hoàn toàn bốc hơi không dấu vết. Trong khoảnh khắc đó, cái nhìn của Văn Đàn đã trở nên rét lạnh, nét mặt biến hóa không ngừng, y hệt một con rắn độc đang nhăm nhe con mồi trước mắt.

Người con gái áo xanh chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ giọng gọi: “Văn Đàn.”

Giọng nói của nàng tựa như tiếng vang trong lòng cốc, khiến Văn Đàn không khỏi lui bước về sau: “Là nàng thật sao?!”

Nữ tử kia mỉm cười: “Chàng đã gặp qua con gái của chúng ta chưa?”

Thiên Lê muốn tiến lên, nhưng lại bị Thiên Sương ngăn lại. Văn Đàn vẫn từng bước từng bước lùi về phía sau: “Không thể nào… Rõ ràng ta đã giết nàng, rõ ràng ta đã tận tay giết nàng!!”

Nữ tử áo xanh dịu giọng đáp lời: “Đâu có. Chàng vẫn luôn tìm ta, không phải sao?”

“Aaaa…” Văn Đàn đột nhiên ôm đầu, gào lên thảm thiết. Trong lớp nguyên thần nhàn nhạt ánh vàng của hắn, có thể thấy được một thứ gì đó đỏ rực màu máu đang kích động, giãy giụa không ngừng!

Người con gái kia vẫn tiếp tục lên tiếng: “Tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy, Văn Đàn?”

Văn Đàn điên cuồng gào thét. Dưới tầng nguyên thần thánh khiết như ngọc, lớp khí dày đặc đỏ quánh dần dần ngưng tụ thành một bóng người. Cái bóng màu đỏ như máu kia, cũng có một gương mặt giống hệt như Văn Đàn thật!

Tất cả những người xung quanh lập tức kinh hãi – tâm ma! Lần đầu tiên tận mắt chứng kiến tâm ma thành hình, không ngờ lại là bộ dáng thế này.

Khuôn mặt Văn Đàn vẫn vặn vẹo trong đau đớn. Nữ tử áo xanh cất giọng: “Ta yêu chàng, rõ ràng chàng biết. Cái gì mà bất trung, cái gì mà vướng bận, chẳng qua đều là vì muốn phi thăng mà chàng bịa đặt tìm cớ, có phải không?”

Cái bóng đỏ rực màu máu dưới lớp nguyên thần của Văn Đàn càng ngày càng rõ nét hơn. Nó vươn hai cánh tay lực lưỡng, muốn xé mở lớp nguyên thần nhàn nhạt kim sắc của Văn Đàn! Hắn đương nhiên đã phát hiện ra, vẫn đang nỗ lực tìm cách khống chế. Cái cảm giác tự mình xé rách chính mình, người khác làm sao hiểu thấu.

Trong khoảnh khắc đó, trên nét mặt vị tiền bối tu tiên kia tràn ngập khổ đau, tựa như đang hối hận về sự tồn tại của chính bản thân mình.

Nhưng mà lúc này, hắn lại không thể ngừng tay. Hắn cũng muốn xé mở một lỗ hổng trên nguyên thần để tâm ma có thể chính thức thoát ly khỏi bản thể. Nhưng nếu chẳng may vết rách quá sâu, nguyên thần của hắn rất có khả năng sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Ác ma kia vẫn đang điên dại giãy giụa bên trong, khiến nguyên thần Văn Đàn méo mó thành đủ các loại hình dạng.

Hàn Thủy Thạch hỏi: “Hay là để con một đao giết chết hắn đi?”

Thiên Sương lắc đầu: “Không được.” Hắn quay sang nhìn đại đồ đệ của mình, ánh mắt vô cùng kỳ quái. Hàn Thủy Thạch cũng đã nhận ra sự khác lạ này: “Sao sư phụ lại nhìn con như vậy?”

Thiên Sương thở dài: “Không có gì, đi thôi.”

Chúc Dao khó hiểu hỏi: “Vì sao ngài không cho Hàn Thủy Thạch động thủ? Chưa biết chừng hắn lại có thể thành công đó!”

Thiên Sương vẫn quả quyết: “Tạm thời chúng ta cứ rời khỏi đây, tránh mặt Văn Đàn đi đã.”

Hắn không hề giải thích thêm bất cứ chữ nào.

Hàn Thủy Thạch cũng không gặng hỏi. Hắn tin sư phụ quyết định như vậy, nhất định là có cái lý riêng của người. Hắn nói: “Con biết một chỗ có thể dùng lánh tạm, để con đi gọi Vấn Thủy. Nhưng mà sư phụ tìm được Không Thanh ở đâu ra vậy?” Chỉ nhìn ánh mắt, hắn đã biết nữ tử kia nhất định không phải Vấn Thủy của hắn.

“Đi vào rồi nói,” Thiên Sương ngắn gọn đáp. Dứt lời, hắn kéo nữ tử áo xanh, cả đoàn người cùng nhau trở vào động phủ. Dưới ánh sáng bên trong, Hàn Thủy Thạch mới nhìn kỹ được, thì ra người con gái ấy chính là Tử Tô.

Mọi người đến chỗ Vấn Thủy, bất chợt phát hiện ra nàng đã biến mất không dấu vết, ai ai cũng hoảng hốt giật mình, còn tưởng Văn Đàn đã phái người tới trộm chó đi. Nhưng mà tìm thêm vòng nữa, mấy người họ lại thấy Vấn Thủy đã hóa về nguyên hình, đang say sưa ngủ dưới gầm bàn.

Hàn Thủy Thạch dở khóc dở cười, lay lay gọi nàng tỉnh dậy: “Còn nhớ cái chỗ dưới lòng đất hai ta từng tới đó không? Bây giờ lại cùng nhau xuống lần nữa nhé?”

Vấn Thủy chớp mắt: “Nhưng mà hôm nay chẳng phải là ngày động phòng của chúng ta sao?”

Một chút áy náy lóe lên nơi đáy mắt của Hàn Thủy Thạch: “Xin lỗi, Vấn Thủy.”

Thực ra Vấn Thủy chẳng cảm giác gì, nàng cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi – lúc trước nàng ngủ say như chết, không hề biết tới những chuyện đã xảy ra bên ngoài. Nghe hắn nói vậy, nàng liền dẫn mọi người đến chỗ vườn thuốc, sau đó lại ném cái hố pháp bảo lên mặt đất, điều khiển cho nó đâm xuống sâu nhất có thể. Cả đoàn người lần lượt tung mình xuống hố.

Cũng may Hàn Thủy Thạch là người đầu tiên phi thân xuống hố, lập tức thấy được dòng nước dãi rồng đang cuồn cuộn chảy dưới chân mình.

Mới nhìn thoáng qua hắn đã bị dọa cho xanh mặt, vội vã gào lên: “Đừng nhảy, đừng nhảy nữa!” Sau đó ôm theo Linh Cương ngay trên đầu mình mà vọt sang hướng khác.

Mọi người không kịp nghe lời hắn, đều đã lũ lượt nhảy xuống như sủi cảo rớt vào nồi lẩu. Hàn Thủy Thạch đành phải tự mình đón lấy từng người một. Đến khi tất cả mọi người đều đã yên vị xong xuôi, nhìn về phía cửa động Vấn Thủy đào, ai cũng nghĩ tới việc uýnh nàng một trận cho biết mặt. Lúc Vấn Thủy thu lại hố pháo bảo, vẫn còn đắc ý khoe khoang: “Nơi này chính là ta và Thiên Ấn chân nhân phát hiện ra đó. Sao nào, có bí ẩn không?”

Tang Lạc tức giận mắng một tiếng: “Khốn kiếp, suýt chút nữa nhà ngươi đã luộc chín bọn ta rồi!”

Vấn Thủy gân cổ cãi: “Làm gì có cái nồi nào ở đây đâu.” Nàng vừa nói, vừa theo thói quen mà lần lần đi chơi. Bữa trước Hàn Thủy Thạch bị thương, nàng không có tâm tình chơi bời gì cả.

Mắt thấy móng vuốt của nàng đã duỗi xuống sát mép nước, Hàn Thủy Thạch hoảng hồn, tức tốc tóm nàng trở về. Lúc này Chúc Dao mới ý thức được cái thứ đang rào rào chảy trước mặt mọi người là cái thứ gì! Trời ạ, mạch nước ngầm kia, thì ra toàn bộ đều là dãi rồng.

“Nơi này có nhốt một con rồng sao?” Thứ thần thú như vậy, ngay cả trong giới tu chân cũng rất nhiều năm không ai trông thấy. Linh Cương hỏi Tang Lạc, Tang Lạc bực mình: “Làm sao mà ta biết được?”

Hàn Thủy Thạch nói: “Lần trước ta đã nghe thấy tiếng rồng gầm ở dưới chốn này.”

Thiên Sương chân nhân chau mày. Tang Lạc đi đến bên cạnh hắn, hỏi: “Ngươi có cảm thấy chuyện nơi đây không có linh khí, có khả năng liên quan tới con rồng này không?”

Thiên Sương nói: “Chúng ta lên đó nhìn xem.”

Vấn Thủy tích cực nhất, vội vã nhanh nhảu đi trước dẫn đường. Một giọt nước dãi rồng dính lên bộ lông của nàng, lập tức bốc cháy thành một ngọn lửa màu lam nhạt! Vấn Thủy kinh hãi, cũng may mà Hàn Thủy Thạch đã nhanh tay nhào tới dập tắt ngọn lửa kia. Hắn ôm Vấn Thủy vào trong lồng ngực, quay đầu nói với mấy người Thiên Sương: “Mọi người đi trước đi, nhớ cẩn thận đừng tới gần dòng nước quá.”

Chúc Dao mau mồm mau miệng hỏi: “Vậy còn ngươi thì sao?”

Hàn Thủy Thạch nói ngắn gọn: “Đêm nay ta không muốn để Vấn Thủy một mình.”

Mọi người hiểu ý, tức khắc sôi nổi chúc mừng, không khí vui vẻ hẳn lên. Thiên Lê cũng mỉm cười, còn nói lời chia vui với hai người họ. Hàn Thủy Thạch gật đầu nhận lời chúc phúc của nàng. Xuyên Đoạn cũng xen miệng vào: “Sư huynh, chúc huynh sớm sinh quý tử!”

Chúc Dao sờ sờ cái đầu xù lông của Vấn Thủy, nói: “Vấn Thủy, sớm sinh quý khuyển nha.”

……

Hàn Thủy Thạch mặc kệ bọn họ. Đến khi cả đoàn người đã lũ lượt rời đi tìm rồng, hắn mới hỏi: “Có muốn tới chỗ này không?”

Vấn Thủy ngáp một cái: “Thiên Ấn chân nhân, ta muốn ngủ.”

Hàn Thủy Thạch nói: “Không được, nàng còn chưa được ngủ đâu.”

Hắn ôm nàng, phi tới một hang động đá vôi tự nhiên kích thước không lớn lắm. Bên trong là đủ kiểu đá muôn hình vạn trạng, nhưng thứ nổi bật nhất trong cái động này chính là một phiến đá tròn phẳng bóng loáng ngay trên mặt đất. Hàn Thủy Thạch đặt Vấn Thủy lên trên mặt đá, niệm quyết biến nàng thành hình người.

Lần này, Vấn Thủy vẫn mặc bộ váy họa tranh làm từ pháp bảo kia. Từng lớp váy trắng xòe rộng trên phiến đá, hoa lệ mà thánh khiết. Đồng tử của Hàn Thủy Thạch dần dần chuyển thành màu đỏ, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo trong dục vọng.

***

Lại một đêm hoang đường nữa trôi qua, Vấn Thủy cảm thấy đau đớn khôn cùng. Lúc nàng tỉnh lại, Hàn Thủy Thạch đang lau người cho nàng.

Vấn Thủy vẫn còn hơi sợ dáng vẻ điên cuồng của hắn đêm qua. Nàng ti hí mở mắt lén nhìn Hàn Thủy Thạch, thấy hắn lúc này có vẻ đã trở lại bộ dạng thường ngày, đồng tử cũng đã đen tuyền như trước.

Nàng cẩn thận thăm dò: “Thiên Ấn chân nhân?”

Hàn Thủy Thạch dịu giọng đáp lời: “Ừ? Đã đói bụng chưa? Để lát nữa ta chuẩn bị bữa sáng cho nàng nhé.”

Vấn Thủy nghiêng đầu nhìn hắn, hắn lại mỉm cười: “Sao thế?”. Thấy được vẻ do dự trong ánh mắt Vấn Thủy, hắn nhẹ nhàng hôn phớt lên môi nàng: “Động phòng hoa chúc đều là như vậy. Sau này Vấn Thủy quen rồi thì sẽ ổn hơn thôi.”

“Vậy sao?” Vấn Thủy không hiểu lắm, người nàng vẫn còn rất đau. Nhưng nếu Thiên Ấn chân nhân đã nói thế, thì chính là như thế.

Hai người mặc đồ xong xuôi rồi quay trở lại chỗ cũ, nhưng không thấy tăm hơi nhóm người Thiên Sương đâu cả. Không biết có phải sợ hai người họ xấu hổ hay không, đoàn người kia đã chọn một chỗ cách đấy rất xa để nghỉ tạm qua đêm.

Hàn Thủy Thạch cũng thở phào nhẹ nhõm. Đêm qua hai người ồn ào như vậy, nếu bọn họ thực sự ở ngay đây thì chắc chắn sẽ nghe được không sót tiếng nào.

Hắn lấy trái sữa từ trong khư đỉnh ra, cho Vấn Thủy ăn sáng trước. Chính bản thân hắn cũng không hiểu vì sao, mỗi lần ở bên nàng, hắn lại không thể nén nổi lòng mình, giống như toàn bộ nguyên thần đã bị khống chế hoàn toàn rồi vậy. Khi trông thấy cái bộ dạng kinh hoàng ngày hôm qua của tâm ma Văn Đàn, hắn đã nghĩ, liệu có phải tâm ma của chính mình cũng giống như vậy không?

Nhưng mà nếu thật như thế, hắn cũng không hề nghĩ tới chuyện sẽ tróc tâm ma kia ra. Nếu tâm ma của hắn chỉ vì Vấn Thủy mà sinh, như vậy tróc ra cũng có để làm gì đâu cơ chứ?

Sau khi Vấn Thủy dùng xong bữa sáng, Hàn Thủy Thạch cõng nàng tiến về phía trước. Trước mặt bọn họ, nước dãi rồng đã tụ lại thành cả một cái đầm, một vài chỗ vẫn có thạch nhũ đâm ra. Hàn Thủy Thạch cẩn thận bước đi. Nơi này có gió, tiếng rồng gầm nghe được càng ngày càng rõ.

Hắn lấy quần áo ra quấn thật kỹ quanh người Vấn Thủy, để cho nàng say ngủ ở trên lưng mình. Vấn Thủy gác mõm ngay cạnh cổ hắn, hơi thở của nàng khiến hắn cảm giác hơi hơi ngứa ngáy. Hắn muốn đẩy đầu nàng ra, nhưng thấy nàng đang ngủ ngon lành như vậy, lại chẳng nỡ lòng.

Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt của Hàn Thủy Thạch chính là một cái đuôi rồng màu vàng. Cái đuôi kia to khổng lồ, đứng từ chỗ họ thì chỉ thấy đuôi chứ chẳng thấy đầu đâu. Toàn thân con rồng bị xích chặt bằng xích Thuyên Thiên, trên người là một hàng cọc sắt màu bạc cắm thẳng xuống đất.

Tất cả những chiếc cọc kia đều đã bị yểm pháp chú giam cầm, cứ mỗi trượng lại cắm bốn cái cọc. Con rồng này tuy vẫn gầm gào giận dữ không ngừng nhưng đến đuôi còn chẳng di chuyển nổi. Hàn Thủy Thạch vẫn tiến gần về phía nó, chừng khoảng một nén hương sau, hắn mới thấy mấy người Thiên Sương đang ngồi đả tọa trên một phiến đá hình tròn.

Mọi người thấy hắn và Vấn Thủy tới đây thì đều đồng loạt đứng dậy. Linh Cương nói: “Không biết cái lão già xúi quẩy Văn Đàn kia giờ thế nào rồi.”

Hàn Thủy Thạch vẫn đang mải nhìn con rồng bị giam trước mặt. Thần thú này khắp người đều là vảy rồng ánh vàng, đầu trâu sừng hươu, bụng rắn chân phượng, nguyên bản vốn vô cùng uy phong lẫm liệt, nhưng hiện giờ đang bị đóng đinh ở đây nên khí thế cũng giảm đi đáng kể. Thậm chí đống xích sắt lẻng xẻng xung quanh còn khiến nó có vẻ hơi hơi đáng thương.

Miệng con rồng này hướng về một cái bồn đá cực lớn. Nước dãi màu trắng sữa từng giọt từng giọt nhỏ xuống cái bồn này, tụ lại trong lòng bồn rồi chảy xuống mạch nước ngầm trước mắt. Nhìn dòng nước dãi đang ồ ạt chảy, hắn đoán chừng có lẽ nó bị nhốt ở đây ít nhất cũng đã mấy trăm năm rồi.

Con rồng kia trông thấy người đến lại càng rống giận không ngừng, mỗi một tiếng gầm đều chấn động vách đá. Dường như nó vẫn còn cảm giác đau đớn dữ dội bởi những chiếc cọc sắt đóng chặt xuống mặt đất, sau mỗi tiếng gầm, cả người đều run lên từng hồi.

Vấn Thủy bị cơn kích động của con rồng đánh thức. Nàng dùng hai chân trước xoa xoa đôi mắt, xoa một lúc lâu mới nhìn rõ tình cảnh trước mặt.

“Ôi! Rồng kìa!” Vấn Thủy đang thò chân ra định sờ, Hàn Thủy Thạch liền vội vàng lùi xa khỏi dòng nước dãi.

Vấn Thủy vẫn giãy giụa muốn nhào về phía đó, nhưng trong khoảnh khắc trông thấy cái hàng cọc sắt hung tợn kia, nàng bất chợt ngây người.

Thiên Sương nói: “Trước hết nghĩ cách rửa sạch hết chỗ nước dãi này đã. Chưa biết chừng sau đó chúng ta có thể tìm thấy được địa mạch, một lần nữa đả thông âm dương. Chỉ cần âm dương tương thông, linh khí trong trời đất có thể luân phiên tuần hoàn, chúng ta sẽ có hi vọng khôi phục linh khí nơi đây.”

Tang Lạc phân trần: “Nói thì dễ lắm, nhưng ai mà dám động tay vào nước dãi rồng cơ chứ? Hơn nữa nếu chỗ nước dãi này tiết ra ngoài, gặp phải mấy tay tu sĩ ý đồ đen tối thì quả thực hậu họa khôn lường.”

Thiên Sương cũng trầm mặc. Thứ nước này chính là một loại vũ khí sắc bén để thiêu đốt tu vi, giết hại tu sĩ. Xử trí thế nào cho ổn, thực sự là vấn đề nan giải.

***

Trong khi bọn họ vẫn đang ở dưới lòng đất nghiên cứu nước dãi rồng, Văn Đàn chưa hề rời chân ra khỏi cửa động phủ nửa bước. Tâm ma kia đã từng tầng từng tầng xé rách nguyên thần của hắn, nhấn chìm hắn trong thống khổ. Thế nhưng hắn lại chẳng thể cao giọng kêu la, nếu không sẽ thu hút sự chú ý của không ít tu sĩ xung quanh nơi này.

Văn Đàn có thể cảm giác được tâm ma ấy đã sắp sửa xé rách nguyên thần để chui ra tới nơi, nhưng hắn cũng trụ không nổi nữa – khả năng chịu đựng của hắn đã đạt đến cực hạn mất rồi. Nếu phải nhận thêm bất cứ thương tổn nào, nguyên thần của hắn chắc chắn sẽ đi tong.

Hắn chỉ có thể gắng gượng kìm giữ tâm ma kia ở trong nguyên thần của mình.

Lòng Văn Đàn nóng như lửa đốt. Hắn sợ đám người Hàn Thủy Thạch sẽ gây bất lợi cho bản thân nên thừa lúc sắc trời chưa sáng rõ mà một đường trốn chạy về Thượng Dương Tông. Đúng như những gì Thiên Sương vẫn đoán, trước nay hắn chưa từng dám hé răng nửa lời về những chuyện đã qua, bởi vậy nên toàn bộ tu sĩ ở Thượng Dương Tông đều mù mờ về tình cảnh thực sự của Văn Đàn.

Nhưng mà trong nguyên thần, tâm ma của hắn vẫn đang ngo ngoe rục rịch không ngừng. Giờ phút này, Văn Đàn phát hiện, hắn đã sắp sửa không thể khống chế nổi chính bản thân mình nữa rồi.

Phần bụng dưới nhiều năm bình lặng giờ đây lại quặn thắt từng cơn như có một mồi lửa đang bùng cháy dữ dội bên trong. Hắn biết rõ, đó chính là những phản ứng mạnh mẽ của tâm ma kia. Hiện giờ, hắn cần một lối thoát cho tất thảy dục vọng chồng chất qua ngần ấy thời gian để cơ thể có thể trở về an tĩnh.

Hắn mở cửa phòng, cố gắng giữ cho giọng mình bình ổn: “Tất cả những người bên ngoài lui hết ra đi. Gọi Thủy Tú Nhi tới đây gặp ta.”

Thủy Tú Nhi là một nữ tu của Thượng Dương Tông. Ngoài cửa phòng, các môn nhân đệ tử khom lưng đáp: “Vâng ạ.”

Chẳng bao lâu sau, Thủy Tú Nhi đã tới, một thân váo áy màu trúc xanh phiêu bồng trong gió. Nàng nhẹ giọng hỏi: “Sư tổ, người có gì dặn dò thế ạ?”

Văn Đàn nói vọng từ trong phòng: “Vào đi.”

Thủy Tú Nhi bước vào, Văn Đàn lại nói: “Ngồi xuống.” Hắn vừa châm trà cho nàng, vừa vén ống tay áo. Vài hạt bụi li ti màu trắng bay xuống chén, chẳng mấy chốc đã hóa vô hình.

Thủy Tú Nhi cảm giác lo ngại vì được đối đãi phá phận, vội vã giơ cả hai tay ra đón lấy chén trà, một hơi uống cạn. Sau đó, nàng lại hỏi: “Đêm khuya thế này, sư tổ gọi đệ tử đến, là có chuyện gì quan trọng sao?”

Văn Đàn trầm mặc, không nói lời nào.

Vừa uống xong chén trà kia, Thủy Tú Nhi liền cảm giác choáng vàng đầu óc, chưa kịp nói thêm nửa câu đã ngất lịm trên mặt đất. Văn Đàn chầm chậm tiến tới bên nàng, cẩn thận đánh giá thân thể mềm mại hấp dẫn dưới làn váy xanh lả lướt.

Một lúc sau, hắn phất tay thổi tắt tất cả ánh nến xung quanh. Tiếng xé lụa vụn vỡ giữa bóng đêm câm lặng. Trong giây lát, chỉ còn lại tiếng thở dốc vang vọng không gian.

Sau khi đã giải tỏa thú dục, Văn Đàn đứng dậy mặc quần áo, rồi một tay vặn gãy cần cổ trẻ trung non mịn của người con gái dưới sàn. Từ tay phải của hắn bùng lên một ngọn lửa xanh. Thoáng chốc sau, trên mặt đất chỉ còn sót lại một đống linh sa màu xanh lục.

Tâm ma được thỏa mãn dần dần an ổn, cơn đau giày xéo nguyên thần cũng từ từ tản đi. Hắn ngồi xếp bằng, một lần nữa nhập định, nhưng lại phát hiện tâm ma bị nhốt bên trong đã càng trở nên mạnh mẽ hơn lúc trước.

Phóng túng dục vọng của bản thân chẳng qua chỉ là uống thuốc độc để ngăn cơn khát(1), ngoài việc đánh gãy kiên định trong tâm thì chỉ tổ giúp tâm ma càng lúc càng cường đại hơn. Hắn biết vậy, cho nên mấy trăm năm qua vẫn luôn nỗ lực khống chế chính mình. Nhưng hiện tại, cũng chỉ đành phải thế.

Một khi nguyên thần đã hỏng, tâm ma sẽ trở thành chúa tể của linh hồn hắn. Hiện giờ, đối đầu với tâm ma, hắn chỉ còn cách giãy giụa, bất chấp thủ đoạn mà giãy giụa không ngừng.

Ngày hôm sau, Thượng Dương Tông phát hiện Thủy Tú Nhi mất tích. Trảm Phong đương nhiên có hỏi qua, nhưng nghe Văn Đàn nói đã phái nàng ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn cũng không tiện nhiều lời.

Ở cái chốn này, có chết đi vài tu sĩ cũng là chuyện thường tình, thường tình tới mức tất cả mọi người đã học được cách lặng câm, không ai truy xét sinh tử của bất kỳ ai nữa.

Chỉ có mỗi Văn Đàn hiện tại đang cảm thấy bất thường. Tâm ma của hắn giờ đây thường xuyên tác oai tác quái, có những khi ngày nào cũng lên cơn một lần. Hắn chỉ còn cách tìm chỗ cho tâm ma kia phát tiết, tranh thủ được bao nhiêu thời giờ chữa trị nguyên thần thì hay bấy nhiêu.

Có đôi khi hắn sử dụng nữ tu để thỏa mãn dục vọng, có đôi khi lại hành hạ nam tu đến chết, dùng giết chóc và máu tươi nuôi lớn tâm ma. Mà tất cả những việc này, đương nhiên không thể đến tai kẻ khác.

Một Văn Đàn lão tổ đức cao vọng trọng, làm sao có thể để lại những vết nhơ lớn tới vậy trên con đường tu đạo? Phàm là người phát hiện vấn đề, hắn cũng nhất định giết chết không tha. Vậy là sau mỗi lần bình ổn được tâm ma, hắn lại trở lại làm vị tông sư ôn hòa hiền từ, phong độ nhẹ nhàng của cả một thế hệ.

Hiến tế cho tâm ma, cũng tựa như một con đường thẳng chỉ có đi mà không có về. Một khi đã bắt đầu, sẽ không bao giờ có thể dừng chân được nữa.

***

Sau một hồi bàn luận, nhóm người Hàn Thủy Thạch lại quyết định trở về mặt đất, không ai dám động tới con rồng dưới đấy. Một thần thú bị cầm tù tàn khốc như vậy qua ngần ấy năm, ai mà biết được có bao nhiêu chuyện đằng sau đó chứ?

Lúc này nhúng tay vào, rõ ràng là không khôn ngoan. Trong khi Thiên Sương và Tang Lạc vẫn đang nghiên cứu xem nên xử lý nước dãi thế nào cho ổn, Vấn Thủy hí hoáy gặm mạch môn ngoài vườn, vừa gặm vừa nghĩ tới chuyện không tưởng xảy ra dưới đó.

Một hồi sau, nhân lúc tất cả mọi người đều đang bận rộn việc riêng, nàng ném hố pháp bảo xuống cạnh vườn mạch môn, tự mình xuống dưới thăm dò thêm lần nữa.

Lần này, nàng đã biết cẩn thận tránh né dòng nước dãi nguy hiểm ấy. Con rồng kia vẫn đang gào thét rung trời, khổ đau ẩn chứa trong phẫn nộ.

Vấn Thủy đứng trước mặt nó, hỏi: “Ẳng! Ngươi hiểu ta nói gì không?”

Con rồng trước mặt chỉ biết giận dữ gào lên đáp lại lời nàng. Vấn Thủy lại nói: “Ngươi nghe ta nói nha, ta biết bị đóng đinh thế này nhất định là rất đau rất đau. Bây giờ ta nhổ đinh ra cho ngươi. Nhưng chuyện xích sắt thì quả thực là ta không hiểu được. Ngươi bị nhốt ở chỗ này, chắc chắn là một con rồng hư!”

Con rồng kia lại rống giận một tiếng. Nàng nói tiếp: “Nhưng cho dù có là rồng hư cũng không nên bị đóng đinh như vậy, chỉ nhìn thôi đã thấy đau lắm rồi.”

Nàng hóa thành hình người, đi đến giữa thân rồng, dùng cả hai tay cầm chắc một cây cọc. Không ngờ cái cọc nhìn qua rất bình thường kia lại bất chợt lóe lên một luồng sáng màu vàng. Vấn Thủy bị hất ra xa, “rầm” một tiếng đập thẳng vào vách động, suýt chút nữa thì văng luôn xuống dòng nước dãi!

Nàng bò dậy, run giọng giải thích: “Đống đinh sắt này hình như có pháp chú gì đó í. Ai da, nếu là mấy người Thiên Sương chân nhân tới đây thì nhất định đã biết được rồi. Nhưng mà ngươi hư như vậy, bọn họ sẽ không thả ngươi ra đâu.”

Nói xong, nàng lại hóa về thân chó, hoàn toàn không dùng chút linh lực nào nữa. Nhưng mà những cây cọc sắt này sớm đã ghìm sâu thân rồng xuống dưới mặt đất, không có linh lực, đương nhiên không thể nhổ ra.

Nàng thử vài lần, càng thử lại càng khiến con rồng kia đau gấp bội phần. Nó vừa giận dữ gầm gào, vừa run rẩy mãi không thôi.

Cuối cùng, nàng cắn chặt cọc sắt, cắm đầu cắm cổ dùng sức rút cọc ra, hai hàm răng ròng ròng máu chảy. Tuy vật vã nhưng dù gì nàng cũng là linh thú, chẳng bao lâu sau đã nghe “phựt” một tiếng – cây cọc đầu tiên đã nhổ được ra! Con rồng nọ rên lên, miệng vết thương đổ máu không ngừng.

Nếu không phải cả cái đuôi của nó đang bị găm xuống đất, chỉ sợ Vấn Thủy đã bị quật chết không dưới mười bảy mười tám lần.

Nàng cũng không vội vã, vẫn bình tĩnh chụp một pháp chú hệ mộc lên trên thân rồng. Trong nháy mắt, máu đã ngừng chảy. Con rồng kia vẫn đang run run, nhưng dần dần cũng không còn gầm gào nữa, chầm chậm ngẩng đầu nhìn nàng.

Vấn Thủy cũng chỉ mới nhổ được có một cây cọc, nhưng mồm đã liến thoắng ba hoa: “Oa ha ha ha ha, ta đúng là đệ nhất Trâu Chó thông minh hàng đầu thế gian này!”

Nói xong, nàng lại tiếp tục đi cắn cây cọc tiếp theo, hai bộ móng trước cắm sâu xuống mặt đất, mông lùi về đằng sau, dùng hết sức bình sinh để nhổ cọc ra lần nữa.

Nhưng lần này, nàng lại càng chật vật hơn lần trước, tí nữa thì rớt cả răng. Nàng nhả cọc ra, thở hổn hển: “Không được rồi. Ngày mai ta lại tới nha. Lần này tốn sức trên người ngươi quá… á ui răng ta…”

Ngày hôm sau, quả nhiên nàng lại đến. Bây giờ đã có chút kinh nghiệm, một lúc nhổ liền ba cái cọc.

Ngày thứ ba, nàng còn dẫn theo cả Lỗ và Tai từ Vạn Thú Cốc cùng đi…

Trong lúc Thiên Sương chân nhân còn đang đau đầu nghĩ cách xử lý dãi rồng, Vấn Thủy đã nhổ xong toàn bộ hàng cọc trên người nó. Lúc rút cọc ở đuôi chính là thời điểm nguy hiểm nhất – nàng sợ nó bị đau, sẽ dùng đuôi vả thẳng vào mặt nàng.

Vấn Thủy dặn dò hai đứa Lỗ Tai – nếu phát hiện nó nhấc đuôi, nhất định phải co giò liều mạng chạy.

Nhưng cuối cùng con rồng kia lại chẳng hề động đậy tí nào. Nó rất đau, đau không kém gì lúc bị đóng cọc xuống cái động này. Thế nhưng nó vẫn luôn gắng chịu, kiên nhẫn nhìn ba con thú bận rộn loay hoay xung quanh người mình.

Vấn Thủy vỗ vỗ hai chân trước, nhặt nhạnh toàn bộ đống cọc sắt cho vào ba lô tọa kỵ: “Được rồi, vết thương trên người ngươi còn phải băng bó mấy ngày mới đỡ. Dây xích này ta sẽ không giải đâu. Hiện giờ tuy vẫn chưa cử động được, nhưng chắc cũng đỡ đau rồi chứ?”

Con rồng kia yên lặng để cho nàng tùy ý rắc thuốc lên người. Hơn ba trăm năm, mỗi ngày mỗi đêm đều bị giày vò tra tấn, sống không bằng chết. Thế nhưng giờ đây, những cái gai trong thịt đã được rút hết cả ra.

Đúng vậy, cho dù không thể động đậy, ít nhất cũng không còn đau đớn như trước nữa.

Nó miễn cưỡng quay đầu nhìn về phía sau, những sợi xích sắt va vào nhau loảng xoảng. Con chó trắng kia vẫn đang ở trên người nó chạy tới chạy lui, thuốc bột dính lên trên miệng vết thương, sau cơn đau là cảm giác lành lạnh dịu dàng trên da thịt.

Cục bông đó nhảy qua nhảy lại, đạp trên vảy rồng, có chút ấm áp đã lâu chưa thấy.
(1) Uống thuốc độc để ngăn cơn khát: Thành ngữ chỉ việc sử dụng sai cách để giải quyết khó khăn trước mắt, bất chấp những hậu quả nghiêm trọng có thể xảy ra sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.