Đệ Nhất Sủng - Nhất Độ Quân Hoa

Chương 48: Oán khí



Vấn Thủy vừa nói chuyện với Trảm Phong xong thì lại quay đầu chạy ngược về Vạn Ma Trận. Hàn Thủy Thạch biết nàng lỗ mãng hấp tấp quen thói, cũng không khai trận. Bên ngoài, mọi người chỉ thấy một con chó trắng như quả cầu tuyết vọt vào trong trận, nhào tới lồng ngực của Hàn Thủy Thạch.

Hàn Thủy Thạch nay đã cao hơn trượng giơ tay để đón lấy nàng. Vấn Thủy hớn hở liếm liếm mặt hắn: “Hàn Thủy Thạch, chàng lợi hại quá, ta yêu chàng nhất!”

Cái đuôi của nàng không ngừng ngoáy tít. Hàn Thủy Thạch nhớ tới lúc nãy nàng mặc kim giáp đứng đó, vốn dĩ đang định đóng cửa tẩn cho một trận thật đau, nhưng thấy ánh sáng đong đầy trong đôi mắt nàng thì lại bỗng nhiên không còn tức nữa. Hắn ôm chặt nàng, đề phòng nàng rơi xuống đất.

Ngoài kia, Hỗn Độn trông thấy Trảm Phong phi thăng thì cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lòng nó đương nhiên có chút lưu luyến, nhưng mà chung quy ly biệt cũng đã thành thói quen rồi. Nó quay đầu, nói với chư thú: “Về Vạn Thú Cốc trước đi, bị thương thì dưỡng thương trước, nếu cần thuốc men dược thảo cứ tìm Cử Phụ để lĩnh. Có chuyện gì mai lại nói.”

Chư thú vẫn còn đang mải mê bàn tán đến mức khí thế ngất trời. Cảnh tượng phi thăng như vậy, một đời chỉ gặp được vài lần thôi. Từ nay về sau bọn chúng có thể xem như là những con thú đã trải sự đời cả rồi, hừ!

Đàn thú vừa đàm luận không ngớt mồm, vừa kề vai sát cánh rời đi.

Người của Thượng Dương Tông lúc này tiến đến, trông thấy bộ dáng chàng chàng thiếp thiếp của Vấn Thủy và Hàn Thủy Thạch thì lại không dám vào Vạn Ma Trận. Đợi chờ mải miết chán chê, thấy Vấn Thủy vẫn thực sự không chú ý tới bọn họ thì mới ho nhẹ một tiếng. Vấn Thủy cuối cùng cũng xoay người lại, trông thấy sáu đại trưởng lão thì lỗ tai nàng không khỏi dựng đứng cả lên: “Các ngươi muốn làm gì thế?!”

Sáu đại trưởng lão của Thượng Dương Tông đứng khoanh tay, nói: “Vấn Thủy cô nương, Tông chủ Trảm Phong của chúng ta phi thăng vội vàng, chuyện nội bộ trong Tông vẫn còn chưa kịp bàn giao. Hiện giờ Thượng Dương Tông không ai đứng đầu, mà Vấn Thủy cô nương lại mang trong mình sức mạnh ngũ hành của tổ sư của chúng ta. Sau khi thương nghị, chúng ta xin được khẩn cầu Vấn Thủy cô nương đảm nhiệm chức vụ Tông chủ của Thượng Dương Tông. Xin cô nương chớ chối từ!”

Vấn Thủy nghiêng đầu, một hồi lâu sau mới suy nghĩ được cẩn thận, nói: “Nhưng mà… ta là thú tộc mà.” Làm gì có con thú nào lại làm Tông chủ cơ chứ!

Vài vị trưởng lão của Thượng Dương Tông vẫn vô cùng cung kính nói: “Chúng sinh đều là những kẻ hướng đạo, đâu có phân chia giàu nghèo sang hèn? Chuyện chủng tộc gốc, đương nhiên không phải là vấn đề rồi.”

Vấn Thủy nhìn thoáng qua Hàn Thủy Thạch, sau đó lại quay đầu nhìn Thiên Sương. Thiên Sương gật đầu với nàng, thế là nàng nói: “Để ta nghĩ đã. Các ngươi cứ về trước đi, chiếu cố người bị thương, an táng người mất. Ngày mai ta sẽ đến Thượng Dương Tông tìm các ngươi thương lượng sau.”

Sáu vị trưởng lão vừa nghe, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, vội vã đáp lại một tiếng “tuân mệnh” rồi liền líu ríu kéo nhau trở về.

Thiên Sương lúc này mới tới chỗ họ, thấy Hàn Thủy Thạch cảm xúc ổn định thì liền dẫn một đám người vào Cửu Thượng Cung. Bên trong Vạn Ma Trận ở Cửu Thượng Cung, nắng ấm gió mát. Khi trận chủ không phát động trận pháp, nơi này vẫn là một tòa cung điện bình thường.

Chỉ có Hàn Thủy Thạch đứng trên thềm ngọc là cả người bao phủ trong những đám mây tim tím, ngay cả bộ mặt cũng mơ hồ, không thể thấy rõ đường nét bên trên.

Thiên Sương lên tiếng hỏi: “Con có khỏe không?” Hắn vừa nói chuyện, vừa duỗi tay dò xét nguyên thần của Hàn Thủy Thạch. Hàn Thủy Thạch ôm Vấn Thủy, người hơi cứng lại, nhưng cũng không động đậy gì. Thiên Sương xem xong, hơi cau mày lại: “Chín đạo lôi kiếp vốn là mang theo tiên khí. Hiện tại ma khí của con bị tôi luyện trong tiên khí, cũng không có gì đáng ngại.”

Hàn Thủy Thạch “ừ” một tiếng, mắt liếc qua Thiên Ấn đang đứng bên cạnh Thiên Sương. Hiện giờ vẻ mặt hắn không rõ ràng, ngay cả ánh mắt cũng còn mờ mịt, mọi người đều không ai hiểu lòng hắn đang suy nghĩ gì.

Vẫn là Thiên Ấn nói: “Chuyện của ngươi và Vấn Thủy, ta đã biết rồi. Thân thể này ngươi còn cần hơn ta, ngươi cứ lấy đi.”

“Ta không cần,” Hàn Thủy Thạch đáp. Thiên Ấn ngẩn ra, Hàn Thủy Thạch lại lạnh lùng nói: “Ta không muốn nợ ngươi cái gì cả, không muốn Vấn Thủy phải thấy áy náy với ngươi. Ngươi phải hiểu một điều, tuy ngươi đối với Vấn Thủy có ơn giáo dưỡng, nhưng cũng có cả những ảo tưởng không hợp đạo. Vậy nên là nàng không hề nợ nần gì ngươi.”

“Hàn Thủy Thạch!” Thiên Sương gằn giọng.

Thiên Ấn nhẹ giọng nói: “Sư phụ, hắn nói rất đúng.” Hắn quay đầu nhìn Hàn Thủy Thạch. Hàn Thủy Thạch bây giờ thật sự quá cao, mọi người chỉ có thể ngước lên mới nhìn được hắn. Hắn đang ôm Vấn Thủy trong ngực, cái đuôi to của nàng lắc qua lắc lại, thỉnh thoảng lại đánh đánh lên ngực hắn. Vậy mà Hàn Thủy Thạch lại cẩn thận che chở nàng, chỉ sợ nàng rớt xuống dưới. Cho dù hắn là tâm ma, nhưng ngay trong khoảnh khắc này, cả người của hắn đều không thấy vẻ thù địch, chỉ có ôn nhu mà thôi.

Đó là… một bản thân mình khác sao? Theo đuổi người mình hết lòng thương yêu, chết không hối tiếc. Hắn nói: “Thật ra là một tâm ma, cũng tốt phải không?” Tự do tự tại, vô lo vô nghĩ.

Hàn Thủy Thạch lãnh đạm đáp lời: “Ta cảm thấy cũng không tệ lắm.”

Vấn Thủy trong lồng ngực Hàn Thủy Thạch gác mõm lên trên tay hắn, hỏi: “Thiên Sương chân nhân, sao ngài lại muốn ta nhận lời Thượng Dương Tông? Ta không muốn làm Tông chủ của bọn họ đâu, Văn Đàn tiên sinh là người xấu, ta ghét hắn lắm!”

Thiên Sương nói: “Mai đến Thượng Dương Tông đi, ta sẽ đi cùng ngươi. Còn về chuyện lý do, ngày mai ta sẽ giải thích cho ngươi nghe sau, được không?”

“Được,” Vấn Thủy đáp.

Thiên Sương lại nói: “Ngươi đang bị thương, Hàn Thủy Thạch cũng cần nghỉ ngơi, ngươi cứ đi theo nó đã. Giờ ta phải qua địa mạch xem xem thế nào, ngày mai chúng ta gặp nhau ở Thượng Dương Tông sau nhé.”

“Ừm. Thiên Sương chân nhân đưa Rồng Chảy Dãi về đi, để cho Linh Cương chủ nhân giúp nó trị thương!” Vấn Thủy bàn giao nhiệm vụ xong xuôi liền ôm chầm lấy cổ Hàn Thủy Thạch, vui sướng nói: “Hàn Thủy Thạch, chúng ta đi!”

Hàn Thủy Thạch cúi đầu, nhìn vào đôi mắt lấp lánh tựa những vì sao của nàng, hỏi: “Nàng… còn nguyện ý theo ta sao?”

Vấn Thủy nghiêng đầu hỏi: “Sao lại không nguyện ý? Ta là đạo lữ của chàng cơ mà! Chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau!”

Hàn Thủy Thạch nói: “Nhưng mà Vấn Thủy, hiện giờ ta đã bị nhốt trong Vạn Ma Trận, hơn nữa còn mất đi cả thân thể. Ta…”

Vấn Thủy nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi: “Hay ta cũng không dùng thân thể này nữa nhé?”

Hàn Thủy Thạch không dám nói tiếp nữa, sợ nàng thật sự làm ra một chuyện gì đó ngu xuẩn. Tốt nhất là không bao giờ lấy trí thông minh của người ra so với cả tư duy của chó. Hắn nói: “Đi về trước đã, ta giúp nàng trị thương.”

Vấn Thủy sung sướng gật đầu. Cửu Thượng Cung như một đám mây khổng lồ tím vàng, từ từ bay lên trên không, trong nháy mắt đã biến mất ngay giữa nền trời xanh thẳm.

Thiên Ấn dõi mắt nhìn lên bóng ảnh mà nó lưu lại sau lúc rời đi, bỗng nhiên cảm thấy có hơi phiền muộn. Thiên Sương hỏi hắn: “Sao vậy?”

Thiên Ấn không đáp, chỉ hỏi lại: “Sư phụ, tâm ma là gì ạ?”

Thiên Sương nói: “Mê chướng trong lòng, chấp niệm không buông được, chính là tâm ma.”

Thiên Ấn nói: “Nếu chấp niệm và lý tưởng có thể tách rời nhau được, vậy rốt cuộc ai mới là tâm ma?” Khi bóng ảnh kia biến mất hoàn toàn, hắn thấp giọng nói: “Thật ra có tâm ma cũng tốt, ít nhất còn có người giúp cho chúng ta thỏa lòng mong ước, phải không?”

“Phải không…” Thiên Sương nói. Nếu như trước kia hắn chỉ là một tâm ma, liệu hắn có giống những tâm ma khác, một lòng cố chấp, tuyệt không dao động hay không? Liệu hắn có bày tỏ lòng mình với Không Thanh hay không? Liệu kết cục của hai người, có thể khác đi hay không?

Bao nhiêu năm kiên trì theo đuổi đạo, một đường vứt bỏ tạp niệm. Đến cuối cùng, rốt cuộc là ai tu thành chính quả, còn ai lưu lạc thành ma?

***

Trên những bậc thềm bằng bạch ngọc của Cửu Thượng Cung, Hàn Thủy Thạch ôm Vấn Thủy, vẫn chưa vào trong. Vấn Thủy đang cảm thấy vô cùng mới mẻ, muốn được khám phá tòa cung điện bay bay này. Cửu Thượng Cung đang lơ lửng trên không, nhưng thềm đất vẫn cực kỳ kiên cố. Ngay cả cỏ cây trên đất cũng chẳng rụng mất chút nào.

Vấn Thủy nhảy từ trên người của Hàn Thủy Thạch xuống dưới, chạy tới chạy lui trên thảm cỏ xanh. Hàn Thủy Thạch vẫn đứng đó ngắm nàng. Đến lúc nàng chơi bời chán chê xong thì hai người họ cũng đã đến nơi.

Đây là một nơi mà Hàn Thủy Thạch chọn cho Vấn Thủy, một nơi tựa núi kề biển, cảnh quan thanh nhã. Nhưng đối với hắn mà nói, nơi nào cũng như nhau cả. Hắn là trận chủ của Vạn Ma Trận, không thể xuất trận dù chỉ một bước, chỉ có thể mãi mãi ngây người trong cung điện này của Cửu Thượng Cung mà thôi.

Vấn Thủy đương nhiên rất thích nơi này, đang định tí tởn chạy ra bên ngoài thám hiểm thì Hàn Thủy Thạch đã gọi nàng lại: “Chữa thương trước đã.” Lạy trời, trong cái khoảng thời gian này đừng nảy sinh thêm chuyện gì ngoài ý muốn nữa!!

Vấn Thủy đáp ứng một tiếng. Nàng biết Hàn Thủy Thạch đang rất mệt mỏi nên cũng hiểu chuyện, không ầm ỹ với hắn, ngoan ngoãn trở về trị thương.

Thương thế của Hàn Thủy Thạch không tới nỗi nào, chỉ là tiêu hao quá nhiều sức lực. Vấn Thủy thì lại ngược lại. Nàng bị nội thương, toàn bộ nguyên thần chằng chịt vết rách, Đạp Nguyệt Hành cũng đã bị hủy đến mức không nhìn ra được hình thù gì nữa.

Hàn Thủy Thạch bắt đầu giúp nàng ổn định lại linh lực đang tán loạn, đả thông kinh mạch bị thương thế gây tắc nghẽn. Sau đó, hắn lại đưa nàng một ít đan được, để cho nàng tự mình ăn. Vấn Thủy ghé vào người hắn, chỉ chốc lát sau đã ngủ li bì, nước miếng giàn giụa.

Lúc này, Hàn Thủy Thạch mới ngồi xếp bằng, chậm rãi nhập định.

***

Ngày hôm sau, Vấn Thủy mở to hai mắt, phát hiện ra mình đang ngủ trong lồng ngực của Hàn Thủy Thạch. Nàng hóa thành hình người, duỗi tay sờ sờ mặt hắn. Hàn Thủy Thạch hé mi, trông thấy nàng mặc bộ chiến giáp màu vàng kia thì huyết mạch liền sôi sục. Bàn tay ngưng kết từ áng mây tím của hắn vuốt ve bộ kim giáp ấy, sau đó mơn trớn làn da trắng mịn nõn nà của nàng.

Mái tóc dài của nàng xõa tung trên người hắn, vừa trơn mướt vừa lạnh lẽo, tựa như tơ lụa. Hàn Thủy Thạch chầm chậm đè nàng dưới thân. Vấn Thủy hơi cuộn mình lại, lường biếng nhìn hắn cười cười, hệt như một con mèo nhỏ. Một bàn tay ngọc của nàng đang nhẹ nhàng đùa nghịch chùm hoa rủ xuống trước ngực. Hàn Thủy Thạch chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân xáo động. Hắn chầm chậm cởi bỏ sợi xích vàng mảnh như sợi chỉ vắt qua cổ nàng. Sau đó, Hàn Thủy Thạch đột nhiên ý thức được một vấn đề khiến cho người ta căm giận!

Lần đầu tiên trong đời, trận chủ của Vạn Ma Trận đã tự chủ được một cách xuất sắc, bò lên khỏi người Vấn Thủy!

Hắn không có thân thể!

Không có thân thể cũng đồng nghĩa với việc không có rất nhiều bộ phận cùng với những công năng khác!!

Toàn bộ yêu ma của Vạn Ma Trận đều nghe thấy tiếng trận chủ của mình rít gào! Hàn Thủy Thạch vừa giận vừa hận. Lúc trước Thiên Ấn nói rằng có thể đưa thân thể kia cho hắn, tại sao hắn lại không cần! Tại sao cứ phải liều mạng, tại sao cứ phải sĩ diện làm gì cho khổ cái thân mình ra!

Mẹ kiếp, sao cứ phải làm thần tiên vô dục vô cầu, thế thì còn cần thân thể làm quái gì nữa cơ chứ!

Lão tử hiện giờ tìm hắn thì liệu đã muộn chưa nhỉ? Nếu hắn không cho, có thể cướp không?! Nếu mà không thể cướp được, liệu sư phụ có cho không? Nếu mà sư phụ cho được thì cũng không tồi, dù sao thì hàng sư phụ cũng khủng…

Vấn Thủy còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã thấy cả tòa Cửu Thượng Cung một lần nữa rời mặt đất! Hàn Thủy Thạch đánh cả cái cung điện, lao như vạn mã kéo xe, vọt tới tận động phủ của Thiên Sương. Sau đó thì “rầm” một tiếng, cả tòa cung điện đáp xuống mặt đất. Người trong động phủ mở cửa, vừa thấy là Cửu Thượng Cung thì liền mất hồn mất vía. Dù sao gần đây cũng quá nhiều chuyện đáng sợ xảy ra. Nhưng sau khi đã nhìn rõ người đứng trước Cửu Thượng Cung là Hàn Thủy Thạch, Thiên Lê vừa ra mở cửa lúc này mới bình tĩnh lại, ngạc nhiên sung sướng kêu lên: “Đại sư huynh!”

Khuôn mặt của Hàn Thủy Thạch phủ lên một tầng sương mù, nhìn không ra biểu cảm gì, nhưng mà oán khí ngút trời ở trong giọng nói của hắn thì ai nấy đều nghe được. Hắn trực tiếp hỏi: “Thiên Ấn có ở đây không? Bảo hắn ra ngoài gặp ta!”

Thiên Lê hoảng sợ, còn tưởng rằng Thiên Ấn lại đắc tội gì với hắn, vội nhỏ giọng nói: “Đại sư huynh, Thiên Ấn…” Đối với Thiên Lê, Hàn Thủy Thạch cũng là đại sư huynh, giống như Thiên Ấn. Thiên Lê biết Hàn Thủy Thạch là một con ma mắc bệnh công chúa nên không muốn chọc tức hắn, ngoan ngoãn lấy lòng gọi hắn là đại sư huynh, cũng mặc kệ luôn chuyện Thiên Ấn cũng là đại sư huynh của nàng, nói: “Thiên Ấn đi ra ngoài hái thuốc rồi, mọi người đều bị thương cả nên cần rất nhiều dược liệu. Đại sư huynh tìm huynh ấy gấp như vậy, là có chuyện gì sao?”

Hàn Thủy Thạch đi thẳng vào vấn đề, nói: “Bảo hắn đưa thân thể cho ta!” Tâm ma không được thỏa mãn luôn luôn cực kỳ táo bạo!

Thiên Lê lắp bắp kinh hãi, không biết lần này hắn lại bị làm sao nữa. Một lúc lâu sau, nàng mới hạ quyết tâm, dè dặt nói: “Đại sư huynh, thân thể của Thiên Ấn vẫn còn có tác dụng với huynh ấy. Hay là… huynh lấy của muội mà dùng? Muội đưa thân thể muội cho huynh nhé?”

Hàn Thủy Thạch nhìn xuống khe núi có thể kẹp chết Vấn Thủy của nàng, hận không thể nâng cả Cửu Thượng Cung lên trời rồi quăng mẹ nó xuống đất.

Chứng bệnh công chúa của cả đời hắn dường như đều phát tác hết vào thời điểm này – lão tử mặc kệ, lão tử muốn thân thể, muốn thân thể!! Là nam, chim to! Không cho lão tử sẽ cướp!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.