Đệ Nhất Sủng

Chương 104: Oan gia ngõ hẹp



"Cậu chủ tìm bạn học Hạo Phong có việc chứ không có ác ý, nhưng lần này đuổi tới đây thật sự là vì mợ chủ."

Lâm Duệ lịch sự cười đáp Cố Cơ Uyển: "Khi đó, ngay cả cơm cậu chủ cũng không ăn, bỏ đũa đi luôn."

Cô trộm nhìn Mộ Tu Kiệt, thấy anh đi cũng khá xa rồi, Lâm Duệ mới ghé sát vào Cố Cơ Uyển, thấp giọng nói.

"Tôi đi theo cậu chủ nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy anh ấy lo lắng vì bất kỳ chuyện gì cả, lần này đều là vì mợ chủ hết."

"Cho nên, mợ chủ phải biết rằng, cậu chủ thực sự quan tâm đến cô, về nhà rồi cô đừng cáu kỉnh với anh ấy nữa nhé."

Thật ra, cậu chủ thật sự rất kiên nhẫn khi ở trước mặt mợ chủ, tính tình cũng dễ chịu hơn nhiều.

Mợ chủ là chưa biết, người bình thường mà chọc giận cậu chủ thì sẽ có hậu quả như thế nào thôi.

Cô... thật sự rất may mắn.

"Tôi đi đây, nhóc." Lâm Duệ cúi đầu nhìn Tổ Tử Lạp sau lưng Cố Cơ Uyển, mỉm cười.

Tô Tử Lạp đột nhiên rùng mình, núp ở phía sau Cố Cơ Uyển, ngay cả đâu cũng không dám ló ra.

Mãi đến khi Lâm Duệ đuổi theo Mộ Tu Kiệt, hai người đi vào thang máy, Tô Tử Lạp mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. "Hai người các cậu...” Cô Cơ Uyển quay lại nhìn cô thắc mắc.

"Giữa tớ và anh ta chẳng xảy ra chuyện gì hết, Uyển, cậu đừng hiểu lầm!" Tô Tử Lạp lập tức phủ nhận.

"Bộ tớ có nói giữa hai người đã xảy ra chuyện gì sao?" Có điều trông dáng vẻ lo lắng và ngại ngùng này thì nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tô Tử Lạp cắn môi cúi gằm mặt, không nói một lời nhưng mặt thì đã đỏ bừng.

Kỳ thật cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả nhưng, cái tên đó đã cấu cô một cái, vừa rồi còn... Còn làm ra tư thế đó với cô ngay trước mặt Uyển và cậu chủ Mộ...

Trời ơi, chính cô còn cảm thấy nhảy sông Hoàng Hà cũng chẳng rửa sạch nữa là!

"Rốt cuộc, cậu có cùng anh ta..." Lúc xuống lầu, Cố Cơ Uyển còn trộm cười nhìn cô ấy.

Tô Tử Lạp hung hăng trừng mắt với cô: "Không có! Tớ đã nói là không có rồi mà! Chuyện này, sau này không được phép nhắc lại nữa!"

Cá gã tên Lâm Duệ ấy sau này đừng gặp nữa thì tốt biết mấy!

Chuyện này cứ thế cho qua không được sao?

"Nhưng mặt cậu đỏ như vậy, lát nữa Đàm Kiệt cùng Hạo Phong nhất định sẽ hỏi."

"Tớ... Tớ vì lo lắng cho cậu, chạy nhanh đến đây nên mới thở hổn hển và đỏ mặt."

Tô Tử Lạp thật sự bị cô chọc cho muốn khóc, lôi kéo cánh tay của cô lắc lắc: "Uyển dễ thương, đừng nói chuyện này nữa nhé, cũng đừng nhắc đến nó với Đàm Kiệt và Hạo Phong."

Hôm nay đúng là một ngày xúi quẩy!

Thấy cô lo lắng đến mức mắt sắp đỏ hoe, Cố Cơ Uyển mới thôi không giễu cợt nữa và gật đầu. "Được thôi, không nói thì không nói.”

Tô Tử Lạp mới vừa thở dài một hơi nhẹ nhõm thì lại nghe Cố Cơ Uyển nói: "Nhưng kỳ thực Lâm Duệ cũng không đến nỗi nào, vẻ ngoài đẹp trai lại còn giàu nữa..."

Trợ lý đặc biệt bên cạnh cậu chủ nhà họ Mộ có thể nghèo được sao?

"Cố Cơ Uyển!"

"Được rồi, được rồi, không nói nữa, thật đấy." Ha, đúng là da mặt mỏng mà: “Có điều, cậu thật sự có thể suy nghĩ thêm vê anh ấy."

"Cố..."

"Tới rồi, còn nói nữa sao?" Cố Cơ Uyển trộm cười còn Tô Tử Lạp thì bất lực.

Bởi vì đã về đến phòng của Hạo Phong và Đàm Kiệt rồi.

Vừa rồi Đàm Kiệt biết người ở chung với Cỗ Cơ Uyển chính là cậu Mộ nên lập tức quay lại.

Lúc này vẫn còn đang dọn dẹp đống hỗn loạn trong phòng.

Cố Cơ Uyển cùng Tô Tử Lạp vừa mới bước vào đã thấy khắp nơi đều ngổn ngang, vô cùng lộn xộn.

"Đều là bọn họ làm?” Lại còn lật tung hành lý của Đàm Kiệt cùng Hạo Phong lên, trên mặt đất đều là quần áo!

Quá đáng quá rồi! Đúng là xem thường luật pháp mà!

"Bọn họ sẽ nhận được bài học thôi, không sao.” Hạo Phong nhìn Cố Cơ Uyển: “Không sao đâu?”

Nhưng thật ra anh ta biết, có cậu Mộ ở đây thì Uyển nhất định sẽ không sao.

Anh ta hiểu rất rõ năng lực của người đàn ông ấy.

"Đúng là quá đáng, quần áo đều bẩn hết rồi." Đàm Kiệt thu dọn một lúc cuối cũng bó tay.

Cứ thế ôm cả đống quần áo đặt lên ghế, chờ giặt xong rồi thu dọn luôn thể.

"Nhưng bây giờ phải làm sao?"

Tô Tử Lạp mân mê cái điện thoại một lúc, vẻ mặt uất ức: "Loại người như Dương Băng Băng mà lại có thể tẩy trắng!”

Còn các cô thì bị xem thành loại con gái hư hỏng tùy tiện vào khách sạn với đàn ông!

Tuy rằng không chụp được hình Cố Cơ Uyển ở khách sạn với đàn ông nhưng rất nhiều người đều đang xì xào rằng họ tận mắt thấy họ vào đó.

Mấu chốt ở chỗ, hình tượng của Dương Băng Băng bình thường tất tốt, lại xinh đẹp.

Còn các cô là người đối đầu với Dương Băng Băng nên hiển nhiên sẽ sắm vai phản diện.

Dư luận trên mạng đúng là rất đáng sợ, cho dù không chụp được ảnh thì mọi người cũng sẽ nói rất khó nghe.

Điều buồn cười nhất là bọn họ còn vu khống nhà tài trợ của Cố Cơ Uyển vận dụng thế lực để ức hiếp sinh viên.

Nhưng lại không một ai muốn nói ra chân tướng, người nào cũng thà chết chứ không chịu thừa nhận nhà tài trợ đó chính là cậu Mộ.

Đương nhiên là vì trong suy nghĩ của bọn họ một cô gái xấu xí như Cố Cơ Uyển sao có thể xứng đôi với cậu Mộ?

Bọn họ thà tin rằng người chống lưng Cố Cơ Uyển là một lão già ghê tởm chứ không muốn đối diện với sự thật ấy.

"Thực nhàm chán!" Nhưng chết tiệt là ở chỗ chuyện vô vị này lại ảnh hưởng đến sinh hoạt ở trường của Uyển.

"Mấy kẻ đó thật sự không biết Dương Băng Băng là loại phụ nữ như thế nào sao?"

Tô Tử Lạp vừa chửi đổng vừa tức giận dậm chân: "Cô ta mới là loại con gái hư hỏng chuyên mồi chài đàn ông, mấy người đó đều bị mỡ heo che kín mắt rồi hay sao mà thật giả cũng không phân biệt được thết”

Nhưng Mộ Hạo Phong lại chỉ nhìn Cố Cơ Uyển, biểu tình có chút quái dị.

"Hạo Phong, có phải cậu có gì muốn nói không?" Tô Tử Lạp nhanh chóng nhận ra chuyện khác lạ.

Mộ Hạo Phong im lặng một lát rồi mới nói: "Những người tối qua có chút quan hệ với Dương Băng Băng."

Bởi vì không biết quay về trường sẽ còn gặp phải vấn đề gì nữa nên tối hôm đó, Cố Cơ Uyển về thẳng biệt thự của Mộ Tu Kiệt.

May ở chỗ là, chi nhánh công ty của cậu Mộ xảy ra chút rắc rối nên cả đêm hôm đó anh đã rời khỏi Bắc Lăng.

Không phải đối mặt anh khi trở về nên Cố Cơ Uyển thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng khi nhìn thấy phòng khách trống huơ trống hoác, cô ngẫu nhiên khó tránh khỏi sẽ có chút cảm giác cô đơn.

Tuy rằng còn có người làm và vệ sĩ nhưng về cơ bản thì họ và cô chẳng liên quan đến nhau.

Cô tắm rửa xong liền lên giường, thấy rèm cửa sổ phất phơ trong gió, tâm trạng cô lại bắt đầu có chút phức tạp.

Những lời Lâm Duệ đã nói hôm nay vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô.

Anh ta nói, mình đã đi theo cậu Mộ nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy anh ấy lo lắng đến thế, tất cả đều là vì cô.

Anh ta còn nói, cậu Mộ thật sự rất quan tâm đến cô...

Kiếp trước ở bên cạnh anh ta suốt năm năm trời nhưng cảm giác của anh ta đối với cô chỉ có chán chường và ghét bỏ.

Quan tâm ư? Nghĩ nhiều quá rồi!

Tại sao kiếp này, cậu Mộ lại biến thành một người khiến người ta nhìn không thấu chứ.

Cô trằn trọc suốt đêm vì khó ngủ.

Cho nên ngày hôm sau, ngoài tàn nhang ra trên mặt Cố Cơ Uyển còn có hai quầng thâm dưới mắt.

Vừa nhìn đã thấy còn xấu hơn cả lúc trước.

Tô Tử Lạp đã chờ cô ở chỗ hẹn từ sáng sớm, vừa mới bước vào liên có thể cảm nhận được vô số ánh mắt chán ghét và oán hận.

Chỉ là hôm qua có ba mươi mấy sinh viên gây rối đã bị bắt lại nên bây giờ mọi người dù có ghét cô gái xấu xí này đi nữa thì cũng không dám xằng bậy.

Hôm nay trùng hợp là ngày mà Ninh Đại cùng Giang Đại có tổ chức một buổi giao lưu học thuật giữa các sinh viên hàng đầu mà Dương Băng Băng chính là sinh viên có tên trong danh sách giao lưu.

Đúng là oan gia ngõ hẹp khi cô ta chạm mặt Cố Cơ Uyển trong sân trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.