Đệ Nhất Sủng

Chương 128: Cậu cả thích cô gái kia sao?



Nếu như chỉ là một cô gái xinh đẹp không mấy quan trọng, cho dù có đẹp hơn nữa thì bọn họ cũng không tin rằng cậu cả Mộ sẽ vì cô gái đó mà gây thù oán với đảo Thiên Đường.

Bọn họ quen nhau mười mấy năm, đã là anh em tốt của nhau khi còn là thiếu niên.

Mộ Tu Kiệt luôn có thái độ lạnh nhạt với phụ nữ, đã nhiều năm thế rồi, hoàn toàn không có người phụ nữ nào có thế lọt vào mắt anh.

Nhưng nếu là cô vợ chưa cưới mất tích của anh, vậy thì khác rồi.

Dù sao cũng là vợ chưa cưới trên danh nghĩa, cho dù không thích thì cũng không thể để cô ta trở thành món hàng bán đấu giá ở bên ngoài được.

Chuyện này nhất định sẽ làm mất mặt Mộ Tu Kiệt.

Cho nên, nếu như cô gái kia là Cố Cơ Uyển, vậy thì có thể hiếu được.

“Nhưng mà, không đúng.” Nam Cung Ngự nhíu mày, liếc mắt nhìn người đàn ông đang uống rượu.

“Nghe đồn... Vợ chưa cưới của anh, mặt đầy tàn nhan, vô cùng xấu xí..."

Ánh mắt lạnh băng liếc nhìn về phía này, Nam Cung Ngự giống như vừa phát hiện ra một đại lục mới, ngay cả game cũng không thèm chơi.

Anh quăng chuột qua một bên, lập tức chạy qua sofa ngồi xuống, nhìn chằm chằm gương mặt điển trai của Mộ Tu Kiệt, không để sót bất cứ biểu tình nào trên mặt anh.

“Cậu cả, anh đang bảo vệ cô vợ chưa cưới của anh à? Khụ, tôi không nói cô ấy xấu nữa là được chứ gì?”

Cũng đã nói là nghe đồn rồi, bọn họ cũng chưa gặp mặt, dù sao, nghe đồn là rất xấu.

Không ngờ khi cậu cả nghe người khác bảo cô Cố xấu thì lại có phản ứng lớn đến thế.

Vì một người phụ nữ mà dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh em mình? Ha! Đây đúng là lần đầu tiên đó!

Xem ra, cậu cả đổi xử với cô vợ chưa cưới xấu xí kia rất không bình thường.

“Tôi chỉ nói thật thôi, cậu cả, anh đừng đánh tôi, nếu không phải gái siêu cấp đẹp, đảo Thiên Đường cũng sẽ không đưa ra bán đấu giá đâu.”

Nếu như là một cô gái xấu xí, không chỉ không thể bán được mà còn làm hư danh dự của đảo Thiên Đường nữa.

Mộ Tu Kiệt hừ hừ, bưng rượu lên uống cạn.

Phản ứng thể này, đúng là rất có ý tứ mà.

Giang Nam nhìn anh, đột nhiên cười nói: "Đừng nói là cái cô vợ chưa cưới xấu xí kia của anh thật ra lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp đó nha?”

Mộ Tu Kiệt vẫn không nói tiếng nào, lại tự rót cho bản thân một ly rượu, nâng ly nhìn anh.

Lần này, không chỉ trong mắt Giang Nam hiện lên chút kinh ngạc, ngay cả Nam Cung Ngự và Lục Kình - người còn nói ít hơn Mộ Tu Kiệt - cũng mặt đầy vẻ tò mò.

Cô vợ chưa cưới xấu xí biến thành cô gái siêu xinh đẹp, chuyện này đúng là rất mới mẻ.

Mộ Tu Kiệt buông ly, nhìn chằm chằm phần mép ly bị rượu vang nhuộm đỏ.

Dáng vẻ cô gái kia nằm dưới người anh nhỏ giọng khóc thút thít luôn quanh quẩn trong đầu.

Đáy mắt anh dần dần có chút vui sướng.

" Ừ” Cuối cùng, cậu cả Mộ gật đầu, lại rót cho mình thêm một ly rượu nữa.

Cô gái ngay cả cậu cả Mộ cũng khen rằng xinh đẹp, vậy chắc chắn là dạng xinh đẹp hiếm có trên đời!

Dựa theo thái độ khắt khe đến khó có thể tưởng tượng nổi của anh đối với phụ nữ, muốn để anh khen một người phụ nữ xinh đẹp thì đúng là chuyện rất hiếm xảy ra.

“Thật sự đẹp như vậy sao?” Nam Cung Ngự có hơi gấp, hận không thể lập tức túm cô vợ chưa cưới xinh đẹp của anh đến, để nhìn xem rốt cuộc là cô gái thần tiên nào.

“Đúng rồi, cậu cả, cô gái xuất hiện đêm nay là vợ chưa cưới của anh đó hả?”

Nam Cung Ngự nhanh chóng nhớ ra giọng nói của một cô gái đến thông báo với cậu cả Mộ chuyện muốn đi ra ngoài ca hát trong cuộc điện thoại lúc nãy.

“Úi chà cậu cả, thì ra hôm nay anh bị phụ nữ vứt bỏ cho nên mới chạy đến đây chơi cùng mấy con chó FA bọn tôi đấy à?”

Cậu cả Mộ bị phụ nữ vứt bỏ? Chuyện này đúng là thần kỳ mà.

Giang Nam và Lục Kình cũng quay sang nhìn, Giang Nam cười nhạt hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Cũng không có gì, lúc nãy tôi gọi điện thoại hẹn cậu cả, cậu cả lập tức từ chối, đột nhiên cô vợ chưa cưới xinh đẹp của cậu ấy lại chạy đến, nói là muốn đi ra ngoài chơi với bạn, tối nay còn không về nhà ngủ nữa!”

Khi đó cô vợ chưa cưới xinh đẹp kia đến, cậu cả lập tức không thèm quan tâm đến điện thoại, chắc là điện thoại bị anh tiện tay ném sang một bên.

Làm hại anh không cẩn thận nghe được cuộc trò chuyện.

Sau đó mới nhớ ra đó là việc riêng của người ta, mới chủ động cúp máy.

Nhưng mà, cái cần nghe cũng đã nghe.

“Cậu cả, chuyện đã đồng ý không can thiệp cuộc sống của cô ấy là sao thế? Chuyện đính hôn của hai người đừng nói chỉ là mặt hình thức thôi đó nha?”

Mộ Tu Kiệt thật sự muốn xé nát cái miệng nhiều chuyện của Nam Cung Ngự! Cái tên này rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu hả?

Nam Cung Ngự nhún vai, giống như muốn nói với anh, cái gì cần nghe đều nghe được hết.

Nhớ đến câu “không can thiệp vào cuộc sống của cô ấy” mà Cổ Cơ Uyển nói, trong lòng Mộ Tu Kiệt lại bực bội không nói nên lời.

Vốn đây chính là quy tắc do chính anh quy định ra, nhưng bây giờ hình như đã trở thành sợi dây trói buộc bước chân anh!

Lời Mộ Tu Kiệt anh đã nói ra, đương nhiên sẽ không đổi ý.

Nói không can thiện, thì sẽ không đi can thiệp quá nhiều.

Nhưng, nếu như mặc kệ, hình như... trong lòng cảm thấy rất trống vắng.

Giang Nam là người hiền lành và cẩn thận nhất trong bốn người.

Anh nhìn thấy chút u ám đột nhiên lóe lên rồi biến mất trong mắt Mộ Tu Kiệt, hình như đã đoán ra được cái gì rồi. “Cậu cả, đừng nói là, anh đính hôn chỉ vì lấy lòng bà cụ, không ngờ là lại thật sự thích cô gái kia thật nha?”

“Không thể nào.” Thích gì chứ?

Chỉ là một cô gái ngốc, sao anh có thể thật sự thích một cô gái ngốc được chứ?

Thấy Mộ Tu Kiệt hình như càng bực bội hơn, lần này, ngay cả Nam Cung Ngự cũng chấp nhận lời suy đoán của Giang Nam.

“Tôi chỉ đoán chút thôi, cậu cả, có phải lúc đầu anh rất kiêu ngạo mà đặt quy định cho người ta, đính hôn giả, sau khi đính hôn không được can thiệp vào cuộc sống của đối phương đúng không?”

“Sau đó, không ngờ tới cô vợ chưa cưới xinh đẹp của anh lại quyến rũ đến như thế, làm anh muốn ngừng mà không ngừng được, muốn xen vào cuộc sống của người ta, chắc chắn là bị từ chối, đúng không?”

“Nói nhảm xong chưa?” Mộ Tu Kiệt đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.

“Nè, tôi cũng chỉ là...” Nam Cung Ngự còn chưa nói xong, cậu cả Mộ đã đi mất.

Nam Cung Ngự định đuổi theo, cười nói: “Anh cứ chọc trúng chỗ đau của cậu cả, còn không biết sống chết, có muốn thấy mặt trời ngày mai nữa không?”

Nam Cung Ngự suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy hành động lúc nãy của anh rất giống như tự tìm đường chết.

Nhưng mà anh thật sự rất tò mò, rốt cuộc là cô gái như thể nào mà có thể làm cây vạn tuế như cậu cả Mộ cũng phải nở hoa vì cô chứ.

“Không được, tôi thấy tôi phải đi giải thích với cậu cả Mộ, tôi không có ý muốn cười chê anh ta.”

“Hay là để tôi đi cho.” Giang Nam đứng dậy đi ra ngoài. Mái tóc dài ưu nhã được cột ở phía sau, nếu nhìn từ sau lưng, chắc chăn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Đương nhiên, nếu như chiều cao không quá kinh khủng thì tốt hơn.

"Vậy tôi...” Không cho Nam Cung Ngự đi, con sâu tò mò trong bụng sẽ giết chết anh mất!

“Đi” Lục Kình cũng đứng dậy, lướt qua người anh.

“Anh xem, anh cũng tò mò đúng không?” Nam Cung Ngự biết ngay mà, lần đầu tiên cậu cả yêu đương, ai mà không tò mò chứ.

Không phải lúc nào cũng nhìn thấy cảnh cây vạn tuế ra hoa, có người cả đời cũng không thể nhìn thấy một lần.

Cậu cả lại động lòng với một cô gái, chuyện này có thế mặc kệ được sao?

Chắc chắn là không được!

“Lát nữa anh lại còn nói ra mấy lời khó nghe nữa thì tôi cũng không cứu được anh đâu.” Lúc ra ngoài, Lục Kình nhịn không được cảnh cáo.

Dù sao cũng đã làm anh em với nhau được mấy năm, cũng không muốn nhìn cảnh anh bị cậu cả đánh vào viện năm mấy tháng đâu.

"Biết rồi, biết rồi, tôi sẽ ngậm miệng lại, không nói gì hết.” Nam Cung Ngự vội vàng giơ tay lên, lập lời thề.

Lục Kình không để ý anh nữa, bước ra khỏi câu lạc bộ, lập tức nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Mộ Tu Kiệt đang đứng ngoài cửa câu lạc bộ.

Giang Nam đứng cách Mộ Tu Kiệt không xa.

Chỗ bọn họ đang nhìn chính là cửa lớn của một nhà KTV cách đó không xa.

Nơi đó, có mấy cậu trai gái đang từ KTV bước ra, đang định đi qua con phố cách đó không xa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.