Đệ Nhất Sủng

Chương 141: Anh ta có đòi hỏi cô không?



Cố Cơ Uyển không biết, cô đứng trước bàn làm việc, quay lưng lại với Mộ Tu Kiệt.

Người đàn ông trên giường nhìn bóng lưng thon thả của cô chăm chú, một khi bất cẩn lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.

Dáng người của cô rất đẹp, nơi cần có thịt thì thịt không ít, vòng eo cân đối, chỉ hai bàn tay là có thể ôm trọn.

Dáng đứng hiện tại của cô ấy, nhất là lúc cô khom lưng lấy đồ, những đường nét vểnh lên trong đẹp đẽ vô cùng.

Nếu như đứng sau lưng cô, đè cô lên bàn thì...

Mộ Tu Kiệt thầm thở dài, nghe nói mấy cô gái đều thích cảm giác thuần khiết, dừng ở việc nắm tay mà thôi.

Suy nghĩ của anh dường như hơi giống như những “người trưởng thành rồi.

Khoảng thời gian thanh xuân 18 tuổi thật sự quá phiền toái, nhất định chỉ có thể nắm tay thôi sao?

Thỉnh thoảng nghĩ đến những chuyện khác cũng không được à?

“Cậu Mộ, tôi đi đây.” Lúc Cố Cơ Uyển quay đầu nhìn lại, vừa bất cẩn tầm mắt của cô đã lọt vào trong hai dòng suối đen thăm thắm ấy.

Màu mực quá nồng đậm, dường như còn có ngọn lửa nho nhỏ đang nhảy múa ở bên trong. Cố Cơ Uyển không khỏi run rẩy, cô vội vàng cầm túi xách lên, vội vàng rời khỏi phòng của cậu Mộ.

Ánh mắt của anh trông như thể đang chờ đợi đi săn hay cướp đoạt, hết sức đáng sợ.

Dường như anh có thể nuốt chửng cô bất cứ lúc nào!

Cô không hề có cảm giác an toàn khi ở lại đây, nguy hiểm vô cùng.

Tần Nhất đã lái xe đến đại sảnh từ trước, sau khi Cố Cơ Uyển lên xe, đột nhiên điện thoại của cô lại đổ chuông.

Cố Vị Y? Ngoại trừ lần trước đụng mặt nhau ở bệnh viện tâm thần thì đã lâu lắm rồi người phụ nữ này không hề liên lạc với cô nữa, bây giờ tìm cô để làm gì?

“Cơ Uyển, có thời gian rảnh không? Chỉ có chút chuyện muốn tìm em” Sau khi được nối máy, giọng nói của Cố Vị Y vang lên.

Cô ta tương đối nhiệt tình, Cố Cơ Uyển lại tỏ vẻ lạnh nhạt: “Xin lỗi, bây giờ tôi phải đi học, không có thời gian rảnh”

"Mấy giờ em ra? Tôi qua kiếm em”

"Sau khi tan học em còn nhiều chuyện phải làm lắm, gần đây bận quá chừng, nếu có gì thì chị cứ nói qua điện thoại đi”

Cố Vị Y tìm cô để làm gì? Nếu không phải vì muốn hại cô thì cũng là vì muốn lấy đi thứ gì đó của cô.

Cố Cơ Uyển đã nhìn thấu bản chất của người phụ nữ này từ lâu rồi, cô vốn không cần phải hòa nhã với cô ta. "Chị, nếu như chị không có việc thì thì tôi cúp máy trước đây, tôi phải đọc sách nữa”

“Cơ Uyển, em không quan tâm đến chuyện của mẹ mình luôn à?” Cô Vị Y cười cười rồi nói với cô.

Mẹ sao...

Cố Cơ Uyển đang định cúp máy, bây giờ cô lại sững sờ, năm ngón tay siết chặt lại trong vô thức: “Chị muốn nói gì?”

“Một vài chuyện liên quan đến mẹ của em, muốn nói cho em biết, có điều hình như em bận lắm thì phải.”

“Mười hai giờ rưỡi, ở quán cà phê Thượng Đảo.”

Cố Cơ Uyển cúp máy, nhưng nhìn màn hình điện thoại dần trở nên tối tăm, cô trầm ngâm suy nghĩ.

Cô không hiểu biết nhiều lắm về chuyện của mẹ mình.

Đã từ lâu lắm rồi mẹ không còn ở nhà nữa, Cố Kính Minh nói bà ấy đã chết rồi, nhưng mà không có ai biết bà ấy được chôn ở đâu.

Đã nhiều năm như thế trôi qua, Cố Cơ Uyển chưa từng được đi viếng mẹ mình một cách chính thức.

Nhưng nếu như mẹ cô vẫn chưa chết, thế thì trong mười mấy năm nay, sao bà ấy không về thăm con gái của mình?

Rốt cuộc Cố Vị Y biết được những gì?

Còn chưa đến 12h30, vóc dáng thướt tha yêu kiều của Cổ Vị Y đã xuất hiện ở vị trí gần cửa sổ trong quán cà phê Thượng Đảo.

Cô ta lấy điện thoại ra, rồi nhìn ngắm đường xá bên ngoài.

Ở phía đường đối diện là khu trường học Ninh Đại, cổng trường đối diện với quán cà phê này, chỉ cần Cố Cơ Uyển bước ra thì chắc chắn cô ta sẽ nhìn

thấy ngay.

Quả nhiên chẳng bao lâu sau, vóc dáng thon thả của Cố Cơ Uyển đã xuất hiện ngay trước cổng trường.

Bây giờ, cô đang băng qua đường đi về phía cô ta.

“Thưa anh, tôi đã hẹn cô ta đến rồi, nhưng lát nữa chắc chắn cô ta sẽ hỏi vê mẹ mình, nhưng những gì tôi biết lại không nhiều.”

"Tối hôm qua đã sai người điều tra, tôi sẽ gửi tài liệu cho cô, cô chỉ cần lấy được mẫu máu của cô ta là được rồi.”

“Dạ, tôi đã hiểu rồi”

Cổ Vị Y cúp máy, quả nhiên cô ta nhanh chóng nhận được tin của người đàn ông ấy.

"Sao chỉ có thế này?”

Cố Vị Y sững sờ, không ngờ chỉ có một ít thông tin mà thôi.

Tang Thanh, một người phụ nữ dường như không có gốc rễ, trước kia bà ta đã từng làm việc trong quán bar, sau đó gặp phải Cố Kính Minh đang đến đây mua vui.

Vài năm sau, bà ta dẫn con gái trở về bên cạnh Cố Kính Minh.

Đương nhiên Cổ Kính Minh đã từng đi xét nghiệm DNA, với tính cách của Cố Kính Minh, ông ta sẽ không đời nào nuôi con cho kẻ khác.

Nhưng Tang Thanh sống trong nhà họ Cố hơn một năm, cuối cùng lại bị Dương Hiểu Nha ép bỏ đi.

Nghe nói bà ta đã chết ở bên ngoài, Cố Kính Minh cũng không đi tìm bà ấy.

Dù gì cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, đi cũng đã đi rồi.

Từ đó về sau, Cố Cơ Uyển ở lại nhà họ Cố, Tang Thanh chưa từng xuất hiện thêm một lần nào nữa.

Không có ai biết Tang Thanh đến từ đâu, đến cả người của vị ấy cũng không điều tra được.

Trước kia bà cụ cũng đã từng sai thám tử tư điều tra về chuyện này, nhưng không ngờ sau khi thám tử ra nước ngoài, bọn họ cũng đã mất liên lạc với hắn.

Rốt cuộc bà cụ kêu hắn điều tra cái gì thì không ai biết được.

Bây giờ chuyện duy nhất điều tra ra được là bà cụ đã tìm thám tử tư ấy đến mấy lần.

Mặc dù không có đáp án chính xác, nhưng mà, từ hành động của bà cụ cũng có thể biết, sợ là đáp án sẽ rõ rành rành ngay.

Cố Vị Y nhìn thấy Cố Cơ Uyển bước chân vào quán cà phê, cô ta xoay xoay chiếc nhẫn của mình, rồi vẫy tay với cô.

Cố Cơ Uyển đi về phía cô ta, gương mặt cô hoàn toàn không bộc lộ ra chút cảm xúc nào cả, chỉ ngồi xuống ở phía đối diện: “Rốt cuộc chị muốn làm gì?”

“Sốt ruột làm chi? Chẳng phải em vẫn còn chưa ăn cơm à?”

Cố Vị Y vẫy tay, gọi phục vụ đến: “Hai phần bít tết, chín 70%, cảm ơn”

Đợi đến khi nhân viên phục vụ đã đi rồi, Cố Cơ Uyển lại nhìn gương mặt tươi cười của Cố Vị Y chăm chú: “Rốt cuộc chị muốn nói cái gì?”

“Em với cậu Mộ có hòa thuận không? Cậu ấy có đối xử tốt với em không? Có làm chuyện kia với em không?”

Gương mặt Cố Cơ Uyển sa sầm, cô muốn đứng dậy ngay.

Cố Vị Y cười cười rồi nói: “Trước kia Tang Thanh, mẹ của em làm trong một quán bar, bà ấy vốn không phải là khuê tú của nhà nào đó như em đã nghĩ”

Cố Cơ Uyển siết chặt lòng bàn tay, cô bình tĩnh ngồi lại vào ghế.

Cho dù mẹ cô là khuê tú của gia đình quyền quý nào đó hay là người bán rượu, sau khi bà mất, những chuyện này không còn quan trọng nữa.

"Nếu như chị chỉ muốn nói những lời này để được sỉ nhục tôi, thế thì xin lỗi, tôi không có thời gian để theo cô đâu”

“Em thật sự tin rằng bà ta đã chết ở bên ngoài rồi sao?”

Cố Cơ Uyển siết chặt bàn tay lại: “Cô Vị Y, nếu như chị muốn nói thì nói đi, còn nếu là chẳng muốn nói gì thì cũng không cần phải đùa bỡn tôi đâu!”

Có phải cô ta biết cái gì đó rồi hay không? Lẽ nào, mẹ cô thật sự vẫn còn sống à?

“Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cô, nhưng tôi phải nghe cô nói trước đã, nhưng lại sao cô lại không muốn nói hả?”

Nụ cười trên gương mặt Cố Vị Y rất tao nhã và duyên dáng trong mắt người khác.

Nhưng Cố Cơ Uyển chỉ cảm thấy nó giống như lời đại diện của sự giả dối và ác độc mà thôi.

"Rốt cuộc chị muốn nghe tôi nói cái gì?” Cô biết mình phải trả giá nếu như muốn lấy thứ gì đó từ Cố Vị Y.

Chắc chắn người phụ nữ này sẽ không làm những chuyện không có lợi ích, cho bạn một lân thì phải lấy lại gấp mười!

Cố Vị Y cười đáp: “Không phải khi nãy chị đã hỏi em rồi đấy ư? Sao em lại không trả lời chị? Em với cậu Mộ có làm chưa?”

"Cậu ta có muốn đụng đến cô không? Cô chủ động dụ dỗ cậu ta à? Cậu ta đòi hỏi cô bao nhiêu lần rồi? Năng lực của cậu ta trên phương diện ấy như thế nào?”

- --------

Surprise!!!!!

Như chúng mình đã nháy từ trước, Bộ truyện này sẽ cố gắng chạy nhanh để hoàn sớm nhất có thể. Và trong lúc truyện này đang up, tụi mình cũng sẽ chuẩn bị 1 siêu phẩm vô cùng hay (bật mí là nhờ tiền mọi người ủng hộ quảng cáo mới mua được truyện đó T^T)

Thế nên, truyện Đệ Nhất Sủng trong tuần này sẽ ra số lượng chương mỗi ngày 5-10 chương. Và hứa hẹn mang lại cho mọi người một sự hài lòng không hề nhẹ ^^.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.