Đệ Nhất Sủng

Chương 147: Thất sủng nhanh như vậy sao?



Cố Vị Y ngồi dưới đất, nhíu mày lại, vẻ mặt đau đớn.

Xem ra không thể đứng lên nổi.

Cô ta vẫn luôn diễn tốt như vậy, chuyện này Cố Cơ Uyển cũng không phủ nhận.

Nhưng hiện tại cô không cần thiết để ý tới cô ta.

Cố Cơ Uyển muốn rời đi, Cố Vị Y lại đáng thương nói: "Cơ Uyển, tối hôm qua bà Cố nói với tôi, tôi đều nhớ kỹ."

Bà Cố? Bà Cố nào?

Cố Cơ Uyển nhìn Cố Vị Y, cô biết bà Cố, không phải chỉ có Dương Hiểu Nha là mẹ của Cố Vị Y sao?

Nhưng sao Cố Vị Y lại xưng hô với mẹ mình như thế?

Cố Vị Y không cho cô cơ hội suy nghĩ, lập tức nói: “Sau này tôi sẽ cố gắng tránh né Tu Kiệt, không để cô khó xử."

"Cô tránh né cậu cả Mộ?" Đúng là chuyện nực cười, Cố Cơ Uyển cười lạnh: "Cô cảm thấy tôi sẽ tin?"

"Tôi... Tôi sẽ cố gắng... Không nghĩ đến anh ấy."

Cố Vị Y cúi đầu xuống, dáng vẻ rõ ràng rưng rưng muốn khóc.

Cố Cơ Uyển thật sự không muốn nhìn cô tiếp tục diễn, nhưng biểu hiện của Cố Vị Y đúng là rất kỳ lạ.

Cô ta rõ ràng muốn diễn cho người khác xem, đương nhiên, đối tượng không chỉ có một mình cô!

Cô vừa hiểu rõ thì sau lưng có một giọng nói lo lắng vang lên: "Vị Y, sao cháu ngồi dưới đất?"

Bà cụ nhìn Cố Vị Y ngồi dưới đất, trong lòng vô cùng đau đớn.

"Trên mặt đất rất lạnh, mau đứng lên! Đừng để bị cảm lạnh!"

Tuy rằng hiện tại là tháng mười, thời tiết cũng không quá lạnh, nhưng cô gái ngồi dưới đất sẽ không tốt cho cơ thể.

Thì ra Cố Vị Y muốn diễn kịch cho bà cụ xem, vu oán giá họa vụng về như thế, sao bà cụ và ông cụ không nhìn ra chứ?

Nhưng không nghĩ tới bà cụ nhìn mình với ánh mắt phức tạp.

Bà cụ chỉ nhìn cô một cái lại nhìn Cố Vị Y, vẻ mặt nôn nóng: "Vị Y, mau đứng lên." Cố Vị Y chống đỡ, dáng vẻ muốn đứng lên, nhưng cô ta vừa đứng lên một chút, lập tức lại ngã ngôi xuống.

Cô ta thấp giọng kêu, mang theo sự đau đớn.

"Xin, xin lỗi, bà cụ Mộ, cháu... Chân cháu..."

"Chân thế nào? Có phải bị thương rồi không?" Bà cụ nôn nóng, hận không thể tự qua đó đỡ cô ta dậy.

Ông cụ đặt trên vai bà cụ, nhấn bà cụ ngồi xuống.

Ông nâng cằm, người hầu gái phía sau lập tức đi qua đỡ Cố Vị Y dậy ngồi xuống bồn hoa bên cạnh.

Người hầu gái nhìn chân Cố Vị Y, quay đầu lại nhìn bà cụ nói: "Bà cụ, mắt cá chân cô ta bị thương, sưng rất to."

Cố Cơ Uyển dừng tầm mắt trên mắt cá chân của Cố Vị Y, không nghĩ tới thật sự vừa đỏ vừa sưng!

Nhưng vừa rồi cô ta rõ ràng không có chuyện gì, vì vu oan cho cô mà làm bản thân bị thương như vậy, có đáng không?

"Tại sao lại như vậy, ông mau gọi bác sĩ đến đây, nhanh lên!"

Bà cụ gấp muốn chết, hai mắt đỏ lên.

Tuy rằng ông cụ Mộ không rõ vì sao bà cụ lại để ý hai chị em nhà họ Cố như thế, nhưng thấy bà cụ nôn nóng, ông cũng không bình tĩnh.

Ông sợ bà cụ lại phát bệnh nên vội nói: "Mau gọi bác sĩ lại đây."

Người hầu gái nhận lệnh, nhanh chóng chạy về phía nhà chính.

Bà cụ ở nhà chính phía sau, vì tiện chăm sóc cho bà cụ nên nhà sau có phòng y tế, mấy bác sĩ và y tá ở đó.

Bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy tới, thấy bà cụ quan tâm Cố Vị Y, không ai dám lơ là.

"Mắt cá chân của cô này bị trật, có lẽ không cẩn thận ngã."

Bác sĩ chuẩn bị bông băng, đặt dụng cụ vào đúng vị trí, hạ nhiệt độ cho mắt cá chân cô ta.

Cố Vị Y nhíu chặt mày, cô ta cắn môi dưới lộ ra màu trắng bệnh.

Nhưng cô ta cố gắng chịu đựng, nước mắt vẫn luôn ở hốc mắt, lại chết sống không rơi xuống.

Cô nhóc này thật sự rất kiên cường, cũng nhịn rất giỏi, không biết có phải vẫn luôn như vậy hay không.

Chẳng lẽ bởi vì từ nhỏ học cách nhẫn nại, cho nên hiện tại mới kiên cường như thế sao?

Rõ ràng đau đến hoảng, lại liên hô đau thanh âm đều là như vậy thật cẩn thận, rõ ràng vẫn luôn ở áp lực.

Bà cụ nhìn chua xót trong lòng, suýt nữa rơi nước mắt.

Sao Vị Y của bà có thể đáng thương như thế?

Bà cụ tìm vị thám tử kia, nhưng không thể gọi được.

Với tình trạng sức khỏe hiện tại còn lén ra ngoài tìm người điều tra là chuyện không thể nào, ông cụ cũng sẽ không cho bà cụ ra cửa.

Chuyện này, bà ta không muốn cho ông cụ biết, sợ ông cụ có ý kiến với cháu ngoại của mình.

Rõ ràng tất cả chứng cứ đều chỉ rõ Cố Vị Y mới là cháu ngoại, Cổ Cơ Uyển là mạo danh thay thế. Nhưng trước sau bà cụ không muốn thừa nhận, dù sao bà cũng nhận định Cố Cơ Uyển.

Nhưng hai ngày này chỉ cần nghĩ đến Cố Vị Y tủi thân thì bà cụ đau lòng không thôi.

Hôm nay, bà cụ tận mắt nhìn thấy đến Cố Vị Y đáng thương như thế, trong lòng càng khó chịu.

"Sao lại không cẩn thận như vậy?” Bà cụ nhìn mắt cá chân Cố Vị Y sưng đỏ, đáy mắt đều đau lòng.

Cố Vị Y bản năng quay đầu lại nhìn Cố Cơ Uyển một cái, rõ ràng muốn nói lại thôi.

Nhưng cuối cùng cô ta chỉ lắc đầu, nhìn bà cụ nói: "Cháu... không cẩn thận, do cháu không tốt."

Lời này làm cho bà cụ càng thêm khó chịu.

Chẳng lẽ không phải vừa rồi Cố Cơ Uyển đẩy ngã cô ta sao?

Con nhóc này thật ngốc, một câu tủi thân cũng không nói, chỉ muốn một điều nhịn, chín điều lành.

Có phải trước kia ở nhà họ Cố thường xuyên xảy ra chuyện như vậy không?

Cô ta lớn lên trong hoàn cảnh như thế? Cháu ngoại của bà thật sự quá đáng thương!

Lúc này bà cụ quay đầu lại nhìn Cơ Uyển, nhìn thấy tàn nhang trên mặt cô thì đột nhiên ghét bỏ.

Trước đó vì sao bà không nghĩ tới chuyện này? Thanh Thanh xinh đẹp như thế, sao có thể sinh ra một đứa con gái xấu xí được?

Con gái của Thanh Thanh phải giống như Vị Y, sạch sẽ, xinh đẹp, dịu dàng, mềm mại.

Còn có hiền lành lương thiện.

Cho dù bị người khác bắt nạt cũng không oán giận nửa câu!

Cố Cơ Uyển làm cho chị mình bị thương như thế, nhưng vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt.

Sao cô gái này có thể là cháu ngoại của mình chứ?

Trước kia đúng là mắt bị mù

Trong lòng bà cụ hận vợ của Cố Kính Minh là Dương Hiểu Nha, nhưng chuyện này vốn không thể nói ra bên ngoài, cho nên dù bà cụ hận cũng không thể làm gì Dương Hiểu Nha.

Huống chỉ bà cụ sắp gần đất xa trời, một mình ra cửa đã khó khăn, còn có thể làm gì?

"Vị Y, mau vào phòng bà nội nghỉ ngơi một chút, mấy người đỡ nó đi, không được đụng phải chân nó, phải để ý!"

"Vâng, bà cụ, nhất định sẽ không đụng đến chân của cô ta."

"Sau này phải gọi là cô Vị Y"

"Vâng, cô Vị Y, chúng ta từ từ đi.”

Cố Cơ Uyển cứ nhìn bọn họ từ trong sân đi vào phòng bà cụ.

Cô nhìn ông cụ đẩy bà cụ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên trong lòng đau xót, lại có cảm giác muốn khóc.

Nhưng cô khóc cái gì chứ?

Cô vốn không biết vì sao bà cụ thương yêu mình, hiện tại, bà cụ thương người khác mà không cần cô, có cái gì phải khóc chứ?

Nhưng... Đôi mắt không thoải mái, có lẽ hạt cát thổi vào mắt.

Cố Cơ Uyển cúi đầu, dùng sức lau sạch nước mắt.

Cô vẫn chưa kịp tìm cho mình một lý do không cần buồn bã, có một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên khinh thường vang lên sau lưng: "Sao vậy? Thất sủng nhanh như vậy sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.