Đệ Nhất Sủng

Chương 150: Người có huyết thống duy nhất



Bà cụ vừa thấy sắc mặt Cố Vị Y thì trong lòng hoàn toàn hiểu rõ.

Nhưng bà đã để Tu Kiệt và Cố Cơ Uyển ở bên nhau, hiện tại Vị Y lại thích Tu Kiệt, làm sao bây giờ?

Bà cụ lập tức hối hận, đương nhiên bà hy vọng Vị Y hạnh phúc.

Nhưng chia rẽ tình yêu thì bà cũng không muốn làm, quá tàn nhẫn.

"Sức khỏe của bà rất tốt, Vị Y ở với bà rất lâu, hôm nay bà rất vui vẻ."

Bà cụ kéo tay Cố Vị Y, thật sự vui vẻ.

Rốt cuộc ánh mắt Mộ Tu Kiệt cũng dừng trên người Cố Vị Y.

Cố Vị Y muốn nhìn anh lại cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể cúi đầu xuống, nắm ngón tay của mình, vẻ mặt ngại ngùng.

Mộ Bác Văn cũng đi tới: "Bà nội, cảm giác thế nào?”

"Có Vị Y ở bên cạnh nên bà nội rất tốt."

Cho dù Mộ Tu Kiệt hay là Mộ Bác Văn, bà cụ đều thích con cháu.

Bà cụ nhìn thấy bọn họ thì vui vẻ. "Bác Văn, cháu cũng lại đây ngôi đi, sức khỏe của cháu cũng không tốt, đừng đứng như thế."

"Cháu không sao, nghỉ ngơi ở nước ngoài lâu như vậy, hiện tại cháu không sao cả."

Nhưng Mộ Bác Văn vẫn kéo ghế xuống, ngồi bên cạnh cô ta.

Hai anh em thấy sắc mặt bà nội vẫn tái nhợt thì trong lòng không tốt lắm.

Bác sĩ nói luôn hiện lên trong đầu: Có thể sống qua mùa đông này hay không, vẫn không thể biết được

"Không sao thì tốt." Bà cụ nhìn sắc mặt Mộ Bác Văn tốt rất nhiêu, cũng không giống như trước đây, thường xuyên ốm yếu, cũng coi như yên tâm. Hiện tại bà cụ không yên tâm nhất là Vị Y.

Cô nhóc đáng thương chịu nhiều cực khổ ở nhà họ Cố như vậy, đến bây giờ vẫn không biết quan hệ với bà.

Cô ta kiên cường như thể, càng kiên cường thì trong lòng bà cụ càng đau lòng.

"Tu Kiệt." Bà cụ bỗng nhiên kêu lên. "Dạ?" Mộ Tu Kiệt cũng ngồi trên ghế nhìn bà cụ.

"Tu Kiệt, bà nội muốn nói chuyện với cháu, cháu đi theo bà."

Mộ Tu Kiệt lập tức đẩy xe lăn: "Bà nội muốn đi đâu?"

"Ừm, ra ngoài sân một chút đi." Bà cụ quay đầu lại nhìn Cố Vị Y một cái, lại có chút không yên lòng.

Bà cụ nhìn Mộ Bác Văn: "Bác Văn, Vị Y bị thương ở chân, cháu quan tâm nó một chút."

Mộ Bác Văn nhàn nhạt gật đầu, không nói chuyện.

Mộ Tu Kiệt đẩy bà cụ đến ngoài sân, tới dưới bóng cây mới dừng lại.

Anh ở bên cạnh bà cụ, nhẹ giọng hỏi: "Bà nội muốn nói với con chuyện gì?"

Bà cụ nghiêm túc nói chuyện với anh, trên thực tế, Mộ Tu Kiệt bất an trong lòng.

Cảm giác này giống như một người già đang dặn dò chuyện sau này vậy.

Quả nhiên, bà cụ nắm lấy tay anh, hai mắt lập tức đỏ lên.

"Bà nội biết mình không thể sống lâu được."

"Bà nội đừng nói bậy, sức khỏe của bà rất tốt, có thể sống lâu trăm tuổi." Mộ Tu Kiệt lập tức cắt ngang.

Bà cụ lại lắc đầu, trong lòng bà biết rõ tình hình của mình nhất.

Sống lâu trăm tuổi là không thể nào, có thể qua được năm nay hay không cũng khó nói.

Cho dù bọn họ và bác sĩ gạt bà, không nói bệnh tình thật sự, nhưng không lẽ bà không biết sức khỏe của mình sao?

"Tu Kiệt, bà nội có một số việc hy vọng cháu có thể giúp bà."

"Bà cứ việc nói."

Bà cụ nhìn anh, cháu trai này thật sự rất xuất sắc, rất mạnh mẽ cũng dịu dàng.

Tuy rằng bên ngoài luôn đồn anh lạnh nhạt vô tình, nhưng bà cụ biết anh đã nhận định ai đó thì sẽ bảo vệ đến cuối cùng.

Nhưng muốn trở thành người được anh nhận định lại thật sự rất khó rất khó.

"Bà nội muốn con thay bà nội bảo vệ một người, một cô gái."

Bà cụ biết yêu cầu này của mình hơi quá đáng, thậm chí sẽ là gánh nặng cả đời của Mộ Tu Kiệt.

Nhưng bà cụ thật sự không có cách nào khác, lỡ ngày nào đó bà chết, cháu ngoại phải làm sao bây giờ?

"Ai?" Sắc mặt Mộ Tu Kiệt lạnh nhạt.

"Là cô gái ngồi với bà nội lúc nãy, Cố Vị Y."

Sắc mặt của anh trở nên rất khó coi.

Đối với anh mà nói tuyệt đối là gánh nặng!

Hai chữ bảo vệ này quá nghiêm trọng! Anh vô cùng kháng cự, thậm chí cảm thấy khó chịu. "Tu Kiệt, bà nội biết cháu luôn không thích đến gần phụ nữ, yêu cầu này đúng là rất quá đáng với cháu."

Nhưng bà có thể làm gì bây giờ? Sẽ không có ai hiểu được lo lắng của bà, cháu ngoại của bà, ngoại trừ Tu Kiệt, ai cũng không thể bảo vệ được.

"Vì sao bà nội thích Cố Vị Y?"

Cô gái này, trong trí nhớ của anh không hề qua lại với bà nội.

Giống như anh cũng không hiểu vì sao bà nội lại tốt với Cố Cơ Uyển.

Nhưng Mộ Tu Kiệt phát hiện mình cũng có lúc không công bằng.

Bà nội tốt với Cố Cơ Uyển, cho dù anh nghi ngờ nhưng có thể vui vẻ chấp nhận.

Nhưng bà nội tốt với Cố Vị Y, thậm chí để anh tốt với Cố Vị Y, vậy thì không chỉ là nghỉ ngờ mà còn là một gánh nặng. Bà cụ nhìn anh, muốn nói lại thôi. Bà cụ muốn nói rất nhiều lời lại không dám nói.

"Nếu bà nội không thể cho cháu một lý do hợp lý, cháu nghĩ mình rất khó đồng ý chuyện này."

Bà cụ nắm lấy tay xe lăn, càng nắm càng chặt, ngón tay gầy yếu, khớp xương trắng bệch.

Mộ Tu Kiệt nhìn xuống, nhìn ngón tay của bà run nhẹ.

Bà cụ biết anh thương mình, cũng biết nếu bà kiên trì không nói, anh sẽ không ép nói.

Nhưng để anh cam tâm tình nguyện làm và ép buộc anh làm thì kết cục của Vị Y sẽ không giống nhau.

"Con bé là... Người thân có quan hệ huyết thống duy nhất của bà trên đời này."

Mộ Tu Kiệt không nói chuyện, không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Đầu tháng mười, lá rụng đầy sân, một chiếc lá khô rơi trên đầu bà cụ, màu vàng lõm đốm lên nền trắng, đập vào mắt Mộ Tu Kiệt.

Bà cụ nhà họ Mộ từng có một đứa con.

Con trai của bà, cậu Tư nhà họ Mộ, Mộ Triệu Bang.

Đó là chuyện của rất nhiêu năm trước, lúc trước một trận hỏa họan cướp đi tính mạng của Mộ Triệu Bang, cũng làm cho bà cụ đầy bệnh tật.

Lúc đó Mộ Tu Kiệt mới bao lớn?

Hồi còn nhỏ anh cũng ở trong trận hỏa hoạn đó.

Anh có thể sống sót là vì Mộ Triệu Bang.

Chú Tư cứu anh, bản thân lại chôn vùi trong biển lửa.

Bà cụ không thể sinh con, không bao giờ có đứa con của mình nữa.

Tuy rằng là bà chủ nhà họ Mộ, nhà họ Mộ con cháu nhiều như thế lại không có quan hệ huyết thống thật sự.

Cho đến bây giờ Mộ Tu Kiệt luôn che chở cho bà cụ, bởi vì anh biết nếu không phải chú Tư cứu anh thì sẽ không chết, bà cụ cũng không đến mức không có một đứa con ruột nào.

Hiện tại, bà cụ nói mình còn một người thân có quan hệ huyết thống, cho dù là ai thì anh sẽ có trách nhiệm bảo vệ cả đời. Là anh nợ bà cụ.

Không biết qua bao lâu, bà cụ mới nhìn anh buồn bã nói: "Tu Kiệt, bà biết mình yêu cầu con như thế thật sự quá đáng."

"Bà cũng biết chỉ cần bà nói thì cháu nhất định sẽ làm được, thay bà bảo vệ Vị Y."

Bà cụ vẫn nắm chặt tay, hơi kích động, tràn đầy bất đắc dĩ.

"Nhưng bà chỉ có một đứa cháu ngoại, không dám nói ra, sợ người có ý xấu làm hại nó, cũng không dám nhận nó, sợ sẽ dọa đến nó."

"Bà chỉ có một mong muốn, lúc bà không còn ở đây thì ít ra còn có một người giúp bà quan tâm nó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.