Bà cụ nhìn Cố Vị Y một chút, có ý trách cứ: "Vị Y, không thể nói như vậy được."
Lời nói này rõ ràng là đang gây chuyện.
Bà tin tưởng cách làm người của Cơ Uyển, nhưng mà thái độ của ông cụ vẫn luôn không tốt đối với Cơ Uyển.
Lần này Kiệt đã bị thương, ông cụ cực kỳ lo lắng, lời nói này của Cố Vị Y không phải càng khiến cho ông cụ càng ghét Cơ Uyển hơn hay sao.
Cố Vị Y kéo sệch miệng xuống, vẻ mặt bất mãn.
"Bà, bà thật là bất công, tại sao lại thương Cố Cơ Uyển mà không thương con chứ."
"Làm sao bà không thương con cho được." Bà cụ có chút bất đắc dĩ.
"Rõ ràng chính là do Cố Cơ Uyển đã liên lụy làm cho Tu Kiệt bị thương, tại sao bà nội lại không cho con nói, con cũng chỉ là đau lòng cho Tu Kiệt mà thôi."
"Cơ Uyển còn là em gái của con đó, tại sao cũng không yêu thương con bé đi."
"Nhưng mà lần này thật sự là lỗi của nó!” Bây giờ ở trước mặt của bà cụ, Cố Vị Y đã không còn dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời như vậy nữa. Dù sao thì sau khi bà cụ nhận mình là cháu ngoại thì cái gì cũng chiều theo. Bây giờ căn bản cũng không cần phải lấy lòng bà ta làm gì, bà cụ đã đối xử với cô ta quá tốt rồi. Bà cụ thật sự không biết làm sao, muốn khuyên cái gì đó, lại bỗng nhiên hiếu ra mình có khuyên như thế nào thì cũng vô ích thôi.
Chỉ cần cô ta thật sự đừng đi ra chuyện là được rồi, những chuyện khác bà ta cũng bất lực.
"Thúy Nhi, đẩy ta đi qua đó nhìn Kiệt một chút đi." Thúy Nhi chính là người giúp việc nữ do quản gia mới sắp xếp cho bà ta.
Nhắc đến việc này thì Cố Vị Y liền tức giận. Trước đó mối quan hệ với A Hân cũng đã hòa thuận, không ngờ đến lại bị con nhỏ đê tiện Cố Cơ Uyển đó cướp mất.
Bây giờ lại điều tới một Thúy Nhi, muốn làm cho mối quan hệ hòa thuận cũng không dễ dàng như vậy.
Nếu như làm không tốt, biến khéo thành vụng thì còn phiền toái hơn!
Đều là do Cố Cơ Uyển, thật sự muốn bóp chết cô ta mà!
Chờ mà xem, bây giờ Cố Cơ Uyển đã làm liên lụy đến cậu cả Mộ bị thương, ông cụ sẽ lập tức trừng trị cô ta thôi.
Cô ta cũng phải nhìn cho thật kỹ, nhìn xem Cố Cơ Uyển sẽ có kết quả tốt gì.
Mặc dù là địa vị của bà cụ ở nhà họ Mộ rất cao, nhưng mà ở cái nhà này vẫn là do ông cụ định đoạt.
Ông cụ Mộ đi đến trước xe, Lâm Duệ chào đón: "Ông chủ, cậu cả vẫn còn đang nghỉ ngơi."
"Muốn nghỉ ngơi thì tại sao lại không về phòng nghỉ ngơi, nghỉ ở trên xe làm cái gì?"
Khuôn mặt của ông cụ bình tĩnh, không vui nói: "Mở cửa ra."
Giữa ban ngày ban mặt mà hai người bọn họ ở trong xe làm cái gì, ở bên ngoài làm ồn ào như thế vậy mà cũng không đi ra.
Bộ dạng như thế này thật sự không thể không khiến cho người khác suy nghĩ lung tung.
Nếu như bọn họ thật sự có can đảm ở trong xe... người phụ nữ hãm hại đàn ông như thế nảy, sao có thế giữ ở lại nhà họ Mộ bọn họ được.
Thúy Nhi đẩy bà cụ đi đến phía sau của ông ta, bà bất an nói: "Chắc có lẽ là Kiệt bị thương, muốn nghỉ ngơi..."
"Bị thương thì nên trở về phòng nghỉ ngơi cho thật tốt." Cố Vị Y bước tới từ sau lưng của bà cụ, đi đến bên cạnh của ông cụ Mộ.
Thật ra thì suy nghĩ của cô ta với ông cụ giống nhau, nhất định phải đi qua nhìn thử, chính là lo lắng cậu cả Mộ ở bên trong bị con nhỏ đê tiện Cố Cơ Uyển này câu dẫn mất! Có điều là bây giờ ông cụ cũng đã ở đây, cô ta ngược lại hy vọng Cố Cơ Uyển cùng với cậu cả Mộ đang làm cái gì đó.
Mặc dù là sẽ đau lòng, nhưng mà nếu như bởi vì như vậy thì sẽ để cho ông cụ chán ghét Cố Cơ Uyển.
Nếu như ông cụ cứng rắn hạ quyết tâm muốn đuổi Cố Cơ Uyển đi, vậy thì cô ta thật là sung sướng.
Cô ta trừng mắt nhìn Lâm Duệ: "Ông nội muốn nhìn anh Mộ, còn không nhanh chóng mở cửa xe ra đi."
Chậm một chút nữa, không chừng là người ở bên trong đã cầm quần áo mặc xong, đến lúc đó ông cụ có muốn bộc phát cũng không tìm được lý do.
Nếu như mà anh ta lại không mở thì cô ta lại muốn đi lên mở cửa.
Ai cũng cảm thấy một tiếng ông nội này của Cố Vị Y làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.
Nhưng mà ông cụ lại không nói lời nào, cho dù là trong lòng của mọi người cảm thấy là lạ, nhưng cũng không thể nói cái gì được.
Thấy Lâm Duệ lại không nghe lời của mình, Cố Vị Y cả giọng nói: "Lâm Duệ, không nghe thấy ông nội muốn anh mở cửa ra hay sao?"
Lâm Duệ gật gật đầu với ông cụ Mộ rồi mới đi đến bên cạnh cửa xe.
Còn không đợi Lâm Duệ ra tay, bỗng nhiên cạch một tiếng, cửa xe lại bị người ở bên trong chủ động mở ra.
Hai bóng dáng kia lập tức đập vào trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Cố Cơ Uyển ngồi ở chỗ ngồi phía sau, quần áo chỉnh tề, ngay cả tóc tai cũng gọn gàng, không hề rối bù xù giống như mọi người đã suy nghĩ.
Về phần Mộ Tu Kiệt, lúc này vẫn còn ngủ ngon ngọt y như cũ, ngủ ở trên đùi của Cố Cơ Uyển.
Anh ôm eo của cô gái, mặt chôn ở bụng của cô, ngủ giống như là một đứa bé.
Không có bất kỳ người nào nhìn thấy một mặt trẻ con như thế của cậu cả Mộ sau khi trưởng thành, ngay cả bà cụ và ông cụ cũng chưa từng thấy!
Bây giờ nhìn thấy tư thế ngủ của cậu cả Mộ, hai người già này cảm thấy ấm áp trong lòng.
Có làm như thế nào cũng không nghĩ đến, hai vợ chồng trẻ này lại hòa hợp với nhau như thế.
Bà cụ càng nhìn thì càng cảm thấy cái mũi chua chua, vui mừng đến nỗi nhịn không được mà rơi nước mắt.
Kiệt cùng Cơ Uyển, vậy mà lại có thế yêu thương nhau như thế.
Ở bên cạnh của Cơ Uyển, Kiệt quả thật giống như là một đứa bé.
Thử hỏi xem, có người phụ nữ nào có thể làm được cho người đàn ông ngủ ngon như một đứa nhỏ không?
Nhất là một người đàn ông xuất sắc mà lạnh lùng giống như là cậu cả Mộ.
Ngoại trừ người phụ nữ được thằng bé đặt ở trên đầu tim, ai cũng không thể!
Thằng bé thật sự đặt Cơ Uyển ở trong lòng.
"Ông à, ông xem Kiệt nhà chúng ta đi..." Bà cụ thả nhẹ giọng nói, thật sự không muốn quấy rầy đến hai vợ chồng trẻ.
Ông cụ gật gật đầu, mặc dù là không nói một câu nào, nhưng mà từ trong ánh mắt của ông ta cũng có thế nhìn thấy được một chút ấm áp ở trong đó.
Ông ta cũng chưa từng nhìn thấy một mặt... ngoan ngoãn như thế của Kiệt.
Bàn tay của người phụ nữ đặt ở trên đầu của anh, chỉ cần anh hơi nhíu mày một cái thì liền nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của anh.
Giống như là đang vuốt tóc cho đứa con có tính tình nóng nảy của mình.
Vuốt một cái thì quả thật rất nghe lời.
Mấy người giúp việc và vệ sĩ đều trừng lớn mắt, có ai đã từng thấy cậu cả có bộ dạng như vậy đâu chứ.
Điều này đã hoàn toàn lật đổ hình tượng cao quý lạnh lùng đến cực điểm trong nhiều năm qua của cậu cả Mộ. Thấy mọi người xúc động đến nỗi muốn chết đi sống lại, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Cố Cơ Uyển không phải là vui mừng thì chính là ghen tị, Cố Vị Y lại lo lắng.
Ngủ ngon ở trên đùi của Cố Cơ Uyển như vậy, đây chính là cậu cả Mộ sao?
Cậu cả Mộ cao cao tại thượng lạnh lùng không ai bằng đâu mất rồi?
" Cố Cơ Uyển, có phải là cô đã thừa dịp cậu cả Mộ bị thương, cho nên mới cho anh ấy uống thuốc gì đó để anh ấy ngủ thành như thế này?"
Cố Vị Y bước lên một bước, có nói như thế nào thì cũng không đồng ý chấp nhận sự thật này!
"Cố Cơ Uyển, rốt cuộc là cô đã làm cái gì với cậu cả Mộ vậy hả? Cô nói nhanh đi."
Âm thanh chói tai khiến cho người đàn ông đang ngủ ở trên đùi của Cố Cơ Uyển cũng nhíu chặt mi tâm, vẻ mặt không vui.
Anh sắp tỉnh lại rồi!
Lần này, ngay cả Cố Cơ Uyển vuốt ve nhẹ nhàng thì cũng đều vô dụng.
Trên thực tế, bị nhiều người nhìn chăm chăm như vậy, cậu cả Mộ không cảnh giác tỉnh dậy ngay lập tức thì đã là cực kỳ thả lỏng rồi.
Bây giờ còn có người ở đây la lối om sòm, có thể không tỉnh được sao.
Mộ Tu Kiệt vừa thức dậy, không khí ở xung quanh giống như là đã thay đổi.
Cảm giác ấm áp như vừa rồi, bây giờ liền trở nên lạnh lẽo một mảnh.
Anh vừa mở mắt ra, trong đáy mắt liền tràn đầy vẻ chán ghét: "Cho cô ta cút."
"Kiệt..." Bà cụ còn không kịp nói ra thì Lâm Duệ đã bước một bước đi lên trước mặt của Cố Vị Y, xách cổ áo của cô ta đi ra bên ngoài.
"Lâm Duệ!" Tần Nhất đuổi theo, muốn ngăn cản lại.
Một cô gái lại bị anh ta đối xử thô lỗ như vậy, thật sự là quá đáng thương.
Nhưng mà đó chính là mệnh lệnh của cậu cả, anh ta cũng không thể ngăn cản được.
Bà cụ cũng gấp, nhưng lời mà Kiệt đã nói, Lâm Duệ không thế nào không làm theo.
Mặc dù là bà lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể thấp giọng nói: "Lâm Duệ, đừng làm người bị thương."