Đệ Nhất Sủng

Chương 207: Không người phụ nữ nào có thể dè dặt trước mặt anh



Mấy phút trước, hội trường đã trở nên xôn xao vì sự xuất hiện của cậu hai Giang. Nhưng vì trước đó cậu hai Giang đã đến một lần, cho nên lần này xuất hiện, cho dù có xôn xao cũng không khiến bâu không khí quá ồn ào.

Nhưng bây giờ, sự xuất hiện của người đàn ông này lại khiến tất cả phóng viên hoàn toàn nổi sóng. Vì Giang Thị giúp tổ chức thi đấu truyện tranh vườn trường lần này đã dẫn đến chấn động rất lớn trong giới hoạt hình ở Bắc Lăng.

Hơn nữa sau đó nghe nói ngay cả Mộ Thị cũng phái người đến làm giám khảo, chấn động lại càng lớn hơn. Bây giờ, sự xuất hiện của anh khiến cuộc thi trở nên rầm rộ chưa từng có! Cậu cả Mộ đến rồi! Là người đại diện của nhà họ Mộ, cậu cả Mộ cực kỳ bận rộn, bình thường cả một năm phóng viên cũng không thể nhìn thấy này lại có thể đích thân đến đây! Vào khoảnh khắc anh bước xuống từ trên xe, các cô gái xung quanh đều kinh ngạc đến nhũn cả chân.

Cái gì gọi là đẹp trai đến không thể khép chân, chính là người đàn ông này! Đẹp trai! Lạnh lùng! Kiêu ngạo! Không có bất cứ người phụ nữ nào có thể chống lại được! Cố Cơ Uyển nhìn anh bước xuống từ trên xe, bước đi trong đám người. Đám người rất đông, nếu không phải chiều cao của anh có ưu thế tuyệt đối, cô muốn nhìn anh một cái cũng khó.

“Nhường đường đi, nhường đường đi!” Bảo vệ của trường học là vệ sĩ của Mộ Thị đi đằng trước mở đường.

Mấy người Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi lập tức tránh ra. Thấy Cố Cơ Uyển còn đứng trên bậc thang chỗ lối vào sân vận động, dường như đã quên phản ứng. Mộ Hạo Phong nhỏ giọng gọi một tiếng: “Uyển Uyển” Cố Cơ Uyển vẫn không có phản ứng, nhưng mấy bảo vệ đã đi tới. Mộ Hạo Phong chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô, kéo cô ra. “Ặc, xin lỗi, khi nãy tớ đang bận suy nghĩ” Cố Cơ Uyển hết hồn, thoáng chốc có hơi xấu hổ.

Cô lại có thể nhìn cậu cả Mộ đến mất hồn giống những cô gái kìa. Mộ Hạo Phong không nói gì, hờ hững đón nhận ánh mắt lạnh như băng kia, lại không hề có ý sợ hãi. Cố Cơ Uyển đối diện với anh ấy, lại đưa lưng về phía nhóm người của cậu cả Mộ, cho nên cũng không biết ánh mắt của người đàn ông kia bây giờ đang nhìn về phía nào. “Không sao chứ?” Hạo Phong nhỏ giọng hỏi. Cố Cơ Uyển lắc đầu, đột nhiên nhón chân đến gần anh ấy.

Mộ Hạo Phong biết cô ấy có lời muốn nói, lập tức cúi người. Cố Cơ Uyển đến gần bên tai anh ấy, nhỏ giọng nói: “Lúc chúng tớ thi đấu, cậu không cần ở đây, ra ngoài làm chút chuyện."

“Sao thế?” Trận đấu quan trọng như vậy lại bảo anh ấy rời đi?

“Nghe tớ đi” Cô nhỏ giọng nói mấy câu. Chân mày Mộ Hạo Phong hơi nhíu lại, tuy cảm thấy hơi khó tin, nhưng đột nhiên cảm thấy chỉ cần là cô nói thì chắc chắn đúng.

“Được rồi!" Ánh mắt anh ấy dịu dàng, mang theo mấy phân vui vẻ: “Hy vọng anh ta sẽ không phụ lòng tin của cậu.” “Đi đi.” Cố Cơ Uyển đẩy anh ấy đi. Mộ Hạo Phong cũng không do dự nữa, xoay người đi khỏi. Cố Cơ Uyển nhìn theo anh ấy rời đi, sau đó qua đầu nhìn thoáng qua lối vào hội trường.

Không ngờ vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt lạnh như sâu trong sông băng. Cái liếc mắt khiến người ta như rơi vào hầm băng. Nhưng cũng chỉ trong vòng nửa giây, Cố Cơ Uyển đã không nắm bắt được ánh mắt của anh nữa. Sự lạnh lùng trong cái liếc mắt kia như hoàn toàn không tôn tại vậy.

Chỉ chốc lát, anh đã đi vào sân vận động dưới sự vây quanh của mọi người. “Cậu bảo Hạo Phong đi làm gì vậy?” Tô Tử Lạp nhìn thấy Mộ Hạo Phong rời đi.

“Đương nhiên là có chuyện phải làm.” Cố Cơ Uyển kéo cô ấy: “Đừng nhìn nữa, đi vào thôi." Sau khi cậu cả Mộ vào rồi, cuối cùng đám người cũng tản đi một chút.

Nhưng vì cậu cả Mộ và cậu hai Giang đều đến đây, các nữ sinh nhận được tin thật sự giống như phát điên vậy. Những người vốn không có hứng thú với truyện tranh cũng vội vã đến xem thi đấu, chỉ vì nhìn trai đẹp mấy cái. Phải biết rằng hai người bọn họ đều là thân thoại ở Bắc Lăng, có vài người cả đời cũng không thể tận mắt nhìn thấy đó.

Cố Cơ Uyển đi đằng trước, lại phát hiện Hạ Lăng Chi vẫn không nhúc nhích. Nhìn lại thấy cô ta còn đứng yên nhìn chằm chằm lối vào hội trường, dáng vẻ mất hồn mất vía.

“Sao còn không đi?” Tô Tử Lạp đẩy cô ta một cái. “Thật đẹp trai... “Chú ý nước miếng.” Tô Tử Lạp tỏ vẻ ghét bỏ. Không biết ai trước đó khi nhìn thấy cậu hai Giang, còn nói gì mà cậu hai Giang là người đàn ông đẹp trai nhất cô ta từng gặp. Bây giờ nhìn thấy cậu cả Mộ lại mang dáng vẻ mê trai thế này, cũng không sợ mất mặt à.

“Sao thế? Ai mà không yêu thích cái đẹp, trai đẹp không phải để ngắm sao?”

Đều là loại đàn ông cực phẩm chỉ có thể nhìn từ xa, không dùng để xem, chẳng lẽ còn có thể chạy đến hôn một cái à? Tô Tử Lạp không quan tâm đến cô ta, bây giờ nghĩ đến trận đấu không có chủ bút đã thấy lo rồi.

Làm gì có tâm trạng nghĩ đến trai đẹp, đàn ông cái gì chứ? Đi vào hội trường, nâng mắt thấy cảnh náo nhiệt phía trước. Vô số phóng viên, vô số đài trực tiếp, còn cả vô số người xem.

Tần Chi Châu cũng có mặt, đứng trong nhóm của Cẩn Lôi. Cẩn Lôi lại đứng trong đám người bên cạnh cậu cả Mộ, dường như muốn đi qua chào hỏi, lại vì quá đông người nên không chen vào được.

“Anh cả, em là Tiểu Lôi, anh cả Mộ... Cô ta là cháu của Cẩn Mai, tuy không phải cô chủ nhà họ Mộ, nhưng vẫn gọi Mộ Tu Kiệt là anh cả như mấy cô chủ ở nhà họ Mộ. Cô ta cũng không ngờ cậu cả Mộ lại đến. Cho dù ở nhà họ Mộ, cũng không dễ nhìn thấy người đàn ông này.

Chỉ cần có chút quan hệ với cậu cả Mộ, sau này chắc chắn có thể phát triển thuận buồm xuôi gió ở giới truyện tranh. Cho dù là công ty nào, cũng sẽ nể mặt cậu cả Mộ mấy phần.

Tóm lại nếu hôm nay có thể để đài trực tiếp tung chuyện cô ta và cậu cả Mộ là thân thích ra ngoài, sau này cô ta còn không thể tung hoành ở giới truyện tranh Bắc Lăng hay sao?

“Anh cả, em là Tiểu Lôi...”

“Cậu nhìn cô ta kìa, khí chất cao quý lạnh lùng mọi khi đều mất hết.” Hạ Lăng Chi lắc đầu cảm thán.

Thật sự không ngờ Cẩn Lôi bình thường ra vẻ nữ thân trước mặt mọi người cũng sẽ có một mặt như vậy. Vì đến gân cậu cả Mộ mà chen tới chen lui với mọi người, thật sự hơi... mất mặt.

Cố Cơ Uyển lại không nghĩ thế, như đã quen với hình ảnh như vậy rồi.

Có rất ít phụ nữ có thể giữ khí chất được trước cậu cả Mộ. Cơ bản là không người phụ nữ nào có thể dè dặt trước mặt anh. Người đàn ông này, có độc! Cho nên vẫn không đến gần thì tốt hơn.

Kiếp trước mình cũng nhìn thấy anh là điên cuồng giống đồ mê trai như vậy. So với Cẩn Lôi bây giờ, càng chật vật, càng vô sỉ, càng... khiến người ta khinh bỉ hơn.

“Tần Chi Châu...” Tô Tử Lạp đưa mắt nhìn bóng dáng ở xa xa.

Anh ta đứng im lặng trong đội của Cẩn Lôi, không nói một câu, cũng không nhìn Cẩn Lôi. Giống y như bình thường, giống như mọi chuyện xung quanh đều không liên quan đến anh ta vậy. Một chàng trai như thế, thật không ngờ anh ta sẽ phản bội bạn bè vì nữ sắc.

“Uyển Uyển, phải đi điểm danh rồi.” Hạ Lăng Chi kéo cô một cái.

“Đi thôi” Hôm nay là người cả nhóm phải điểm danh, từ biên kịch đến chủ bút, phác hoạ, tô màu, chỉ cần là người tham gia trận đấu đều phải điểm danh. Điểm danh xong thì xem như xác định hoàn toàn số người, trong trận đấu, những tuyển thủ dự thi không được thay đổi giữa chừng.

Cẩn Lôi không có cách nào đến gần Mộ Tu Kiệt, đành tức giận trở về đội.

Trợ lý lập tức nói: “Cô Cẩn, phải đi điểm danh rồi.”

“Được.”

Cẩn Lôi bình tĩnh lại, nhìn Tần Chi Châu: “Anh đợi em ở đây, ba tiếng sau, dẫn anh đi chúc mừng".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.