Đệ Nhất Sủng

Chương 228: Hình như, mọi người đều biết cô?



Nhất thời trong xe yên lặng như tờ.

Cố Cơ Uyển nói tiếp: "Điều kiện thứ hai, trong vòng hai năm phải kiếm được lời, nếu không hai năm sau đó sẽ phải làm công miễn phí cho họ."

"Điều kiện thứ ba, trong vòng ba năm lợi nhuận phải trên ba mươi phần trăm, nếu không thì phải làm công miễn phí một năm”

Thật ra với bọn họ thì điều kiện này chắc chắn là có lợi. Dù sao khiến người ta lỗ vốn thì họ cũng không cần bù tiền.

Chỉ là tâm trạng của mọi người vẫn hơi nặng nề, quan trọng nhất là 90 tỷ, trong vòng ba năm phải có lợi ba mươi phần trăm. Nói cách khác nếu trong vòng ba năm mà bọn họ không thể tạo ra được lợi nhuận là ba trăm tỷ thì phải bán thân mất. Trách nhiệm nặng nề nhưng cũng nhẹ nhàng khiến họ rối mù.

Nói chung là tâm trạng rất phức tạp, nói trắng ra là có hơi hoảng sợ. 90 tỷ, đối với học sinh như bọn họ mà nói thì rất đáng sợ.

Đây là số tiền mà cậu hai Giang chỉ ra sao? Thật sự cảm nhận được loại người ngốc nhiều tiền là thế nào rồi...

Xe dừng trong sân rộng dưới lâu chính, Hạ Lăng Chỉ bước xuống xe trước.

Tần Chi Châu và Cố Cơ Uyển bước xuống sau. Mộ Hạo Phong nói với bọn họ: “Chúng tôi sẽ đợi ở đây, khi nào xuống thì gọi cho tôi."

"Được."

Cố Cơ Uyển ra dấu Ok, sau đó nhìn Hạ Lăng Chỉ: "Đi vào cần nghiêm túc không?” Ba người sửa sang lại quần áo của mình, Cố Cơ Uyển xách theo túi đựng máy tính đi vào đại sảnh.

Vừa vào đến cửa, nhân viên lễ tân bước lên tiếp đón, vẻ mặt mỉm cười thân thiện: "Xin hỏi ba vị tìm ai? Có hẹn trước không?”

Nhìn ba người có vẻ như học sinh "khố rách áo ôm" nhưng vẫn có thể tiếp đón hết sức lịch sự có thể thấy được bên trên công ty lớn quản lý tốt cỡ nào.

Chỉ là dù cho nữ tiếp tân có đang cười nhưng vẫn không thấy chút độ ấm nào. Không còn cách nào khác, người có thể đi vào đây đều là nhân vật lớn, nếu không thì cũng là nhân viên công ty họ. Còn mấy đứa trẻ như này không biết là do ai dẫn đến.

"Chúng tôi có hẹn với cậu hai Giang." Hạ Lăng Chi vừa nói xong, sắc mặt của nữ nhân viên lễ tân trâm xuống: "Xin hỏi, có hẹn trước không?”

"Có, là người bên phía cô gọi điện cho chúng tôi, nói chúng tôi mười giờ đến gặp mặt."

"Được, xin chờ một lát." Nhân viên lễ tân đi đến bộ phận đón tiếp cách đó không xa: "Cậu hai Giang tìm mấy đứa trẻ đến họp?"

"Đúng vậy, mấy học sinh Ninh Đại đó, cô không biết sao?" Một nữ lễ tân khác tươi cười đi về phía ba người bọn họ.

Nhưng mà có vẻ không đúng lắm, sao người cần không tới? Trên đôi mắt hiện rõ vẻ tôn trọng sau khi quét qua ba người thì không còn bình tĩnh nữa.

"Xin lỗi, cậu hai muốn gặp Cố Cơ Uyển, nếu như Cố Cơ Uyển không đến..."

"Tôi là Cố Cơ Uyển."

Một câu nói khiến cho những nhân viên đi ngang qua bỗng nhiên dừng bước chân lại, hơn chín mươi phần trăm đều quay đầu lại nhìn cô gái đang nói chuyện.

Xinh đẹp! Đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu mọi người. Nhưng mà, sao cô ấy lại là Cố Cơ Uyển được? Cố Cơ Uyển trong truyền thuyết không lẽ không phải là một người xấu xí lập dị?

"Cô là... Cố Cơ Uyển?" Vẻ mặt nữ lễ tân không tin được.

Cố Cơ Uyển lấy chứng minh cho cô ấy xem. Lúc chụp ảnh thẻ chứng minh, chỉ mới mười sáu tuổi, lúc đó còn trang điểm. Nhưng vì lúc làm chứng minh không được trang điểm, còn phải tháo trang sức. Tuy là chưa tẩy trang hết nhưng mà vẫn có thể nhìn rõ mặt.

Đúng là Cố Cơ Uyển. Nữ nhân viên lễ tân ngẩng đầu nhìn một cái, ánh mắt vô cùng nghi ngờ. Cái tên Cố Cơ Uyển hôm nay đứng trong tập đoàn của bọn họ, có thể gọi là đã nổi tiếng. Chỉ là không ai nghĩ đến, kẻ xấu xí vậy mà lại xinh đẹp như Thiên nga vậy.

"Chuyện này..." Nữ nhân viên lễ tân từ từ thở ra, rầu rĩ nói: "Được rồi, tôi đưa mọi người vào."

Ba người đi theo sau lưng cô ta, đi vào thang máy riêng cấp cao. Sau khi bọn họ đi, nữ nhân viên lễ tân ban nãy kéo một đồng nghiệp đi ngang qua, đầu óc hơi mơ màng. "Đã xảy ra chuyện gì? Cố Cơ Uyển này...

Tại sao vẻ ngoài không giống như mọi người đã biết?"

"Cô vẫn chưa viết à?"

Đồng nghiệp sát lại gần cô ta, rất sợ việc bàn tán sau lưng cậu hai Giang sẽ bị người ta bắt bẻ, chỉ có thể đè thấp giọng, thầm thì: "Giang Thị tài trợ cuộc thi vẽ tranh vườn trường, chuyện này cô tự lên mạng xem thử đi."

"Tôi biết chuyện này..."

"Không phải, sáng nay mới bùng nổ rất mạnh, nhìn dáng vẻ này của cô, chắc chắn là chưa biết."

Người nọ lấy điện thoại ra, cười hì hì: "Không được, tôi phải báo cho người bạn bên trên biết tin, nói cho anh ta biết Cô Cơ Uyển trong truyền thuyết đã tới.

Đi đến lầu 88, qua đại sảnh, suốt đường đi Cố Cơ Uyển luôn cảm nhận được ánh mắt khác thường mà mọi người nhìn mình.

Tất nhiên là không phải vì cô xinh đẹp nên làm náo loạn, những ánh mắt này tuy là có sự bất ngờ trước vẻ đẹp, nhưng mà phần lớn là sự ngạc nhiên, thăm dò, tò mò, thậm chí là xem trò VUI.

Sao cứ như là, tất cả mọi người đều biết cô vậy? Ngay cả nhân viên lễ tân tiếp đón bọn họ, lúc đi trước cũng thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái. Mỗi lần quay đầu lại nhìn thì ánh mắt đều hơi phức tạp. Còn có cả một chút địch ý.

Tiếng thông báo tin nhắn điện thoại, Tô Tử Lạp nhắn tin, còn nhắn rất nhiều tin.

Nhưng đang đi đến đại sảnh nghiêm trang thần thánh cấp cao của tập đoàn, Cố Cơ Uyển cũng rất khó nhìn điện thoại. Chỉ đơn giản là tắt tiếng chuông báo thành chế độ im lặng. Đi tới trước cửa một phòng làm việc, nữ lễ tân ngừng lại, gõ nhẹ lên cửa một cái.

Một giọng đàn ông trâm thấp truyền từ bên trong ra: 'Mời vào." Giọng nói này tuy là cách một cánh cửa nhưng vẫn có sự mềm mỏng, dễ nghe, còn gợi cảm nữa. Nữ lễ tân hít sâu một hơi, sửa sang lại trang phục, nở một nụ cười hoàn mỹ nhất mới từ từ mở cửa ra.

Đây chắc chắn là do thói quen công việc rèn luyện hằng ngày, nụ cười xinh đẹp nhất. Nữ lễ tân cười nói: "Cậu hai, nhóm cô Cố đến."

"Để bọn họ vào đi!" Giang Nam ngay cả đầu cũng chưa từng ngẩng lên. Nữ nhân viên lễ tân chưa lập tức đi ngay mà đứng ở cửa khoảng mấy giây.

Vậy mà cậu hai cũng không liếc mắt lấy một cái! Dù liếc mắt một cái thôi cũng được.

Những nhân viên làm việc ở lầu 1 như cô ta, một năm có được mấy cơ hội đến đây tiếp xúc với cậu hai Giang chứ?

Cô ta đã thể hiện ra bộ mặt đẹp nhất của mình, vậy mà cậu hai cũng không liếc mắt một cái.

Nếu như được cậu hai để mắt chọn trúng, tương lại bay lên đầu cành, cô ta có thể trở thành phượng hoàng lộng lẫy nhất!

Ba giây sau, Hạ Lăng Chi hơi không nhịn nổi: "Chuyện này, có phải nên để chúng tôi đi vào không?”

Nhân viên lễ tân trừng mắt nhìn cô ra, muốn nói gì đó lại nhận ra cậu Hai mà mình vẫn luôn một lòng mong ngóng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng đến bên này.

"Cậu Hai.”

"Cố Cơ Uyển, đi vào."

Ánh mắt Giang Nam xet qua vẻ không vui, không thích nữ nhân viên khoe mẽ nhan sắc trước mặt mình: "Đóng cửa lại”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.