Đệ Nhất Sủng

Chương 293: Manh mối



Chiếc váy phục cổ thanh lịch, cô không phải là thấy qua giống như đúc, mà là, kiểu dáng, hoặc là, cách ăn mặc...

Cố Cơ Uyển cuối cùng nhớ ra rồi, bản thân mình không phải là nhìn thấy qua chiếc váy này, mà là, cô nhìn thấy qua cách ăn mặc gần giống như vậy!

Đúng, chính là cách ăn mặc! Bao gồm kiểu tóc, bao gồm váy, bao gồm trang điểm!

Là Cố Vị Y!

Đó là cảnh mà Cố Cơ Uyển bất luận thế nào cũng không quên được, bà cụ vì sự diễn kịch của Cố Vị Y, tưởng cô đã ăn hiếp Cố Vị Y.

Ánh mắt mà bà cụ nhìn cô lúc đó, mang theo thất vọng, thậm chí còn có chút xíu sự ghét bỏ khiến trái tim cô run lên.

Mà Cố Vị Y của ngày hôm đó, cả người ăn mặc, gần như là giống với Tang Thanh trong bức ảnh như đúc!

Bắt đầu từ lúc đó, cô ta giả dạng mình là cháu ngoại của bà cụ!

Nhất định là như vậy không sai! Chính là ngày hôm đó!

Hôm đó, hậu viện nhà họ Mộ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô siết chặt lòng bàn tay, cố gắng nhớ lại tình hình ngày hôm đó.

Càng nghĩ, thì từng cảnh tượng của ngày hôm đó, càng trở nên rõ ràng.

Lúc đó, bên cạnh bà cụ còn có một nữ người làm, nữ người làm bị cô sa thải, A Hân!

Trước khi cô gặp bà cụ, bà cụ và Cố Vị Y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

A Hân này, có lẽ là một nhân vật rất quan trọng.

Cố Cơ Uyển cất tấm ảnh lại, đang định để quyển sách về vị trí ban đầu.

Nhưng không ngờ, trượt tay một cái, quyển sách suýt chút nữa rơi từ trên tay xuống.

Cô hoảng loạn bắt lấy, nhưng nhìn thấy một thứ đồ nhỏ, rơi ra từ trong trang sách, rơi trên mặt đất.

Cố Cơ Uyển ngồi xổm xuống, nhặt mảnh giấy lên, mới phát hiện, vậy mà lại là một tấm danh thiếp.

Toà thám tử Toàn Hưng, Đổng Toàn Hưng.

Hoá ra, bà cụ thật sự đã tìm qua thám tử tư, để điều tra một số chuyện.

Nếu như không đoán sai, thì chính là muốn điều tra thân phận của cháu gái ngoại của bà. Vậy thì mới bắt đầu, người mà Đổng Toàn Hưng này tra ra giúp bà, là cô?

Nhưng vào ngày hôm đó, vào ngày Cố Vị Y ăn mặc giống với Tang Thanh, tất cả những thứ này bị thay đổi rồi.

Trong đó rốt cuộc còn xảy ra chuyện gì, bây giờ, đầu óc Cố Cơ Uyển vẫn hỗn loạn, chưa làm rõ được.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Cố Cơ Uyển giật bản mình, hoảng loạn cất tờ danh thiếp vào trong túi của mình, giả vờ đang lật sách.

Cẩn Mai từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cô thì nói: “Bên cổng truyền tin tức về, ông cụ về rồi, cô mau rời khỏi đi.”

“Được.” Cố Cơ Uyến đặt quyển sách về vị trí ban đầu, lập tức theo bà ta rời khỏi nhà sau, vê đến Đằng Long Các của Mộ Khải Trạch.

Mộ Khải Trạch nhìn thấy Cố Cơ Uyển, kích động cả nửa ngày.

Cô nói lúc đó chỉ là gặp phải bọn cướp, nhưng sau này được cứu về, Mộ Khải Trạch cũng không có truy hỏi.

Bởi vì rõ ràng có thể nhìn ra được, cô không muốn nói kỹ.

Mộ Khải Trạch chỉ là hối hận, hối hận mình không có trông kỹ cô.

“Mấy cô gái đó, tôi đã cho người dạy dỗ qua rồi, đặc biệt là người phụ nữ nhà họ Cẩn.

Nhưng mấy cái này, nói trước mặt của Cố Cơ Uyển, Mộ Khải Trạch vẫn cảm thấy không có tự tin.

Không thể giúp đỡ ngay khi cô xảy ra chuyện, sau chuyện mới làm mấy cái này, có giá trị bù đắp gì chứ?

Quả nhiên Cố Cơ Uyển không có hứng thú lắm, anh ta nói, cô cứ gật đầu, biểu thị mình đang nghe.

Ngoại trừ điều đó ra, thì không còn gì nữa.

Ăn cơm xong, Mộ Khải Trạch vẫn kiên trì tiễn Cố Cơ Uyển ra cửa, Cẩn Mai cũng không ngăn cản.

Nhưng hôm nay Cố Cơ Uyển lại có điều kiện, muốn từ từ đi một vòng trong sân.

Cho nên bọn họ ngồi lên xe tham quan, từ từ đi dọc theo tiền viện.

“Thật sự xin lỗi, Cơ Uyển, chuyện hôm đó...”

“Không phải đã nói là không nhắc nữa sao?” Có vài lời, nói nhiều cách mấy cũng vô dụng.

Thái độ của Cố Cơ Uyển đối với anh ta không lạnh lùng lắm, nhưng cũng không nhiệt tình.

Cô nói: “Tôi sẽ đến ăn cơm với anh, vẫn là bởi vì có giao dịch với mẹ anh, nhưng tôi hy vọng anh có thể cảm nhận tình yêu mà mẹ anh đối với anh một chút, đừng để bà ta lo lắng nữa.”

“Tôi không có làm bà ấy lo lắng, thời gian này, sau khi biết cô quay về, tôi luôn làm việc, rất là dụng tâm.

Mộ Khải Trạch cũng không hy vọng bản thân mình ở trong lòng cô, là một hình tượng không nghiêm túc làm việc như vậy.

Cố Cơ Uyển nhìn anh ta, ánh mắt mà anh ta nhìn mình rất ôn nhu nhã nhặn, cũng rất thành khẩn.

Nghĩ đến mình lợi dụng anh ta, trong lòng luôn có chút bất an: “Thật ra tôi..."

“Cô thật sự quen nhau với cậu hai Giang sao?” Ngay khi Mộ Khải Trạch nhìn thấy cô, thì muốn hỏi câu này rồi.

Chỉ là sợ cô phản cảm, nên cứ mãi kìm nén đến bây giờ, mới mở miệng hỏi.

Cố Cơ Uyển muốn nói là không phải, nhưng lại nghĩ lại, sau đó nói: “Nếu như tôi nói phải, anh sẽ thế nào?”

Cô thật sự không biết bản thân mình có chỗ nào hấp dẫn vị công tử quý tộc này nữa.

Luận tướng mạo, cô tuy có vẻ ngoài cũng được, nhưng đối với loại đàn ông có thân phận địa vị cấp bậc như bọn họ mà nói, dung mạo đẹp chỉ e cũng không quan trọng như vậy.

Nhưng mấy lần ở cùng nhau này, cô dần phát hiện, Mộ Khải Trạch đối với mình, thật sự không chỉ đơn giản là mê luyến hứng thú như vậy.

Đáy mắt Mộ Khải Trạch có chút ảm đạm, nhưng vẫn dấy lên tinh thân mà nói: “Chỉ cần các người chưa kết hôn, tôi vẫn còn cơ hội."

Cố Cơ Uyển không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào, ngước mắt lên nhìn, chiếc xe quen thuộc đó rẽ vào con đường nhỏ phía trước, rẽ về hướng Vọng Giang Các.

Anh về rồi!

“Cậu hai Mộ, tôi vẫn còn chút chuyện, anh bảo bọn họ ngừng lại đi, để tôi xuống ở đây được rôi, tôi sẽ tự rời khỏi."

Chiếc xe đó, Mộ Khải Trạch cũng có thể nhìn thấy.

Sự ảm đạm nơi mắt anh ta lại nhiều hơn vài phần, bất kể là Mộ Tu Kiệt hay là Giang Nam, đều có thể khiến cô để ý.

Duy chỉ có anh ta, là có cũng được không có cũng không sao.

“Cô bảo tôi đưa cô đi dạo trong sân, chỉ là muốn nhìn xem anh cả có về hay chưa ư?”

Anh ta có chút không hiểu cô: “Nếu đã quen nhau với cậu hai Giang, thì đừng chọc vào anh cả nữa, tôi không phải là trách cứ, chỉ là sợ cô bị tổn thương.”

Cố Cơ Uyển biết anh ta đã hiểu lầm mình rồi, nhưng mà, hiểu lầm càng tốt, sau này ghét cô, liền không còn quấy rầy nhiều như vậy nữa.

“Đây là chuyện của tôi.” Cô nhẹ nhàng vỗ vào lan can của xe tham quan: “Làm phiền ngừng lại một chút.”

Mộ Khải Trạch lại nói: “Đưa cô ấy đến Vọng Giang Các”

Tài xế không nói gì, lập tức lái xe tham quan, hướng về Vọng Giang Các.

Nếu như chỉ có một mình Cố Cơ Uyển, thật sự chưa chắc đã vào được.

Bây giờ, có cậu hai Mộ dẫn đường, căn bản sẽ không có ai ngăn cản.

Bọn họ ngừng ở trước đại sảnh nhà chính của Vọng Giang Các.

Cố Cơ Uyển còn chưa kịp nói gì, Mộ Khải Trạch đã nói: “Tôi không cản trở cô, tôi đợi cô ở trong sân, được không?”

Cô có chút cảm động, bởi vì sự chu đáo của anh ta.

“Tôi không biết khi nào mới ra ngoài, hay là anh...”

“Tôi đợi cô” Mộ Khải Trạch không nói nhiều nữa, bảo tài xế lái xe tham quan đến một góc sân.

Anh dựa trên lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Cố Cơ Uyển hít thở sâu một hơi, mới nhấc bước chân đi vào đại sảnh.

Không ngờ vừa vào cửa, liền nhìn thấy Cố Vị Y,

Cố Vị Y vừa mới từ cầu thang đi xuống, vẻ mặt không cam tâm, không biết là mới vừa gặp phải thất bại gì.

Cô ta cũng không ngờ, vậy mà lại nhìn thấy Cố Cơ Uyển xuất hiện ở đại sảnh Vọng Giang Các.

“Cô đến làm gì?” Cố Vị Y lập tức thu lại biểu cảm chán nản, hất cằm lên đi tới.

Hồi nãy cô ta muốn đi tìm Mộ Tu Kiệt, nhưng, cậu cả Mộ căn bản không muốn gặp cô ta.

Bị Lâm Duệ khuyên đi về, tâm trạng Cố Vị Y đương nhiên là không tốt.

Bây giờ Cố Cơ Uyển đến rồi, đúng lúc gặp phải họng súng!

Cô ta khí thế bức người mà nói: “Ai cho cô vào đây? Chỗ này là nơi cô có thể đến sao? Còn không cút đi cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.