Sắc mặt Cố Cơ Uyển trắng bệch, ngồi ở dưới đất, bàn tay theo bản năng ôm lấy bụng.
Bụng dưới truyền đến cơn đau âm ỉ, không phải là rất đau, không bằng một phần vạn ở trái tim.
Nhưng Cổ Vị Y lại cười có chút suồng sã, cao cao tại thượng mà nhìn xuống cô: “Nghe thấy chưa? Tu Kiệt nói rồi, không muốn nhìn thấy cô nữa.”
Liên tiếp nhiều ngày như vậy, tâm trạng buồn rầu cuối cùng cũng được hoá giải rồi.
Bây giờ tâm trạng của Cố Vị Y không biết tốt đến mức nào nữa!
Cậu cả Mộ quá bận, chỉ là không có thời gian qua lại với cô ta, nhưng, Cố Cơ Uyển thì rõ ràng là không muốn gặp.
Sự khác biệt giữa hai người, lớn lắm a.
Lâm Duệ khom lưng xuống, vươn tay về phía Cố Cơ Uyển: “Cô Cơ Uyển, cô vẫn ổn chứ?”
Sắc mặt cô quả thực không đẹp đẽ gì lắm, sao mà lại trắng bệch như vậy? Không phải đã khỏi bệnh xuất viện rồi sao?
“Lâm Duệ, cậu cả nhà các người đã nói rồi, muốn người phụ nữ này cút ra ngoài, anh còn muốn làm gì nữa?”
Hai tay Cố Vị Y khoanh lại trước ngực, liếc mắt nhìn hai người.
“Người phụ nữ này có thể có gì chứ? Không phải là có chút kỹ năng diễn xuất sao? Kêu cút một cái là đã muốn sống muốn chết rồi.”
Diễn kịch như vậy, cô ta cũng biết vậy, cuộc đời này cũng không biết nhìn thấy bao nhiêu rồi, xía!
Lâm Duệ vẫn có chút bất an, trạng thái của Cố Cơ Uyển thật sự không đúng lắm.
Anh ngồi xổm xuống, đỡ lấy cô: “Cô Cơ Uyển...”
“Tôi không sao.” Cố Cơ Uyển muốn đứng dậy, cơn đau ở vùng bụng dưới vì chuyển động của cô mà đột nhiên càng đau hơn nữa.
Một trận đau nhói quặn tim, khiến cô vừa đứng dậy một chút thì ngồi xuống lại.
Cô hít ngược một hơi lạnh, cũng không biết đã ăn phải thứ gì, sau bụng lại đau như vậy?
“Cô Cơ Uyển, tôi thấy tình hình của cô không ổn lắm, tôi bảo Dương Quân qua đây khám cho cô nha?”
Khuôn mặt nhỏ này càng lúc càng trắng bệch, Lâm Duệ nhìn mà kinh hoảng.
Cố Vị Y suýt nữa lại phát điên rồi: “Lâm Duệ, anh rảnh quá rồi sao?”
Mộ Tu Kiệt đã nói rồi, muốn người phụ nữ này cút, anh ta vậy mà còn ở đây dây dưa với cô.
“Đừng nói với tôi, anh có tư tình với người phụ nữ này...”
“Im miệng!” Lâm Duệ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người phụ nữ trên cầu thang.
Cố Vị Y bị ánh mắt sắc bén của anh làm giật bắn mình, theo bản năng lùi về sau một bước.
Không cẩn thận đụng trúng bậc thang, suýt chút nữa không đứng vững rồi.
Cô ta vội vàng đỡ lấy tay vịn, sau khi đứng vững thì lập tức phát hoả.
“Lâm Duệ, anh quá đáng lắm rồi, anh vậy mà lại giúp người ngoài...”
“Cô Cố, nếu như tôi nhớ không lầm, cô cũng chẳng qua chỉ là một người ngoài ở nhờ ở đây mà thôi!”
Lâm Duệ đè nén lửa giận, lạnh lùng trừng cô ta: “Cô có thể vu nhọ tôi, nhưng, tuyệt đối không được vu nhọ cô ấy! Nếu như cô còn dám nói nửa câu bất kính nữa, đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
“Lâm Duệ! Anh điên rồi! Anh đây là phản rồi đúng không? Tu Kiệt sẽ không bỏ qua cho anh!”
Tuy là nói vậy, nhưng, mấy lời liên quan đến việc bọn họ có tư tình, cô ta không dám nói nữa.
Tuy lá gan cô ta không nhỏ, nhưng đối với giới hạn của đàn ông, chí ít vẫn có thể nắm bắt một chút.
Con người Lâm Duệ này, cô ta rất không thuận mắt, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là tâm phúc số một bên cạnh cậu cả Mộ.
Địa vị của Lâm Duệ ở bên cạnh của Lâm Duệ, ngay cả Tân Nhất cũng không bì nổi.
Nhưng Lâm Duệ, bình thường mình có thể tuỳ tiện mắng anh ta, anh ta nhiều nhất chỉ coi như không nghe thấy.
Cái ánh mắt đáng sợ giống như ban nãy, là tuyệt đối không có.
Giới hạn của anh ta, chính là ả tiện nhân bên dưới mắt này.
Nói bọn họ không có tư tình, ai tin?
“Cô Cơ Uyển, cậu cả gần đây quả thực quá bận, không tiện gặp cô, tôi đưa cô ra ngoài.”
Cố Cơ Uyển thật sự không tự đứng dậy nổi, chỉ có thể mượn sự dìu đỡ của Lâm Duệ, từ từ đứng dậy.
Lâm Duệ nói chuyện rất khách sáo, trên thực tế, ý của cậu cả Mộ, anh đã tự mình biểu đạt rất rõ rồi.
Cô tiếp tục ở lại đây, cũng không thể gặp được anh.
Sau khi đứng dậy, bụng dưới vẫn đau thắt từng cơn.
Cố Cơ Uyển hít sâu một hơi, cố gắng thử đứng vững, mới nhẹ nhàng đẩy Lâm Duệ một cái: “Tự tôi đi là được rồi."
“Hay là để tôi kêu Dương Quân tới khám cho cô đi.” Để cô ra ngoài thế này, Lâm Duệ không yên tâm.
“Tôi không sao, không cần.” Dương Quân là người của cậu cả Mộ, cô có tài có đức gì, mà có thể sai khiến Dương Quân?
Nếu như không phải vì để điều tra nguyên nhân bà cụ bị hại, cô, cũng sẽ không quay lại chỗ này rồi?
Chuyện bị người ta chán ghét, ai muốn đi làm chứ?
Nhưng cái chết của bà cụ, nhất định phải điều tra rõ ràng!
Cô khom lưng, nhẫn nhịn sự đau nhói ở đầu gối, từng bước từng bước đi về cửa đại sảnh.
Cố Vị Y theo sau cô, chắc chắn cô đi ra ngoài rồi mới thôi.
Lâm Duệ cũng đi theo, sợ Cố Cơ Uyển lúc nào đó không chống nổi nữa, sẽ ngã xuống.
Tuy hồi nãy số bậc thang bị lăn xuống không nhiều, dưới tình hình bình thường, không thể xảy ra vấn đề gì lớn được.
Nhưng, sắc mặt của Cố Cơ Uyển, thật sự rất không bình thường, không lẽ hồi nãy không cẩn thận đụng trúng vị trí nào quan trọng rồi?
Cô hình như, bị đau bụng...
Cố Cơ Uyển đi ra khỏi đại sảnh, có chút bất ngờ, nhìn thấy Giang Nam đứng ở trong sân, đợi cô.
Không muốn để anh ta lo lắng, cô cắn môi, cố gắng đứng thẳng người dậy.
Nhưng mỗi khi đi một bước, bụng dưới lại khó chịu, đau đớn khiến cho trán cô toát ra một lớp mồ hôi, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
“Sao thế?” Giang Nam vừa nhìn một cái liền thấy sự không ổn của cô, nhanh bước đi tới.
Mộ Khải Trạch cũng vội vã qua đó, thấy trên trán cô toàn là mồ hôi, anh ta theo bản năng muốn nhấc tay lên lau cho cô.
Nhưng Cố Cơ Uyển lại quay mặt qua, nép vào trong lòng của Giang Nam.
“Cậu hai Mộ, bạn tôi đến đón tôi, cảm ơn anh tối nay đã tiếp đãi, lần sau lại gặp ”
Lời này, đã nói đủ rõ ràng rồi, tối nay, không cần anh ta nữa.
Mộ Khải Trạch cảm thấy mất mát, nhưng chỉ có thể gật đầu, nhìn cô và Giang Nam đi cùng nhau.
“Tôi có chút khó chịu." Đi được hai bước, cô đột nhiên ngừng lại, kéo kéo tay áo của Giang Nam.
Giang Nam không nói gì, bế cô lên.
Lần này Cố Cơ Uyển không có chút kháng cự nào, thậm chí còn vùi đầu vào lồng ngực anh ta.
Bụng rất đau, có một loại đau đớn thắt tim, đầu gối cũng đau, tim, càng đau hơn.
Anh ta đến rồi, cô giống như là cuối cùng cũng tìm được một miếng gỗ cứu mạng sau khi trôi nổi trên biển rất lâu vậy.
Trái tim rất mệt, toàn thân đều khó chịu, dựa vào lồng ngực anh ta, chí ít, cảm thấy có một chút an toàn.
Mộ Khải Trạch nhìn bóng ảnh của hai người, cảm giác thất bại dãy lên.
Nếu như nói trước đây có cậu cả Mộ, vậy thì bây giờ, cái ngưỡng cửa Giang Nam này, chỉ e anh ta vĩnh viễn cũng không bước qua được.
Anh ta chưa từng nhìn thấy Cố Cơ Uyển ỷ lại một người như vậy, ngay cả khi anh cả ở bên cạnh cô, cô đối với anh cả ít nhiều cũng có vài phần kháng cự.
Nhưng mà, đối với Giang Nam thì không có.
Đó là một sự tín nhiệm, hoàn toàn tin tưởng người này.
Rất đáng tiếc, người này không phải là mình.
Chiếc xe lái đi, Mộ Khải Trạch đứng dưới ánh đèn, nhìn bóng ảnh rời đi của bọn họ, rất lâu không thể hồi thần được.
Dưới màn đêm, nhìn bọn họ rời khỏi, còn có người đàn ông trên lầu hai.
Anh đứng ở trên ban công, thân ảnh cao lớn bị ánh trăng kéo ra một cái bóng rất dài rất dài.
Cô độc, băng lãnh, một thân khí tức xa cách thờ ơ.
“Bọn họ đi rồi.” Lâm Duệ đi đến đằng sau anh, thấp giọng nói: “Cô ấy nói, có chuyện quan trọng, nhất định phải nói với cậu cả”
Người đàn ông không lên tiếng, chỉ nhìn cổng sân của Vọng Giang Các.
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng xe nữa, anh mới thu ánh mắt lại, quay người nhìn Lâm Duệ: “Cậu sắp xếp.”