Đệ Nhất Sủng

Chương 296: Nếu có mệt, cũng rất bình thường



“Tu Kiệt.” Cố Vị Y khó lắm mới nhìn thấy anh xuất hiện ở nơi bên ngoài căn phòng.

Gặp được rồi, đương nhiên sẽ không dễ bỏ qua.

“Tu Kiệt, hồi nãy anh cũng nhìn thấy rồi đó, người phụ nữ đó quá hỗn xược rồi, Lâm Duệ còn cứ giúp cô ta.”

Cố Vị Y đi đến đằng sau anh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh.

Đèn ban công không có bật lên, trong màn đêm, chỉ có thể nhìn thấy một nửa đường nét khuôn mặt của anh.

Nhưng cho dù chỉ có một nửa, cái phong thái này, nét quyến rũ này, cái khí tức thờ ơ này, vẫn khiến Cổ Vị Y si mê như điếu đổ.

Nhưng mà, gần đây cậu cả Mộ hình như trông trâm mặc hơn lúc trước một chút rôi, khí tức trên người, cũng bớt đi vài phân bá đạo, thêm vài phần yên tĩnh.

Đúng, gân đây anh trở nên có chút yên tĩnh rồi.

“Tu Kiệt, có phải anh mệt rồi không? Hay là, về phòng để em massage cho anh một chút, em có học qua thủ pháp ấn huyệt, bảo đảm sẽ thoải mái.”

Gần đây anh mới vừa tiếp tay cả Mộ Thị, công chuyện nhiều, nhân viên phức tạp, còn có một đám lão ngoan cố luôn chống đối.

Có mệt, thì cũng không phải là chuyện rất bình thường sao?

Đợi vê đến phòng, cô ta thi triển kỹ năng toàn thân, xoá bỏ ưu phiền cho anh.

Sau này, anh mê luyến cái cảm giác này rồi, sẽ không rời xa cô ta được nữa.

Cổ Vị Y đi đến đằng sau anh, muốn vươn tay đụng một cái, nhưng lại không dám.

Cô ta làm dịu giọng, nhỏ tiếng nói: “Tu Kiệt, chúng ta vê phòng đi.”

“Được.” Mộ Tu Kiệt quay người, đi vê phòng.

Cố Vị Y có chút không phản ứng kịp, trên thực tế, là chưa bao giờ ngờ rằng, cậu cả Mộ vậy mà lại thực sự đồng ý vào phòng với cô ta!

Một nam một nữ cùng vào phòng, vào đêm khuya như thế này, cái này có nghĩa là gì chứ?

Đây rõ ràng là ám thị! Cô ta còn có thể không nghe hiểu sao?

Cố Vị Y kích động, lập tức theo sau Mộ Tu Kiệt.

Nhìn thấy thân ảnh cao lớn đó đi vào phòng, cô ta hưng phấn đến run rẩy cả ngón tay, lập tức muốn theo vào.

Nhưng...râm một tiếng, cửa phòng bị đóng lại ngay trước mắt cô ta.

Đây... đây là ý gì? Cô ta còn chưa vào nữa mài! Cậu cả Mộ có phải là nhỡ tay đóng cửa không?

Cổ Vị Y đang định đẩy cửa phòng, tay của Lâm Duệ liên đặt trên tay nắm cửa, ngăn cô ta lại.

“Cô Cố, cậu cả tối nay phải tăng ca, còn có vô số hội nghị video, mong cô đừng quấy rầy.

“Tôi...anh ấy...anh ấy nói về phòng... Cố Vị Y sững sờ, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Cậu cả phải xử lý công vụ, đương nhiên phải vê phòng.”

Lâm Duệ cười cười, ý cười này, rõ ràng là vô cùng mỉa mai: “Không lẽ, phải đứng ở ban công làm việc sao?”

“Anh...anh ấy nói rồi, cùng tôi về phòng!” Cố Vị Y suýt chút nữa là khóc rồi.

Tên khốn Lâm Duệ này, sao cứ luôn cản trở cô ta vậy?

*Xin lỗi, cậu cả không có nói muốn cùng về phòng với cô, mong cô đừng tự mình đa tình nữa ”

“Anh!” Cố Vị Y tiếp tục nói chuyện với tên khốn này, nhất định sẽ bị tức chết!

Anh ta chính là con chó mà Cố Cơ Uyển để lại đây, khắp nơi giúp đỡ Cố Cơ Uyển, nhắm vào cô ta!

Nhưng cô ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại, biết Mộ Tu Kiệt quả thực không có ý muốn cho cô ta cơ hội hầu hạ mình.

Nếu như có, thì cánh cửa này sẽ không đóng lại chặt như vậy ở trước mặt cô ta.

Cô ta nén một bụng tức, thật sự là uỷ khuất vô cùng.

Cuối cùng, chỉ đành về phòng của mình, hung hăng đóng cửa lại.

Cậu cả Mộ đây là đang chơi cô ta sao? Quá đáng lắm rồi!

Nhưng cho dù cậu cả Mộ quá đáng như vậy, vẫn khiến cô ta mê đến không chịu nổi, hoàn toàn không thể giận anh được.

Thậm chí, chỉ cần bây giờ anh ngoắc ngoäc một ngón tay với cô ta, cô ta cũng vẫn tí ta tí tởn lao tới.

Tất cả, chỉ trách anh quá mê người.

Đóng cửa phòng lại, vừa đi đến bên giường ngồi xuống, chuông điện thoại đã reo lên.

Nhìn một cái, lại là số điện thoại lạ, gần đây dường như đã quen với số điện thoại lạ như vậy rồi.

Cô ta nhấc máy, lâu bâu mà nói: “Nói chuyện đi, chỉ có mình tôi ”

Đối phương lập tức ra chỉ thị: “Nghĩ cách đi xem thử Mộ Tu Kiệt có đó không.”

“Có ý gì?” Cố Vị Y cau mày.

“Tôi muốn cô nhìn xem cậu cả Mộ thời gian gần đây có phải ở Vọng Giang Các không, muốn cô tận mắt nhìn thấy.

“Có bệnh sao? Tôi hồi nãy còn nói chuyện với anh ấy nữa!”

Tâm trạng Cố Vị Y không tốt, ngữ khí của vô cùng không tốt.

Đối phương lập tức cau mày, không vui mà nói: “Cố Vị Y, chú ý thái độ của cô.”

Cố Vị Y hít một hơi thật sâu, trợn trắng mắt, mới miễn cưỡng đè lửa giận xuống.

“Rốt cuộc là có ý gì?”

“Hồi nãy cô mới nói chuyện với Mộ Tu Kiệt?” Đối phương có chút bán tín bán nghi.

Cố Vị Y nhẫn nại, nghiêm túc nói: “Phải, hồi nãy tôi mới nói chuyện với cậu cả Mộ, nói rất lâu...được rồi, nói được mấy câu, bây giờ anh ấy đi về làm việc rồi."

“Cô chắc chắn đó là Mộ Tu Kiệt?”

Lời này, khiến Cố Vị Y lập tức bực mình: “Tôi đứng cùng với anh ấy, khoảng cách gần như vậy, tôi còn có thể nhìn nhầm người sao?”

Đô thân kinh! Nếu như đối phương không phải là cậu cả Mộ, không lẽ cô ta gặp ma sao?

Đối phương im lặng một hồi, cuối cùng nói: “Được, gần đây cô chú ý nhiều đến động thái của Mộ Tu Kiệt một chút, phát hiện hắn ta có chỗ nào không đúng, lập tức báo cáo với tôi.”

“Biết rồi” Cố Vị Y rất mất kiên nhẫn mà cúp điện thoại.

Nếu như không phải mình còn bị mấy người này nắm thóp trong tay, cô ta có đến nỗi phải uỷ khúc cầu toàn mà cứ mãi nghe bọn họ sai khiến sao?

Thậm chí cho đến bây giờ, người đứng sau kiểm soát tất cả rốt cuộc là ai, cô ta còn không biết nữa.

Mỗi lần đều chỉ là vài tên lính nhỏ liên hệ với cô ta.

Nhưng cô ta đã không muốn có bất kỳ dây dưa gì với bọn họ nữa, nếu như để cậu cả Mộ biết, mình giúp mấy người đó giám sát anh, anh sẽ thể nào?

Đến lúc đó, nhẹ thì đuổi cô ta đi, vĩnh viễn không được bước vào Vọng Giang Các một bước.

Nặng thì, nói không chừng sẽ tìm người xử lý cô ta.

Nhưng mà, nếu như mình không giúp mấy người đó, lỡ như, bọn họ nói chuyện mình gạt cậu cả Mộ ra ngoài.

Cố Vị Y ngã xuống giường, tiến thoái lưỡng nan.

Có cách gì có thể khiến cậu cả Mộ không biết cô ta lừa gạt, mà lại có thể hoàn toàn vạch rõ giới hạn với mấy người đó không?

Sau khi Cố Cơ Uyển lên xe, cứ mãi ôm lấy bụng, cả người co rút trên ghế.

Cơ thể cô vốn đã mảnh khảnh, lại cộng thêm ghế xe khá to, khi cả người đều co rút lại, nhìn trông như một cục nhỏ xíu, giống như một con mèo nhỏ vậy.

“Tôi thấy cô không ổn lắm, bụng bị sao vậy? Có cần đi bệnh viện khám không?”

Giang Nam quan sát cô rất lâu, sắc mặt trắng bệch như vậy, quả thực có chút đáng sợ.

“Không cần.” Cố Cơ Uyển cau mày, vẫn ôm chặt lấy bụng.

“Có thể là tôi...tôi tới rôi.”

“Tới cái gì?” Giang Nam nghe không hiểu, mi tâm khẽ nhíu lại: “Đã khó chịu như vậy rồi, còn muốn đi đâu nữa?”

Cố Cơ Uyển thật muốn trợn trắng mắt với anh ta, giao thiệp với trai thẳng đúng là phiền phức.

“Bà dì tới.”

“Khi nào tới, có cần tôi phái người đi đón không?”

Nhưng đột nhiên, ngón tay anh ta run lên, vô lăng suýt chút nữa bị anh ta đánh qua một bên rôi!

“Làm gì vậy? Có biết lái xe không!” Cố Cơ Uyển bị anh ta làm giật bắn mình.

Vốn dĩ bụng đã đau rồi, còn lắc lư như vậy nữa, càng khiến cô đau đến suýt nữa kêu ra tiếng.

Vành tai Giang Nam nóng lên, lập tức hồi thân, nắm lấy vô lăng đàng hoàng.

“Tôi...tưởng...”

“Tưởng họ hàng gọi là bà dì của nhà tôi đến, còn muốn anh phái người đi đón bà ta, đúng không?”

Cô Cơ Uyển bực bội trừng anh ta một cái, nếu như không phải bụng thật sự đang đau đến phát hoảng, nhất định sẽ cười anh ta một trận rồi.

Người đàn ông này, sao lại ngốc như vậy? Quả thực là tên ngốc!

Nhưng mà, anh ta ngốc như vậy, khiến cho tâm trạng đè nén của cô, khẽ thoải mái hơn một chút rồi.

Cô thở ra một hơi, nhàn nhạt nói: “Đưa tôi về nghỉ ngơi một chút là được, bệnh của phụ nữ, không sao đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.