Tô Băng Băng tự sát, bây giờ cô ta vẫn đang ở trong bệnh viện, nghe nói vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Nghe nói, trước khi tự sát, cô ta đã để lại di thư viết tay trên Facebook, nói rằng cô ta bị Tô Tử Lạp bắt nạt, nói Tô Tử Lạp có thế lực to lớn chống lưng!
Mọi chuyện cứ như vậy nhắm thẳng vào Tô Tử Lạp!
“Uyển Uyển, bây giờ tớ phải làm sao đây?” Tô Tử Lạp trốn trong ký túc xá cả buổi sáng, đến tận bây giờ vẫn không dám ra khỏi phòng.
“Cậu ăn cơm trưa chưa?” Cố Cơ Uyển vừa nhìn bộ dạng của cô ấy thì biết ngay, cô nhóc này sợ đến nỗi ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống.
Quả nhiên, Tô Tử Lạp lắc đầu.
Cố Cơ Uyển không có cách nào khác, bây giờ cũng đã qua giờ ăn cơm trưa rồi, vì vậy cô chỉ có thể gọi cơm ngoài cho cô ấy.
Cô kéo ghế đến, ngồi xuống trước mặt Tô Tử Lạp, nhìn chằm chằm gương mặt trăng bệch của cô ấy.
“Tớ vẫn chưa kịp hỏi cậu, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao một mình cậu lại đi tới bến tàu?”
“Tớ nhìn thấy cậu mà!” Bây giờ Tô Tử Lạp đã biết, hóa ra khi đó chính mình bị hoa mắt cho nên nhìn nhầm.
“Cũng không biết có phải những người đó cố tình sắp xếp như vậy hay không, sau khi tớ bị đụng xe, thì nhìn thấy cậu đang bị hai người đàn ông kéo đến bến tàu”
“Cho nên, một mình cậu cứ như vậy đuổi theo?”
Cố Cơ Uyển cũng không biết nên đau lòng cho cô ngốc này hay nên máng cô ấy ngu ngốc đây!
“Lúc đó không phải tớ vẫn đang gọi điện thoại cho cậu ư? Làm sao tớ có thể bị người ta kéo đi được cơ chứ?”
Cô nhóc này, đúng là không có một chút năng lực phán đoán gì cả!
“Tớ...” Tô Tử Lạp suy nghĩ một chút, gương mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng: “Hình như... Hình như có chuyện đó thật...”
Khi đó, cô ấy vẫn đang nói chuyện điện thoại với Uyển Uyển, làm sao vừa nhìn thấy cô gái có bóng lưng giống Uyển Uyển mà đã vội vàng đuổi theo cơ chứ?
Tô Tử Lạp đột nhiên cảm thấy mình thật sự ngốc nghếch! Lẽ nào khi đó bị xe đụng vào đầu? Cả người bị đụng hỏng rôi ư?
“Nhưng, bây giờ như vậy rồi, tớ phải làm sao đây?”
Dương Băng Băng tự sát, không rõ sống chết, Tô Tử Lạp dù sao cũng chỉ là một cô sinh viên bình thường, ngoài việc lên mạng xem tin tức, có lẽ cũng không tiếp nhận bất cứ thông tin nào liên quan đến Dương Băng Băng.
“Người như Dương Băng Băng làm sao có thể tự sát được cơ chứ? Cô ta quý trọng bản thân mình như vậy cơ mà.”
Cố Cơ Uyến mím môi, trâm ngâm suy nghĩ.
Tô Tử Lạp cũng chỉ có thể nhìn cô, đợi chỉ thị của cô.
Cổ Cơ Uyển đột nhiên nói: “Chuyện tối qua, vốn dĩ tớ không hề nghỉ ngờ Dương Băng Băng, nhưng bây giờ xem ra, cô ta có khả năng chính là chủ mưu”
“Gì cơ? Ý cậu là, Dương Băng Băng ra lệnh cho mấy tên đàn ông đó bắt cóc tớ ư?”
Tô Tử Lạp sửng sốt, không dám tin vào mắt mình!
“Nhưng, tớ có thù oán gì với cô ta cơ chứ? Buổi tối hôm đó ở khách sạn Phượng Hoàng, không phải chỉ chê cười cô ta mấy câu thôi hay sao?”
Chỉ chê cười mấy câu thôi mà cô ta lại có thể sai người bắt cóc cô ấy, lòng dạ của Dương Băng Băng cũng hẹp hòi quá đi!
“Hơn nữa, tìm người đến bắt cóc tớ, phải bỏ ra bao nhiêu tiền? Dương Băng Băng keo kiệt như vậy, làm sao có thể bằng lòng bỏ ra một số tiền lớn như thế để đi làm chuyện hại người khác mà chính mình cũng không có lợi như vậy cơ chứ?”
Câu nói này của Tô Tử Lạp khiển Cố Cơ Uyển nhíu mày, có một số chuyện, dường như đã được làm sáng tỏ.
Đương nhiên Tử Lạp không hề biết, nguyên nhân những người đó làm như vậy chính là vì muốn ngăn cản họ kết hôn.
Nhưng, Tử Lạp nói cũng đúng, Dương Băng Băng keo kiệt như vậy, làm sao có thể bằng lòng bỏ ra một số tiên lớn đi thuê người bắt cóc Tử Lạp được?
Chẳng lẽ, chuyện này thật sự không có liên quan đến Dương Băng Băng ư?
“Tô Tử Lạp!” Bên ngoài, đột nhiên truyền đến tiêng bước chân, sau đó, cửa phòng ký túc bị người ta đập mạnh.
Cô Cơ Uyển và Tô Tử Lạp bốn mắt nhìn nhau, Tô Tử Lạp lau nước mắt, đi đến mở cửa.
Cửa vừa mở ra, lập tức có vài nữ sinh xông vào phòng.
Cô gái đi đầu chỉ thẳng vào Tô Tử Lạp, khí thế hùng hổ: “Tô Tử Lạp, cô thật quá đáng, vậy mà lại ép người ta đến mức tự sát, vì sao cô lại độc ác như vậy!"
“Đúng đó, bây giờ Dương Băng Băng vẫn đang ở trong bệnh viện, cô lập tức đi đến bệnh viện, quỳ xuống xin lỗi cô ấy đi!” Một cô gái khác cũng xông đến.
Những cô gái còn lại cũng bắt đầu chỉ trích Tô Tử Lạp, mỗi người một câu, không ngừng mảng mỏ cô ấy: “Tô Tử Lạp, cô không phải là người!”
“Nếu Dương Băng Băng chết thật, cô có còn lương tâm, sống yên ổn nữa hay không?”
“Tô Tử Lạp, thế lực sau lưng cô là gì? Có phải là đi theo một người đàn ông có tiên hay không?”
“Chắc chắn là đi theo một ông già rồi!”
“Các người ăn nói vớ vẩn gì đó? Đừng có đổ oan cho người khác!” Tô Tử Lạp tức đến nỗi thở hổn hển, nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào.
Mấy cô gái xông tới bao vây cô ấy, bên ngoài còn có không ít người đang đứng hóng chuyện, nhưng không ai dám vào giúp đỡ.
Tô Tử Lạp bị dọa sợ đến nỗi run lẩy bẩy, hoàn toàn không biết đối đáp như thế nào.
Có người tiến lên trước, muốn đẩy cô ấy.
Đột nhiên có người năm cổ tay cô gái đó, đẩy mạnh cô ta trở lại!
“Cố Cơ Uyển, cô dám động vào tôi ư!” Cô gái đó sau khi nhìn rõ người đứng trước mình, lập tức trâm mặt xuống, tức giận nói: “Đô xấu xí, cô muốn chết ư?
“Các người muốn động tay động chân ở trường học đúng không? Tôi đã thông báo cho bạn học rồi, người hướng dẫn sẽ đến ngay thôi, dám ra tay thì cứ thử xem”
Mặc dù trường đại học A của họ không phải là trường đại học Top đầu, nhưng dù sao cũng được coi là Top hai.
Đánh nhau ở đây, chắc chắn sẽ bị gạch tên khỏi trường! Trường học của họ quản lý vô cùng nghiêm ngặt!
Nữ sinh đó tên là Tiêu Tâm, không cùng chuyên ngành nhưng cùng khóa với Cố Cơ Uyển.
Cô ta chỉ vào Tô Tử Lạp, tức giận nói: “Tô Tử Lạp làm ra chuyện như vậy, chúng tôi...”
“Xin hỏi, Tử Lạp đã làm ra chuyện gì vậy?”
“Cô ta bức chết Dương Băng Băng!”
“Vậy, cô nói cho tôi nghe xem, cụ thể cô ấy đã làm gì thế?” Cố Cơ Uyển tiến lên một bước, nhìn chằm chằm mặt của Tiêu Tâm: “Khi nào, ở đâu, làm gì, nói gì, cô nói đi!”
Không ai ngờ, một Cố Cơ Uyển xấu xí, vẫn luôn nhu nhược lại sẽ có lúc hung dữ đến như vậy!
Bị ánh mắt nhìn chằm chằm của cô, bị ngữ khí lạnh lùng vặn hỏi của cô, ngay đến cả Tiêu Tâm cũng theo bản năng lùi lại hai bước, cô ta quả thật bị hù dọa!
“Cô ta... Cô ta...” Cụ thể Tô Tử Lạp đã nói gì, làm gì, quả thật Dương Băng Băng không hề nói rõ trong di thư.
Dương Băng Băng chỉ nói, cô ta bị một cô gái họ Tô sinh viên năm nhất, thích trang điểm đậm, luôn đi cùng với cô gái xấu xí họ Cổ, bắt nạt cô ta.
Những người quen biết Dương Băng Băng đều biết, cô ta vẫn luôn bất hòa với Cố Cơ Uyển.
Như vậy, cô sinh viên năm nhất họ Tô, thường xuyên đi cùng cô nàng xấu xí họ Cổ, không phải là Tô Tử Lạp thì là ai?
Ở đại học A này, có mấy người muốn dính dáng vào Cố Cơ Uyển chứ!
“Các cô căn bản không có chứng cứ, chứng minh Tử Lạp bắt nạt Dương Băng Băng, lại chỉ nghe từ một phía là Dương Băng Băng, mà đã nói Tử Lạp bức người ta tự sát!”
Cố Cơ Uyển lại tiến lên một bước, Tiêu Tâm vẫn như cũ, bị dọa sợ lùi lại hai bước, suýt nữa bị ép đến cửa.
Những người bên ngoài nhìn chằm chằm gương mặt đây tàn nhang của Cô Cơ Uyển, bắt đầu bàn tán không ngớt.
Tiêu Tâm cũng dân dần bị nhắc đến trong cuộc bàn tán này.
Cô ta khinh thường nói: "Hừ! Cô ta làm ra loại chuyện lớn như vậy, người nhà họ Diệp có thể bỏ qua cho cô ta ư? Tô Tử Lạp, cô cứ đợi bị kiện đi! Nói không chừng, nửa đời sau của cô sẽ phải trôi qua trong nhà tù đó!”
Nơi này là trường học, quả thật không thể động tay động chân bừa bãi, cho nên, mấy cô nữ sinh đó đành mang theo tiếng chửi rủa, cười khẩy rời đi.
Cố Cơ Uyển đóng cửa “rầm” một tiếng, quay lại, bỗng nhìn thấy Tô Tử Lạp đang náu trong góc, vẫn đang run rẩy.
Nếu chẳng may Dương Băng Băng chết thật, người nhà họ Đàm Kiệt định sẽ không bỏ qua cho cô ấy!
Mặc dù nhà họ Dương không phải là gia tộc lớn nhất, nhưng vẫn có thế lực ở Bắc Lăng.
Cô ấy chỉ là một sinh viên bình thường, làm sao có thể đối phó lại họ chứ?
“Uyển Uyển!” Cô ấy ôm chặt cánh tay của Cố Cơ Uyển, giọng nói run rẩy: “Tớ... sẽ phải ngồi tù thật sao?”