Lúc Cố Cơ Uyển tỉnh táo lại, trong xe chỉ còn một mình cô.
Lễ phục dạ hội vốn mặc trên người được để một bên, bị xé thành từng mảnh vải! Đây là gấp gáp đến mức nào thế này!
Cuối cùng khi nãy cô đã làm gì? Lễ phục dạ hội không phải cô xé đúng không? Lấy đâu ra nhiều sức như thế chứ?
Vừa mới ngồi xuống, Cố Cơ Uyển đã đau đến nhíu mày, những mảnh trí nhớ kia cũng dần rõ ràng hơn.
Khi nãy cô... cô ngồi trên người Mộ Tu Kiệt, cởi quần áo của anh, tháo thắt lưng của anh, còn... xé quần anh nữa...
Trời ạ! Cô chủ động cưỡng bức đối tượng tất cả phụ nữ ở Bắc Lăng đều chung tình, cậu cả nhà họ Mộ tựa như thần thánh ở Bắc Lăng.
Nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng? Sao bây giờ mình lại chật vật thế? Còn giống người bị cưỡng bức hơn nữa?
“Đau chết đi được!” Cố Cơ Uyển quấn chặt áo khoác nam trên người rồi ngồi dậy, lén nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cách đó không xa, bóng dáng cao lớn của Mộ Tu Kiệt đang đứng hóng gió, không biết Lâm Duệ đang báo cáo gì với anh.
Đã cách một đời, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng thon dài hoàn mỹ đó, trái tim vẫn thắt chặt lại một cái.
Cố Cơ Uyển dùng sức che lấy tim mình, cắn môi dưới.
Không thể động lòng vì anh nữa! Người đàn ông này rõ ràng là kẻ vô tình!
Kiếp trước, cho dù cô có theo đuổi thế nào, trả giá thế nào, nhiệt tình ra sao, anh vẫn như ngọn núi băng vạn năm không tan.
Không phải cô không thể mở ra cánh cửa nội tâm của anh, mà là cả thế giới hoàn toàn không có người phụ nữ nào mở ra được!
Kiếp này, cũng không muốn lặp lại bi kịch như thế nữa!
Cô siết chặt cúc áo khoác, cẩn thận bò tới trước ghế lái...
Cách ngoài xe không xa, Lâm Duệ cúp máy, sau đó cung kính báo cáo với Mộ Tu Kiệt: “Cậu cả, mọi người vẫn đang đợi trong khách sạn, bây giờ có về tiếp tục tiệc đính hôn không?”
Với địa vị của cậu cả ở Bắc Lăng, anh không nói có thể đi, thì vị khách nào dám tự tiện rời đi chứ?
Cho dù muốn bọn họ đợi đến trời sáng, bọn họ cũng sẵn lòng đợi.
Vì ai cũng không đám đắc tội cậu cả Mộ xếp thứ nhất Bắc Lăng, Chủ tịch của tập đoàn Century
Mộ Tu Kiệt không đáp lời, đôi mắt sâu thắm nhìn chằm chằm mặt biển xa xa, ánh mắt khó hiểu khiến người ta không đoán ra được anh đang nghĩ gì.
Cậu cả không nói lời nào, Lâm Duệ cũng không dám quấy rầy, chỉ có thể yên lặng đợi.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Mộ Tu Kiệt mới không nhìn nữa, xoay người đi về xe: “Đính hôn!”
Nghỉ ngơi lâu như vậy, chắc cô nhóc kia đã tỉnh táo lại rồi.
Đính hôn là ý của bà nội, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể thay đổi.
Lâm Duệ đi sau lưng anh, sợ bây giờ mợ chủ tương lai vẫn... không biết là tình huống gì, cho nên anh ta không dám đến gần.
Nhưng... cảnh trước mặt là chuyện gì vậy?
Vèo một tiếng, xe lại có thể... bị lái đi trước mặt bọn họ rồi!
Khó mà tin được! Trợn mắt há mồm! Như bị sét đánh trúng vậy!
Lâm Duệ nhìn chằm chằm chiếc xe lái đi xa, hoàn toàn rối loạn trong gió.
Nếu không phải tim mình khoẻ, chắc chắn tối nay anh ta đã bị mợ chủ tương lai doạ sợ chết khiếp rồi!
Đầu tiên là cầm dao ép cậu cả, sau đó ngồi trên người đè hôn cậu cả! Sau đó còn cởi quần áo, tháo thắt lưng của cậu cả, cưỡng... khụ! Bức!
Tuy sau đó là cậu chủ từ bị động thành chủ động, nhưng anh cũng là cậu cả cao cao tại thượng mà, sao có thể bị cưỡng bức được?
Hơn nữa, sau khi mợ chủ chiếm lợi của cậu cả còn lái xe đi mất rồi.
Cậu cả thế này là... bị bỏ lại sao?
Hu hu hu, thật đáng thương! Đừng hiểu lầm, Lâm Duệ là đang khóc than cho tình cảnh của mình.
Mợ chủ bỏ cậu cả lại, chắc chắn bây giờ cậu cả rất tức giận.
Cậu cả tức giận, cái mạng nhỏ này của anh ta còn giữ được không?
Trên đầu kêu vang một tiếng, sau khi một tia chớp xẹt qua, ào ào ào, cơn mưa lớn bỗng nhiên trút xuống.
Chân Lâm Duệ mềm nhũn, suýt chút quỳ xuống trước mặt ông trời.
Trời muốn giết mình rồi...
“Cậu... cậu cả, tôi... tôi sẽ thông báo anh em tới đây đón... đón anh về...”
“Cút!”
Mưa làm ướt nhẹp mái tóc ngắn của Mộ Tu Kiệt, tóc mái rối tung dính trên mặt không chỉ khiến anh ít đẹp trai hơn mà
còn làm anh có thêm một hơi thở quyến rũ.
Nhưng lúc này, cả người cậu Mộ tản ra khí lạnh thấu xương, trên khuôn mặt lạnh lùng trước giờ không gợn sóng loé
lên lửa giận.
Ép anh, cưỡng bức anh, lợi dụng anh! Bây giờ còn dám bỏ anh lại!