Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài
Chiến sự ở Yên quốc ngày càng trở nên dữ dội, tin tức luôn trở thành đề tài hot nhất của đài truyền hình các nước trên thế giới. Ở mặt trận phía nam, đại quân do các tướng lĩnh phía Trần gia chỉ huy đã dùng đủ mọi kế sách để ngăn trở đại quân liên minh do Liêu quốc đứng đầu.
Tại một vị trí được che dấu cẩn thận trong rừng rậm.
Trong doanh trại Yên quân, Trần Chí Thiền cùng Trần Hỏa và một số tướng lĩnh quan trọng đang họp bàn cho chiến dịch sắp tới.
- Là ai? Ồ...ngươi là...tiểu tử đi chung với Mộc Bình lúc trước
Một cơn gió thoảng qua, Trần Chí Thiền chau mày quát lớn, tay cũng xuất ra vũ khí nhanh như chớp. Nhưng khi nhìn thấy diện mạo của kẻ vừa tới, ông ta liền ngừng lại.
- Hắc hắc, Trần lão đầu ngươi trí nhớ cũng không kém.
Tiểu Hắc cười cười nghênh ngang tiến vào. Một tướng lĩnh khó chịu lớn tiếng:
- Ngươi là ai mà dám xưng hô hỗn láo với đại tướng quân?
- Được rồi.
Trần Chí Thiền vung tay ngăn vị tướng kia lại. Ông ta vốn định nói không nên chấp với trẻ nhỏ nhưng nghĩ lại thấy sai sai nên lại thôi. Có ai thấy đứa trẻ nào xâm nhập vào doanh trại canh phòng cẩn mật mà không một binh lính nào phát hiện không? Nghĩ lại Trần Chí Thiền lại càng ngưng trọng quan sát Tiểu Hắc.
- Không cần căng thẳng, ta đến để đem một tin tức có lợi cho các ngươi.
Dường như không cảm thấy chút áp lực nào khi đứng trước một đám tướng lĩnh, Tiểu Hắc bình thản đi đến mâm trái cây để sẵn mà cầm lấy ăn, trông rất tự nhiên như chốn không người.
- Có lợi? Hừ, hiện tại trừ việc đám liên quân kia tự dưng rút quân ra ta chẳng thấy có gì có lợi cho tình cảnh này cả.
Một vị lão tướng hừ lạnh, có vẻ không hài lòng với thái độ của Tiểu Hắc.
- Hì hì, để đám giặc kia rút quân là chuyện không thể. Nhưng ta có thứ này.
Cười ranh mãnh, Tiểu Hắc ném một bức thư đến trước mặt Trần Chí Thiền. Lão ta nhướng mày chụp lấy, sau khi cẩn thận quan sát liền mở ra xem.
Rất nhanh, Trần Chí Thiền đã đọc xong. Ông ta đưa mắt nhìn Tiểu Hắc thật sâu. Sau thời gian một chén trà, Trần đại tướng quân mới mở lời nói:
- Bức thư này là thật?
- Yên tâm, ta có thể đảm bảo với lão. Nội dung trong bức thư này không thể thật hơn hắc hắc.
Tiểu Hắc gật đầu cười đáp.
- Tốt lắm, ta tin tưởng ngươi. Chúng ta có thể bàn thảo tỉ mỉ kế hoạch.
Ánh mắt lóe lên, Trần Chí Thiền vung tay ra hiệu. Một loạt bóng đen bỗng xuất hiện, xem ra ông ta thật sự coi trọng thông tin bí mật mà Tiểu Hắc mang tới.
Một số vị tướng có chút khó hiểu vì sao chủ tướng lại tin tưởng một đứa trẻ xa lạ đến thế. Duy chỉ có Trần Hỏa đứng kế bên là hiểu được.
Người của Mộc gia ... không có kẻ bán nước.
Vài ngày sau, một tin tức rúng động khiến cho tình báo của các nước phải dậy sóng. Vốn ba nước Sái, Ứng và Trị hợp nhau hành quân tiến sâu thần tốc để đánh chiếm tiên cơ hòng đoạt được chút lợi ích. Không ngờ giữa đường lại bị quân Yên tập kích khiến cho liên quân ba nước đại bại phải tháo chạy.
Quân Yên không chịu buông tha, vẫn truy đuổi đến cùng. Vừa hay, liên quân ba nước còn lại chạy tới hỗ trợ, vốn tưởng đến đây quân Yên sẽ thối lui. Một lần nữa biến cố xảy ra, quân Sái lại xoay đầu đánh úp từ trong, phối hợp với Yên quân đánh vào. Kết quả sau cùng là quân đội năm nước đại bại, quân Yên được hỗ trợ của quân Sái đã giành thắng lợi cực kỳ quan trọng. Loại bỏ được đám quân ô hợp trợ lực của quân Liêu, chiến trường phía nam bây giờ chỉ là cuộc chơi của quân Yên và quân Liêu mà thôi.
Trong đó, rất nhiều cao thủ nội khí lẫn vũ khí hạng nặng của liên quân bị đánh hạ một cách bí ẩn. Chính điều đó đã góp phần làm giảm chiến lược của liên quân xuống đáng kể khiến họ thua chóng vánh đến vậy.
- Phải tốc chiến tốc thắng.
Tiểu Hắc đứng trên một đỉnh đồi nhìn về phía xa, bên cạnh là Trần Chí Thiền đại tướng quân. Từ sau chiến thắng vang dội, ông ta đã hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của Tiểu Hắc, thậm chí giọng điệu nói chuyện còn có chút kính nể nữa chứ.
- Có quá hấp tấp không? Quân Liêu nhất định đã tăng cường phòng thủ. Hiện tại, nếu tấn công thì tỷ lệ thành công không cao, lại có khả năng tử thương thảm trọng.
- Ta có tin tức từ phía Liêu quốc. Trong nước của chúng vừa xảy ra chuyện nên khả năng quân Liêu tiếp tục nhận được viện quân là không lớn. Hầu như những tên độc sư cao cấp đều được rút về. Đây chính là thời cơ tấn công tốt nhất.
Tỏ ra vô cùng tự tin, Tiểu Hắc liền mở ra một tấm bản đồ, chỉ ra bố trí đợt tấn công của mình. Càng nghe, Trần đại tướng quân càng giật mình không thôi, miệng không ngừng than thở:
- Dùng kỳ binh? ta làm tướng trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, binh pháp đánh trận như ngươi thật đúng là độc nhất vô nhị.
Theo như phía Cát Nhãn Đài đưa tin thì phe chủ chiến không biết đã gặp khó khăn gì đó khi cố gắng xâm nhập sâu vào trong Độc Lâm nên đã triệu hồi rất nhiều độc sư trở về. Xem ra bọn chúng muốn đánh cược một vố lớn, chỉ là Cổ Thần kia thật sự dễ "xơi" vậy sao? Sợ rằng toàn bộ độc sư đoàn không chừng có đi không có về thì đúng hơn.
- Bất kể thế nào thì đây cũng là thời cơ tốt nhất để ra tay. Đám độc sư còn lại không thể gây khó dễ cho ta được. Các chiến trường khác đang lâm nguy, ta cần tranh thủ thời gian tối đa.
Dưới địa cấp cho dù có dùng bẫy rập cũng không thể vây chết được Tiểu Hắc nên nó không có gì phải lo lắng cả. Thứ mà độc sư giỏi nhất là độc tố lại càng không chút tác dụng với nó, cho nên trận này Tiểu Hắc muốn phải đánh cho Liêu quốc trở tay không kịp.
Dưới sự tuyển chọn của Tiểu Hắc và Trần Chí Thiền, một đội ngũ tinh nhuệ gồm một loạt cao thủ của Long Thần đa số đều là hoàng cấp cao thủ cộng với một đại đội với hầu hết là nhân cấp cao thủ đã được triệu tập. Dẫn đầu Long Thần là năm người có tu vi huyền cấp, bề ngoài mang theo vài phần ngạo khí. Trong đó có bốn người tu vi huyền cấp sơ kỳ, một trung niên có hàng lông mày đậm tu vi huyền cấp trung kỳ.
- Tất cả các ngươi từ giờ sẽ nghe lệnh của Tiểu Hắc tiểu...à vị tiểu huynh đệ này. Đây là nhiệm vụ cực kỳ cơ mật và quan trọng, đại quân sẽ phối hợp phía sau. Chúng ta chỉ được thành công, không thể thất bại. Đã rõ chưa?
Trần Chí Thiền uy vũ quát lớn, toàn đại đội đều hô to "đã rõ". Duy chỉ có đám người Long Thần trong vẻ mặt có chút không tình nguyện, trung niên lông mày đậm có chút không phục bèn lên tiếng:
- Trần tướng quân, Long Thần chúng ta được phái tới để hỗ trợ người. Còn tiểu tử này nhìn chưa đến hơn mười ba tuổi, làm sao chúng ta lại đặt an nguy của mình vào tay nó được. Đây là chiến trường, không thể khinh suất.
- Trình Tranh, ngươi nói cái gì? Ngươi dám cãi quân lệnh sao?
Trần Chí Thiền tức giận, khí thế cũng bùng phát. Có điều đám người Long Thần cũng không vừa, cực kỳ ương ngạnh.
- Chúng ta không hoàn toàn phụ thuộc vào quân đội, nếu tướng quân bắt ép thì thật xin lỗi.
- Được rồi, chỉ là vài tên huyền cấp, hoàng cấp mà thôi, không có cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của ta.