Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 189: lão nhân...thiên cấp



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

- Tốt, tối nay sư tôn sẽ tới, các ngươi sai người chuẩn bị thật tốt để ta tiếp đón người.

Đường Khải Trạch trong lòng vui vẻ, lập tức ra lệnh rồi nhanh chóng trở về liều trại của mình. Hắn ta thế mà không biết Tiểu Hắc vẫn lặng lẽ bám sát phía sau.

Vì không muốn để sư phụ của mình phải đợi nên vị Đường thiếu sau khi sửa soạn xong liền đến nơi đãi tiệc. Tiểu Hắc cũng trà trộn vào, dùng liễm khí tức thuật, gần như hòa vào không khí, không chút dấu vết. Với khả năng lĩnh hội pháp thuật ngày càng nhuần nhuyễn, Tiểu Hắc nếu không động thì gần như địa cấp cao thủ hay thậm chí là thiên cấp cũng không thể phát giác được sự hiện diện của nó được.

Đợi mãi thì vị sư phụ kia của Đường Khải Trạch cũng xuất hiện, lão ta thế mà trông dáng vẻ không được cao to cho lắm. Khuôn mặt thì lại nhìn khá là âm hiểm, nói sao cũng không giống một đáng đại trượng phu hào sảng.

- Đồ nhi bái kiến sư tôn

Đường Khải Trạch tỏ ra cực kỳ tôn kính sư phụ của mình, thái độ rất ân cần lễ phép khiến cho vị họ Phạm hết sức hài lòng.

- Tốt, nhìn con ngày càng tiến bộ, vi sư cảm thấy rất thành tựu. Lần này quân ta đại chiến với Tấn quốc chính là một cái cơ hội tốt để con có thể lập đại công huân.

Hai người lại chuyện trò hồi lâu. Đầu tiên là những nghi vấn về võ học, sau đó lại lang mang đến các vấn đề bên trong Long Tổ. Hóa ra cái tổ chức cao thủ đỉnh cấp nhất Yên quốc lại thật sự quá nhiều vấn đề, chia bè chia phái. Một số người có thực lực mà không có chỗ dựa sẽ phải ở lại Long Thần, không được đề bạt vào Long Tổ.

Ngược lại, một số thân tín của những người cố cựu thì lại được ưu ái, nhiễm nhiên tiến vào Long tổ để hưởng đãi ngộ tu luyện hơn xa kẻ khác. Đó là bất công, cũng khiến cho quốc lực không thể cường thịnh.

Mấy thứ này kỳ thực cũng không phải vấn đề Tiểu Hắc để tâm. Nó chỉ chú ý muốn biết kho tàng tài nguyên tu luyện mà hai người này đang nói đến hạ lạc nơi đâu.

Lão già tên đầy đủ là Phạm Trực, tu vi địa cấp trung kỳ, là một trong ba cao thủ có tu vi cao nhất trong Long tổ. Nước Yên nhỏ bé, tài nguyên không thể so sánh với Triệu quốc, có thể đạt đến cỡ này tu vi cũng là một thành tựu kinh thế.

Đường Khả Trạch nghe thấy sư phụ muốn cho mình tài nguyên để đột phá thì trong lòng vui như mở cờ, còn ngoài miệng vẫn giả vờ khó xử nói:

- Nhưng đồ nhi lo ngại khi đưa ra yêu cầu những vị khác sẽ phản đối, sự phụ người cũng biết...

- Hừ, chỉ là một đám lão gia hỏa không biết thức thời. Đợi sau khi Đường nhi ngươi đánh bại tất cả đám đệ tử của mấy lão thì bọn họ sẽ biết ai mới chân chính nhận thức được cao thấp rõ ràng.

Phạm Trực vung tay nói, thái độ rất bá đạo. Trong long tổ, địa vị của lão ta cực cao, bình thường cũng không cần nhìn sắc mặt kẻ khác để hành sự.

- Ngươi cầm theo tín vật của ta đến kho tàng của Yên quân. Phó chỉ huy lực lượng bảo vệ chính là bằng hữu của lão phu, hắn ta nhất định sẽ trợ giúp ngươi một tay.

Đưa ra một cái ngọc bội cùng thư tín, Phạm Trực vuốt vuốt chòm râu rồi khẽ dặn dò Đường Khả Trạch. Đội trưởng đội bảo vệ rất khó lôi kéo, song phó đội trưởng lại không phải thế. Chỉ cần việc đã xong xuôi thì cho dù đại thống lĩnh và đám lão già kia có biết cũng không thể nháo đến thế nào.

Dù sao thì Yên quốc đang chiến tranh, lại bị nhiều đại quốc dòm ngó, họ có thể dám phạt nặng để khiến cho sức mạnh suy giảm sao? Chuyện đó không cần nghĩ cũng biết được kết quả.

Còn về sau này thì chẳng phải có thể lấy công chuộc tội sao? Chỉ cần Đường Khả Trạch một đường ghi lại dấu ấn, Yên quân chắc chắn sẽ đơn giản là khiển trách qua loa, cuối cùng chuyện có hóa không, địa vị của hai sư trò của lão ta sẽ không thay đổi. Thậm chí, thực lực đệ tử của Phạm Trực tăng lên, tiếng nói của lão sẽ càng có trọng lượng hơn nữa.

Kho tàng? Tiểu Hắc cảm thấy quyết định ra ngoài tản bộ của mình thật đáng giá. Kẻ lười biếng thì làm sao có quả ngọt để ăn.

Tiểu Hắc không quên bản ngã của một thần thâu, nó mỉm cười âm thầm quyết định đi theo Đường Khả Trạch. Mộc gia hiện tại có Mộc Bình cùng nhiều địa cấp cao thủ tạ trấn, thời gian ngắn Tiểu Hắc cũng không phải quá lo lắng.

Tên kia một đường nhanh chóng rời khỏi doanh trại, dùng xe chuyên dụng của quân đội di chuyển suốt một quảng đường dài.

Việc này Tiểu Hắc cũng không khó lý giải. Kho tàng dành cho cao thủ nội khí cũng trân quý không thua gì quốc khố, nếu đặt ở nơi lộ liễu chẳng phải sẽ khiến cho bao nhiêu kẻ có ý đồ xấu dòm ngó hay sao?

Đúng như Tiểu Hắc phán đoán. Sau vài ngày, Đường Khả Trạch vậy mà lại chạy vào một vùng núi hoang vắng. Nhìn từ ngoài vào thì nơi đây cũng không có gì đặc biệt. Có điều, với thần thức và giác quan vượt xa thường nhân, Tiểu Hắc liền sớm phát hiện ra không ít người đang ẩn nấp.

- Xem ra nơi này đúng là có bảo tàng của quân đội. Ngay từ bìa rừng cũng có binh lính thân thủ cực tốt ẩn nấp canh chừng, càng vào sâu lại có cả nội khí cao thủ. Nếu người lạ xâm nhập nhất định sẽ khó lòng mà vượt qua được.

Đi mãi, Đường Khả Trạch cũng dừng xe tại một vách núi nhỏ hẹp. Hắn ta thong dong đứng đợi, khoảng thời gian một tuần trà thì bỗng dưng có một chi đội cao thủ bất ngờ xuất hiện.

Kỳ thực Tiểu Hắc đã sớm nhìn ra đám người này. Chỉ là bọn họ muốn cẩn thận quan sát hành động của tên họ Đường rồi mới ra mặt.

- Đường Khả Trạch, ngươi hôm nay đến đây là có việc gì? Có mang theo quân lệnh hay không?

Một vị đại hán có vẻ là chỉ huy quát lớn, hai mắt như hổ. Đường Khả Trạch nghe thấy thì vội vàng lấy ra một phong thư cười nói:

- Đây là tiếp dẫn của sư phó, mong các vị tướng quân có thể xem xét giúp.

Bên cạnh đại hán là một trung niên râu ngựa, y nhìn Đường Khả Trạch khẽ mỉm cười nói:

- Phạm lão nhân gia vẫn khỏe chứ?

- Đa tạ Trương thúc hỏi thăm, sư phụ lão nhân gia vẫn rất tốt. Người chuyển lời cho ta hỏi thăm Trương thúc và Tằng tướng quân.

Miệng lưỡi của Đường Khả Trạch không tệ, với kẻ bề trên đều tỏ ra lễ độ ngoan ngoãn. Cho nên vị Trương thúc kia cũng rất hảo cảm gật đầu. Giao tình của ông ta và Phạm Trực không nhạt, nếu có thể giúp liền sẽ hỗ trợ nhiệt tình.

Riêng vị chỉ huy họ Tằng kia lại là một vấn đề. Được đứng vào vị chí cực kỳ trọng yếu, ông ta chính là một người ngay thẳng, mọi việc công tư phân minh. Cho nên sau khi xem xong lá thư, Tằng tướng quân vẫn lắc đầu nói:

- Ta thân được quốc gia giao phó trọng trách, nếu không có quân lệnh từ bộ chỉ huy liền không thể giúp ngươi được.

Tựa như đã tính toán trước, Đường Khả Trạch lại lấy ra trong người vài bức thư tín khác. Rất nhanh, Tằng tướng quân lại xem qua hết một lượt, sắc mặt của ông ta cũng dần nghiêm túc.

Tất cả thư tín đều là những vị cao tầng trong quân đội, bọn họ đều ủng hộ việc đưa tài nguyên cho Đường Khả Trạch. Không ít người còn nhấn mạnh là vận nước đang lâm nguy, không thể đợi một cuộc họp thống nhất từ tất cả các lãnh đạo được.

Nhìn thấy họ Tằng đã dao động, Đường Khả Trạch liền một chân quỳ xuống, khuôn mặt trang trọng, cất tiếng nói:


- Đường Khả Trạch hi vọng Tằng tướng quân vì lê dân bá tánh của Yên quốc mà giúp đỡ. Bây giờ quân Tấn như hổ dữ, mỗi một người nước Yên đều mong muốn ra trận giết giặc. Ta thân là Long Tổ thiên kiêu, càng phải ra sức, dù chết cũng phải thủ hộ quê hương.

Nhắc đến quốc sự, thân là quân nhân, ai cũng có lòng ái quốc. Lại cộng thêm diễn xuất của Đường Khả Trạch quá tốt, nhìn cũng không ra chút sơ hở nào. Cộng thêm họ Trương kế bên góp lời, thổi phồng bản lĩnh của Đường Khả Trạch. Sau cùng, Tằng tướng quân cũng đành đưa ra quyết định:

- Nếu không ít cao tầng đồng ý thì ta cũng không muốn làm hỏng việc nước. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ta chỉ hỗ trợ tài nguyên cho tu vi của ngươi, không được lấy thêm bất cứ thứ gì. Nếu sai phạm, Tằng mỗ sẽ không nương tình.

Phất tay ra hiệu một cái, Tằng tướng quân cùng quân cảnh về liền nhìn về một góc. Mặt đất đồng thời cũng rung lên, một khe đá nhỏ nứt toác lộ ra một cái thông đạo nhỏ dài.

Cảm tạ vài câu, Đường Khả Trạch liền tiến vào thông đạo. Rất nhanh thông đạo cũng đóng lại, đám người Tằng tướng quân lại thoát cái biến mất, trở về nơi ẩn nấp canh phòng của mình.

Thông đại tối tăm, đi một hồi lâu mới nhìn thấy ánh sáng, Đường Khả Trạch vốn đã từng đi qua nên cũng không có luống cuống mà rất bình thản.

- Trịnh bá, lâu ngày chưa gặp lão nhân, người vẫn khỏe chứ?

Không ngờ cuối thông đạo lại là một căn phòng rộng rãi, có một lão giả đang cầm sách ngồi ghế đá đọc. Lão ta bề ngoài ăn mặc rất giản dị, nụ cười hiền lành, trong hết sức vô hại. Nhìn thấy Đường Khả Trạch, lão ta mỉm cười nhẹ nhàng đáp:

- Đường tiểu tử, lâu rồi không gặp, ngươi cũng tiến bộ không ít nha.

Tiểu Hắc đi theo phía sau Đường Khả Trạch, vốn cực kỳ thong dong. Ngay khi thấy lão giả kia thì cả người giật mình một cái, vô tình hay hữu ý, lão giả kia cũng nhìn vao vị trí khoảng không mà Tiểu Hắc đang đứng.

Có điều, lão già họ Trịnh lại chỉ cười nhạt rồi không thèm để ý, lại ra hiệu cho Đường Khả Trạch đứng đợi lão một lúc. Họ Đường gật đầu cảm tạ rồi ngồi xuống, trong lòng là một mảng hưng phấn.

"Sư phụ, tu vi của lão già kia rất lợi hại, có lẽ siêu việt địa cấp đạt đến thiên cấp rồi đi?"

Bằng nhãn thuật, Tiểu Hắc liền nhìn ra được lão giả nhìn vô hại kia lại cực kỳ khủng bố. Nếu không phải kỹ năng chiến đấu của nó đã được tăng lên đáng kể thì Tiểu Hắc chắc chắn sẽ có xúc động bỏ chạy ngay lập tức.

"Đúng thật là có chút bất ngờ, chỉ là ngươi là tu tiên giả, lại có thể thông tuệ đủ hệ pháp thuật. Nếu đánh trong lòng đất thế này, cho dù không thắng cũng không phải sợ hãi."

Diệp Thanh Hàn tỏ ra khá là hờ hững. Đệ tử của lão dù gì cũng là tiên nhân, cho dù lão già kia là thiên cấp thì có hề gì. Nếu như có pháp khí bên người, Tiểu Hắc liền có thể dễ dàng đánh bại đối phương ngay. Cũng vì lý do đó mà Diệp Thanh Hàn muốn Tiểu Hắc tập trung cho truy tìm tài liệu và luyện khí chi thuật. Việc tu vi đình trệ thì cần phải nâng cao chiến lực bản thân mà thôi.

Xem chừng đối phương đã phát giác ra mình, Tiểu Hắc cũng không vội vàng mà lẳng lặng đứng một bên. Đến khi Đường Khả Trạch nhận được một hộp gỗ, vui mừng cảm tạ rời đi, lão già mới nhìn vào chỗ Tiểu Hắc đang đứng mà lên tiếng:

- Các hạ đã đến thì xin hiện thân, lão phu đã lâu không có tiếp khách, cũng muốn cùng người đàm đạo một chút.

Gặp kẻ gian trà trộn lại còn có nhã ý mới uống trà? Tiểu Hắc cảm thấy lão già này cũng có chút thú vị đi, nên nó liền hiện thân ra.

- Không ngờ lại... là một tiểu tử

Lão già như ngoài ý muốn, giật mình một phen, sau đó lắc đầu cười khổ đáp:

- Xem ra nhân ngoại hữu nhân, lão phu ở nơi này lại không biết thế gian xuất hiện kỳ tài a.

Chẳng những thái độ không có chút khinh thị, ngược lại lão già còn rất nhiệt tình pha trà, lại mang bánh ngọt ra. Người ta đã nồng hậu thế, Tiểu Hắc cũng không có lý do gì từ chối, đành phải ngồi vào bàn làm khách.

- Lão phu tên là Khương Đào Tiên, không biết tiểu huynh đệ đây xưng hô thế nào?

Lão già cũng không ỷ lớn tuổi mà ra vẻ, lão ta mở đầu liền tự giới thiệu khiến cho Tiểu Hắc sinh ra một tia hảo cảm.

- Vãn bối tên là Tiểu Hắc, lần này tùy tiện xông vào, có gì lỗ mãng xin Khương lão chớ trách phạt.

- Haha, ngươi có thể qua mặt đám người ở ngoài thì đó là bổn sự của ngươi, không cần phải xin lỗi lão phu. Có điều, nếu ngươi muốn lấy thứ gì ở nơi này thì phải thông qua sự đồng ý của ta đã.

Khương lão mỉm cười nói. Rất rõ ràng, việc Tiểu Hắc vào được nơi này không có nghĩa là có thể mang kho tàng ra ngoài. Cho nên lão ta vẫn rất là bình thản a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.