Quyển 2: Bắc đại lục sơ phong khởi.
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài.
Bữa tối hải sản thịnh soạn cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều rất vui vẻ. Mao Lượng cùng đám bạn còn muốn tiếp tục đến địa điểm khác để vui chơi. Chủ yếu cả nhóm cũng là bồi tiếp cho Trần Tụ, cho nên mấy người Mộc Bình liền khách sáo cáo từ. Chỉ có Tiểu Hắc bị Mao Lượng nài nỉ lôi kéo nên đành phải đi theo.
Có lẽ khởi điểm và trải nghiệm khác nhau sẽ dẫn đến tâm tính có chênh lệch. Đám người Mộc Bình đã được rèn giũa qua máu tanh và chiến tranh nên luôn có khao khát để bản thân mạnh mẽ hơn mỗi ngày. Cho nên sau bữa tối bọn họ lại lựa chọn tiếp tục rèn luyện chứ không vui chơi như những người cùng trang lứa.
Trong khi đó, đám con cháu gia tộc vốn là cây non được chăm sóc rất kỹ lưỡng, sinh ra đã có công pháp tài nguyên sẵn sàng nên tâm thế luôn mang ít nhiều sự cao ngạo và chủ quan. Chính vì vậy mà trong việc tu luyện họ lại không có sự chấp nhất điên cuồng mà chỉ nỗ lực trong giới hạn.
Con đường cường giả vốn định sẵn tẻ nhạt và đầy chông gai, nếu điều căn bản đó cũng không thể vượt qua thì làm sao đứng trên muôn người?
Địa điểm tiếp theo mà Mao Lượng giới thiệu là một quán bar khá nổi tiếng có tên là Hải Dương. Nơi này được thiết kế theo phong cách biển cả nên mới mang cái tên đó, ý tưởng đặc sắc này khiến cho quán được rất nhiều khách hàng lựa chọn.
Dĩ nhiên, quán bar nào cũng có qui định cấm người dưới mười tám tuổi đi vào nhưng với địa vị và tiền tài thì mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn.
- Này Mao Mao, ngươi rất hay đến nơi này giải trí sao?
Bước vào từ cổng dành riêng cho khách hàng VIP, Tiểu Hắc quan sát mấy vị tỷ tỷ ăn mặc có chút mát mẻ theo phong cách nàng tiên cá. Ai nấy đều rất xinh xắn, còn có mấy anh chàng nhân viên lực lưỡng cũng cosplay mấy con tôm, cua gì đó nữa.
- Haha, thỉnh thoảng vui đùa một chút, ông chủ ở đây có quan hệ với Mao gia nên ta có được thẻ thành viên ưu đãi cao nhất. Ngoài ra thì quán cũng có hậu trường thâm hậu, sẽ không bị kiểm tra mà ảnh hưởng đến cuộc vui.
Dám nhận khách hàng dười mười tám thì đúng là không đơn giản rồi. Tiểu Hắc chỉ cười cười không nêu ý kiến gì, rất nhanh cả bọn được dẫn vào bên trong một căn phòng rộng lớn, được trang trí hết sức đẹp mắt. Bốn phía căn phòng đều làm bằng kiếng, có thể nhìn thấy cá bơi lội xung quanh, vô cùng sáng tạo.
- Thế nào Hắc Tử, rất đẹp đúng không?
Mao Lượng nhìn Tiểu Hắc cười một cái rồi ra hiệu cho nữ tiếp viên đến và dặn dò một số thứ. Sau đó vài phút, tiếng nhạc của DJ thay đổi, một cái xe đẩy theo một bàn tiệc rượu trang trí bắt mắt bắt đầu diễu hành rồi hướng về phòng của Tiểu Hắc. Nữ DJ hét to:
- Chúc mừng phòng số 1 mở một set Hải Dương Thần Long vô địch.
Hải Dương Thần Long vô địch chính là set rượu vang cao cấp nhất của quán, giá tiền rất cao, thông thường không có nhiều khách hàng dám bỏ tiền ra trải nghiệm. Có điều so với đám con cháu gia tộc thì lại không có gì đáng nói, bọn họ vốn không cùng tầng thứ với người thường.
Tiểu Hắc sớm từ trước đã vụng trộm nếm thử vài loại rượu khác nhau nên cũng không phải tay mơ chưa trải đời. Chỉ là nó thích nước hoa quả và thức ăn ngon hơn, uống rượu thì có gì thú vị đâu chứ.
Bàn rượu được dọn lên, hai thiếu nữ thì lấy điện thoại ra để chụp hình tới tấp, thanh niên mọt sách cũng có vẻ kích động và vui vẻ. Còn Trần Tụ thì nhận lấy ly rượu từ tiếp viên rồi cụng ly với Mao Lượng, riêng Tiểu Hắc lại bắt đầu nếm thử trái cây tươi mới trên bàn.
- Tưởng là đại nhân vật nào? Hóa ra là tên con mèo bệnh họ Mao.
Một giọng nói châm chọc bất ngờ vang lên khiến cho sắc mặt Mao Lượng trở nên rất khó coi. Trần Tụ và đám bạn đều nhíu mày nhìn lại.
Ngay cửa phòng là một đám thiếu niên nam nữ, dẫn đầu là một tên thiếu niên ăn mặc bảnh bao đỏm dáng, nhìn thái độ thì Tiểu Hắc đoán biết giữa họ và Mao Lượng chắc chắn có mâu thuẫn từ trước. Đây chính là ví dụ điển hình của việc ngứa mắt nhau, đã gặp thì phải gây chuyện cho bằng được nha.
- Hồng Hải, ngươi cái tên tiểu tử còn chưa dứt sữa chạy đến nơi này làm gì? Còn không mau về nhà đi.
Mao Lượng cũng không phải hạng dễ chọc, liền buông lời đáp trả ngay. Cả hai bên lời qua tiếng lại, có dấu hiệu căng thẳng, bỗng tên thanh niên có chân mày đậm phía sau lưng của tên thiếu niên bảnh bao vốn im lặng từ đầu hừ lạnh một tiếng, tu vi cũng tản mát ra.
- Hoàng cấp trung kỳ
Sắc mặt đám người Mao Lượng có chút biến đổi. Ở độ tuổi mười tám đôi mươi đã đạt đến hoàng cấp trung kỳ thì đều là đệ tử thiên tài của tông phái hoặc con cháu được trọng điểm bồi dưỡng của đại gia tộc. Như bọn họ chỉ mười hai, mười ba tuổi, chỉ miễn cưỡng được gọi là bước một chân vào hoàng cấp, còn chưa hoàn toàn nắm giữ nội khí chân chính được.
- Ỷ lớn hiếp nhỏ thì ngon lắm sao? Có ngon thì đợi ta gọi người tới, hoàng cấp mà thôi, làm như ghê gớm lắm.
Không thể thua thiệt, Mao Lượng nghiến răng quát lại. Thiếu niên bảnh bao thấy thế thì cười lạnh nói:
- Kêu thì kêu, ngươi đúng là có mắt không thấy Thái Sơn, Sử đại ca đây là đệ tử đắc ý của trưởng lão thuộc Địa Âm Phái đấy.
Nghe đến cái tên Địa Âm Phái, đám người Mao Lượng liền tỏ ra giật mình hốt hoảng. Ánh mắt Tiểu Hắc chỉ lóe lên một cái, động tác ăn trái cây vẫn không dừng lại.
Địa Âm Môn là một trong thập trung đẳng tông môn rất nổi danh, sức mạnh thuộc vào tốp năm, bài danh thứ hai trong nhóm tà phái trung đẳng. Điều đáng sợ của nó chính là cái môn phái này lại là phân phái của một trong thập đại tông phái Thiên Dương Môn. Cho nên nếu xét về tổng thể chiến lược thì hai phái này cộng lại là cực kỳ mạnh mẽ, không hề phải cố kỵ bất kỳ môn phái nào khác. Do đó, đệ tử của Địa Âm Môn rất ngạo mạn va hung hăn, không ngại va chạm với kẻ khác.
- Ta tên là Sử Thành, tam đệ tử của Viên trưởng lão của Địa Âm Môn. Ta cũng không muốn làm khó các người, các ngươi chỉ cần khom người xin lỗi Hồng đệ và bao trọn tiêu phí của bọn ta đêm nay thì ta sẽ xem như không có gì xảy ra.
Lời lẽ của thanh niên có chân mày đậm nghe ra thì khá nhẹ nhàng, giống trưởng bối ra lệnh cho đám tiểu hài. Với địa vị của gã thì mấy tranh chấp của Hồng Hải và Mao Lượng cũng giống như con nít hồ nháo, không có tính khiêu chiến gì để cho gã phải hứng thú ra tay. Tất nhiên, nếu đám người Mao Lượng không biết đều thì Sử Thành sẽ không ngại dạy dỗ một phen, người của tà phái không phải loại hiền lành ăn chay.