Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 207: Tiểu ca ca đây sẽ chơi với các ngươi đến cùng.



Quyển 2: Bắc đại lục sơ phong khởi.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

Một đế quốc rộng lớn với dân số khổng lồ chắc chắn là một thách thức cho bất kỳ ai muốn quản lí nó thật tốt. Bởi lẽ, một khi nội loạn xảy ra còn đáng sợ hơn cả việc bị ngoại xâm tấn công. Vì lý do đó nên Triệu quốc luôn thắt chặt an ninh của mình, bọn họ có một lực lượng chuyên giám sát mọi cử động của gián điệp các nước cũng như những cao thủ nội khí trong nước.

Có thể nói, đám người Chân Võ Môn chính là một quả bom nổ chậm, cũng là phe phái đối trọng với chính quyền hoàng gia. Cho nên hoàng gia muốn hoàn toàn khống chế đất nước là một việc không hề dễ dàng gì cả.

Bên cạnh hoàng tộc giàu có và mạnh mẽ thì các thế lực trong quân đội chính cũng rất đáng xem trọng, bọn họ liên kết với nhau tạo thành một khối để tạo nên một chính quyền Triệu quốc hùng mạnh. Trong đó, Vệ gia được xem như một gia tộc có tiếng nói nhất, cũng là nơi sản sinh ra rất nhiều danh tướng tài năng cho đất nước. Đứng đầu gia tộc, cũng là anh hùng vĩ đại trong lòng dân chúng chính là Vệ Võ, đại tướng số một của nước Triệu.

Không ai biết xuất thân của vị Vệ Võ này ruốt cuộc từ đâu. Có người nói ông ta chỉ là một nông dân, có người thì lại kháo rằng Vệ tướng quân vốn là một thầy giáo, đủ loại câu truyện được thêu dệt nên. Có điều chắc chắn rằng, Vệ Võ đã từ một giai cấp rất bình dân mà đánh ra một thành tích huy hoàng, xây dựng nên nền móng cho Vệ gia sau này.

Trong đám con cháu của Vệ Võ nắm giữ rất nhiều chức vụ quan trọng trong quân đội cũng như lực lượng ngầm quốc gia. Và Vệ Cơ chính là một trong những nhân tài kiệt xuất, được đánh giá rất cao về thực lực cũng như thủ đoạn của mình. Chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu, gã ta đã trở thành phó phòng mật vụ, chuyên giám sát và xử lí về các vấn đề tu luyện giả nội khí, có tên gọi là nội khí mật thám sở.

Hôm nay, Vệ Cơ đang có mặt tại một cơ sở ở Vĩnh Dương, người chủ trì nơi đây đang cùng gã thảo luận về những thông tin quan trọng.

- Thú vị thật, thời điểm này mà Thạch Viễn lại rời khỏi Quang Minh Tông. Xem ra sắp có trò hay để xem.

Cười nhạt nhìn vào màn hình do mật thám đang theo dõi truyền về, Vệ Cơ quyết định tự mình đi quan sát một phen, hắn ta rất chăm chỉ với công tác của mình. Thân là một trong những con cháu có thể tiếp bước huy hoàng của Vệ Võ, Vệ Cơ luôn muốn thể hiện bản thân thông qua việc tìm cách để giảm đi sức mạnh của đám tông phái Chân Võ Môn để lập công trạng. Tất nhiên là tổ chức sẽ sử dụng mọi thủ đoạn có thể, bởi vì họ không thể nào đối chọi trực tiếp với đối phương được.

- Mang theo vũ khí mà sở nghiên cứu của chúng ta bí mật sáng tạo ra được, ta muốn kiểm sức mạnh của chúng. Phía hoàng gia cũng đã bỏ không ít vốn liếng, chúng ta cần phải báo cáo chút thành quả với họ.

Ra lệnh một cái, Vệ Cơ liền dẫn theo một đám cao thủ được hắn ta đào tạo riêng xuất phát. Phía chính quyền Triệu quốc rất cấp tiến, bọn họ ngoại trừ đào tạo cao thủ nội khí ra thì việc áp dụng vũ khí hiện đại rất được chú trọng. Nói không ngoa rằng nếu cá chết rách lưới, phải dùng đến những loại bom có tính hủy diệt thì các tông phái Chân Võ Môn kia cũng khó mà chống nổi. Suy cho cùng, cao thủ võ đạo cũng là con người bằng xương bằng thịt chứ không phải siêu nhân.

Trở lại với Tiểu Hắc, khi bước vào con hẻm tối, khóe miệng nó cong lên như cười như không, nhìn vào những bóng người đang xuất hiện vây lấy mình. Vốn nó đã rất điệu thấp, không hề có kẻ thù nào bên trong học viện. Nếu thật sự có thì cũng là mấy kẻ hộ hoa sứ giả của Hạ Khiết An mà thôi.

- Không lẽ là người của cái tên nhi tử tông chủ Quang Minh Tông?

Vốn đã điều tra qua, Tiểu Hắc đã biết trong số những người theo đuổi Hạ Khiết An cuồng nhiệt có một kẻ tên là Thạch Viễn, bối cảnh khá mạnh mẽ. Cho nên không khó để liệt tên đó vào diện tình nghi ngay lập tức.

- Nếu thật sự là gã thì kẻ này lòng dạ cũng quá độc ác rồi. Cái gì mà Quang Minh Tông, chẳng phải cũng chỉ là lớp vỏ của một tên ngụy quân tử hay sao?

- Các ngươi là ai?

Theo bài bản thì cũng nên hỏi một câu như thế, Tiểu Hắc lười nhác cất tiếng. Đáp lại cũng là một lời thoại khá kinh điển:

- Tiểu tử ngươi yên tâm lên đường đi. Nếu có trách thì trách ngươi không nên chọc vào người mà ngươi không thể chọc nổi.

Tiếp theo hình như sẽ có một nhân vật chính nghĩa hiệp nhảy ra cứu mình thì phải? Tiểu Hắc nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình không phải mỹ nữ thì làm sao đúng với kịch bản đó được.

- Thôi được rồi, đành phải tự ra tay vậy. Ta vốn không để tâm đến mấy tranh chấp thị phi của thế tục. Thế nhưng kẻ nào đám ra tay với Tiểu Hắc ta thì phải xác định hậu quả của mình.

Người có ơn với mình, Tiểu Hắc sẽ khắc ghi trong lòng. Kẻ có thù thì tất phải trả lại gấp bội, lấy ác trị ác mới là con đường mà Tiểu Hắc cho là chính xác nhất. Một khi sức mạnh vượt qua mấy cái luật pháp thông thường thì làm gì có ai mà đi bảo vệ hay đòi lại công bằng cho mình đây.

Vung tay một cái, Tiểu Hắc như hòa tan vào bòng tối. Cả con hẻm nhỏ vốn tĩnh lặng lại bỗng nhiên mang theo một sự kỳ dị khó giải thích.

- Nó trốn đâu rồi, các huynh đệ đừng để tiểu tử này chạy thoát.

Tên cầm đầu quát lên. Ngay sau đó, gã ta liền cảm thấy có gì đó không ổn khi cả cơ thể của gã cực kỳ khó cử động, tựa như đang lún vào trong một vũng bùn vậy.

Tiếp theo, cả đám đều cảm thấy khó thở, tứ chi tê liệt, cho dù bọn chúng có cố gằng vùng vẫy thế nào cũng không thể thay đổi được. Cảm giác tử thần đòi mạng từ từ này thật sự vô cùng kinh khủng.

Vài phút sau đó, đám người áo đen chỉ còn lại mấy cái xác đã tắt thở. Buông một tên ra sau khi dùng sưu hồn thuật, Tiểu Hắc lạnh lùng nhìn về một hướng rồi thoáng cái lại biến mất khỏi con hẻm tối.

Không lâu sau, Vệ Cơ cùng đám người của mình đã chạy tới con hẻm. Bọn họ sau khi xem xét tình huống thì liền hít vào một hơi khí lạnh, bởi lẽ ngay cả người có kinh nghiệm nhất cũng không thể lý giải lý do cái chết của đám người Quang Minh Tông được.

- Lập tức đem mấy cái xác về xét nghiệm. Ta muốn trích xuất camera xung quanh khu vực này, thông báo những người đang làm nhiệm vụ phải hết sức cẩn thận.

Vệ Cơ truyền ra một loạt mệnh lệnh, sắc mặt có phần ngưng trọng. Đám người Quang Minh Tông toàn quân bị diệt đúng là một chuyện vui nhưng nhìn thủ đoạn của kẻ ra tay thì hắn ta lại cảm thấy ớn lạnh. Một người nhẹ nhàng giết chết cả đám huyền cấp lại không có dấu hiệu chạy trốn hay giao chiến thế này thật quá đáng sợ đi.

- Thôi lão, người có nhìn ra manh mối gì không?

Hướng lão giả đi theo bên cạnh mình hỏi thăm, thái độ Vệ Cơ có phần cung kính. Lão già này là một cao thủ địa cấp được Vệ gia tuyển làm khách khang trưởng lão, có nhiệm dạy dỗ võ học cũng như bảo hộ của Vệ Cơ. Cho nên thiếu gia họ Vệ này luôn dùng lễ thầy trò với lão, không dám có chút cao ngạo nào.

Lão già họ Thôi dáng người tráng kiện, có đôi mắt to, lão quan sát hiện trường một lượt rồi nói:

- Ta cũng chưa từng nhìn thấy thủ đoạn thế này. Có thể là một tuyệt chiêu mới của đám tà phái? Bọn chúng vẫn hay tranh đấu với nhau, chuyện chém giết cũng không có gì là lạ.

Thù hận giữ chính tà đã có từ xưa. Kỳ thật thì đó cũng chỉ là những tranh chấp giữa các đệ tử với nhau, cao tầng hai phe đều ngầm đồng ý để tạo ra sự cạnh tranh sinh tử nhằm tôi luyện ra những cao thủ chân chính.

Càng về sau, chính quyền Triệu quốc do hoàng gia cầm đầu lại cố ý kích bác thêm vào mâu thuẫn đó nhằm gây chia rẽ nội bộ chính tà hai bên. Cho nên việc người tà giáo giết chính đạo là chuyện diễn ra khá bình thường, cũng không phải chưa từng thấy.

- Được rồi, chỉ cần xem lại camera sẽ tìm ra được chút gì đó.

Thôi lão cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ là vài tên huyền cấp, chết cũng chết rồi, không phải làm lớn chuyện. Ngay lúc này, một tên thuộc hạ liền chạy tới, dáng vẻ có chút hốt hoảng báo:

- Phó trưởng, toàn bộ camera có thể quay lại khu vực xung quanh con hẻm đều đã bị hư hại nặng. Ngay cả camera ẩn cũng không hoạt động.

- Cái gì?

Vệ Cơ giât mình quát lớn. Xưa nay camera an ninh được lắp đặt rộng rãi. Để đảm bảo, Triệu quốc còn lắp thêm camera ẩn để tính đến trường hợp có kẻ phá hủy những camera thông thường để tiện hành động. Không ngờ ngay cả loại camera ẩn tinh vi cũng không thoát được.

- Xem ra là hành động có tính toán rất kỹ lưỡng. Chúng ta cần phải cẩn trọng. Thời gian này nếu xảy ra những sự cố nghiêm trọng ảnh hưởng đến trị an đất nước thì chúng ta sẽ khó mà gánh trách nhiệm.

Vệ Cơ nghiệm giọng dặn dò đám thuộc hạ rồi bọn họ cũng nhanh chóng lui quân. Bọn họ không biết rằng ở cách đó vài dặm, một lão già địa cấp sơ kỳ đang chạy trối chết, liên tục phóng đi trên nóc nhà rất nhanh.

- Khốn kiếp, gặp quỷ rồi

Chạy mãi đến khi cảm thấy đã cắt đuôi thành công, lão ta mới dừng lại ở một khu ngoại ô vắng vẻ, đứng thở hồng hộc như vừa đuối nước. Nếu không phải là địa cấp cường giả thì e là lão ta đã sớm chịu không nổi.

- Chạy đã rồi hả? Nếu vậy thì ngoan ngoãn để chúng ta trò chuyện một chút nhé.

Không biết từ khi nào, Tiểu Hắc đã sớm đứng một bên nhìn lão ta như xem trò vui. Ánh mắt nó không giấu giếm vẻ chế nhạo, mang theo nụ cười gian xảo pha lẫn nét ngây thơ của thiếu niên nhỏ tuổi.

- Ngươi...ngươi...rốt cục có thân phận gì?

Lão già địa cấp sợ hãi giơ ngón tay run run chỉ về phía Tiểu Hắc. Lão ta sống hơn nửa đời người, cũng chưa từng thấy đứa trẻ nào khủng bố như tiểu tử trước mặt. Có thể giết chết một đám huyền cấp như giết gà mà không có chút phản kháng nào, lại nhẹ nhàng đuổi theo lão ta mà không tốn một giọt mồ hôi nữa chứ.

- Ta á? Không phải các ngươi điều tra kỹ lưỡng rồi mới đến để giết người hay sao? Chỉ là một tiểu tử nho nhỏ mà lại mang theo cả chục tên huyền cấp cao thủ, đã thế còn một lão già địa cấp phía sau trấn tràng. Bộ tên thiếu gia của các ngươi mỗi lần muốn động thủ lại thích dùng đại bác bắn chim?

Phun ra một tràng khinh bỉ, Tiểu Hắc lại nở một nụ cười nhạt, từng bước tiến về phía lão già.

- Ngươi biết ta là ai không? Ngươi đúng là điên rồi.

Lý trí nói cho lão già địa cấp rằng lão ta là cường giả, tại sao phải sợ hãi một đứa trẻ chỉ hơn mười tuổi đầu chứ. Thế nhưng không biết lý do gì càng nhìn vào ánh mắt của Tiểu hắc, lão lại càng run rẩy, sợ hãi liên tiếp lui về phía sau. Chính lão ta đã bị trúng nhãn thuật mà không hề hay biết.

- Sĩ khả sát, bất khả nhục.

Cuối cùng, trước bờ sụp đỗ, lão già hét to, rút vũ khí lao tới quyết tử chiến một trận. Nhìn đối thủ tràn đầy sơ hở trong chiêu số, Tiểu Hắc nhẹ nhàng vung tay lên, ám khí liền phóng ra như mưa.

Trận chiến này tốn thời gian hơn một chút, có điều vốn tinh thần lão già đã bị nhãn thuật ảnh hưởng nên kết quả sớm đã định đoạt. Sau khi kiểm tra hồn phách một phen, Tiểu Hắc liền vung một hỏa cầu thuật để đốt cháy cái xác. Những người bị sưu hồn tìm kiếm thông tin đều sẽ bị hỏng mất. Không chết cũng trở thành người thực vật mà thôi.

Xưa nay, Tiểu Hắc không thích cường thế gây chiến với kẻ khác. Chỉ là tên Thạch Viễn kia đã kết thù oán, trước sau gì cũng sẽ phải giải quyết. Bây giờ gã kia phái người giết nó, lại bị Tiểu Hắc tiêu diệt sạch thì không lẽ đối phương lại bỏ cuộc. Nhất định sẽ có cường giả mạnh hơn, đông hơn chạy tới. Đến cuối cùng có khi toàn bộ Quang Minh Tông cũng tham gia vào nha.

- Đáng tiếc, ta không phải quả hồng mềm cho kẻ khác muốn làm gì thì làm.

Thoát ly Yên quốc, sắp xếp cho Mộc gia, chủ yếu chính là không còn để lại vướng bận cho Tiểu Hắc. Một khi nó đã tự do thì không một thế lực nào có thể khiến một tu tiên giả như nó phải sợ hãi nữa cả. Các ngươi cứ chờ xem, tiểu ca ca đây sẽ chơi với các ngươi tới cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.