Quyển 2: Bắc đại lục sơ phong khởi
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài
Trái ngược với thái độ thân thiện của Tương Hoàn thì Thất Sát lại tỏ ra lạnh lùng như bảy khối băng. Bọn họ là những cỗ máy giết chóc thật sự, đã được Tiểu Hắc đào tạo một cách cực kỳ khắc nghiệt. Dĩ nhiên, khi ở cạnh với mấy người Tiểu Hắc, họ sẽ vẫn là những người bình thường, vui cười giận dỗi đủ sắc thái.
- Ngươi ẩn giấu cũng thật là sâu nha. Để một cao thủ địa cấp âm thầm bảo vệ bên cạnh. Để ta đoán xem, thân phận của ngươi là thiếu tông chủ của đại tông phái nào đúng không?
Mao Lượng có chút hưng phấn vỗ vai Tiểu Hắc. Ngay cả Trần Tụ là con cháu gia tộc quân nhân danh tiếng cũng phải ngước nhìn bằng con mắt khác, để có một địa cấp làm hộ vệ thì loại đãi ngộ này chỉ có những nhân vật cực kỳ quan trọng trong quân đội hoặc hoàng gia.
- Tiểu Hắc công tử có khác.
Ngô Chí cười hề hề lấy lòng, vừa ra hiệu cho ba người con cháu Dương gia. Các ngươi thấy chưa, địa cấp là tồn tại cao nhất của gia tộc thì chỉ là hộ vệ cho người ta thôi. Mau mau lôi kéo quan hệ đi, còn kiêu ngạo cái rắm à.
Dưới màn chào hàng quá ấn tượng, mấy người Mao Lượng và Dương gia đều vô cùng chăm chú tìm hiểu võ học được thiết kế cho bọn họ. Kết quả không ai là không giật mình kinh sợ.
- Cái này...chiêu thức này cũng quá tinh diệu đi. Lại còn vô cùng phù hợp với ta nữa
Mao Lượng nuốt nước miếng thốt lên. Tiếp theo Dương Quán, Dương Mịch đều kêu lên hưng phấn. Ngay cả kẻ ương ngạnh như Dương Tiểu Đằng cũng không thể không bội phục, có bản võ học này chính xác là thực lực của bọn họ sẽ tăng mạnh.
- Hi vọng các ngươi nỗ lực hết mình để đạt được thành tích tốt nhất.
Trần Tụ vốn có quan hệ không sâu với Tiểu Hắc nên dù trong lòng ngứa ngáy muốn có một bộ võ học cho mình cũng đành im lặng. Gã ta quyết định cần phải tìm cách móc nối quan hệ với tiểu tử kia bằng mọi giá, cho dù phải bám đùi xưng tiểu đệ cũng không thành vấn đề nha.
Chẳng quan tâm đến tâm tư của Trần Tụ, Tiểu Hắc nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi lặng lẽ rời đi. Dù đã cải trang đến Triệu quốc nhưng vẫn gặp phải kẻ mang địch ý với mình, Tiểu Hắc cảm thấy bản thân có chút xui xẻo.
- Với năng lực của đối phương, e là việc điều tra tới thân phận thật của ta cũng là chuyện sớm muộn.
Tuy rằng Hạ Khiết An cam đoan rằng năng lực của nàng ta rất lớn, có thể che đậy hoàn toàn lai lịch của đám người Tiểu Hắc. Có điều, ngay cả thiên đạo cũng có sai sót thì huống gì một thế lực bé nhỏ chốn phàm tục. Ngươi có uy quyền thì không lẽ kẻ khác đều là phế vật, nhất là những đại tông môn có gốc rễ thâm hậu thì càng phải đề phòng hơn.
Lại nói về Mộc Bình, ngoài thời gian ở học viện Đại Thiên ra thì anh ta vẫn đóng giả làm một sinh viên cực kỳ bình thường. Kỳ thực, Mộc Bình cũng không hề nhàn rỗi như bề ngoài.
Hôm nay, Mộc Bình đang cùng với Trương Bất Phàm và Loan Phụng đang âm thầm tiến sát đến một cứ điểm khác của Hắc Long bang ở thành phố lân cận
- Đúng là một lũ đầu đất, mấy cứ điểm mà chúng ta tiêu diệt vẫn chưa khiến bọn chúng sợ hãi chút nào à?
Trương Bất Phàm bĩu môi nói. Với tu vi cùng võ công của bọn họ thì gần như diệt một căn cứ của bang hội là chuyện không thể dễ dàng hơn. Súng máy hoặc bom đạn loại nhẹ không có nhiều tác dụng với cao thủ địa cấp. Nhất là khi đám người Mộc Bình còn được Tiểu Hắc trang bị thêm vài món "đồ chơi" để hộ thân nữa chứ.
- Không nên khinh địch, Hắc Long bang này tuy không phải của tông môn nào nhưng bọn chúng lại giữ quan hệ không tệ với nhiều tà phái lớn. Đã thế, bọn chúng còn ra tay rất hào phòng để mời chào những kẻ đánh thuê nguy hiểm. Nghe nói, một số cao thủ của các thế lực cũng có thể xuất thủ nếu được ra giá đủ cao.
Mộc Bình ánh mắt tĩnh lặng, khẽ mở lời nhắc nhở. Một kiếm đạo tông sư thật thụ sẽ không dao động, không khinh địch, khi vung kiếm tâm lí vẫn vững như một khối kim cương. Chính vì đạo tâm của anh ta càng ngày càng được mài dũa mà hai người Trương Loan trừ Tiểu Hắc ra thì họ đều nghe lời Mộc Bình răm rắp.
Cứ điểm lần này của Hắc Long bang chính là cứ điểm khá quan trọng và bí mật. Sau khi vài nơi đã bị dẹp gọn, họ liền hốt hoảng triệu hồi nhân thủ cùng với xin cứu viện từ tổng hội của bang. Kết quả là cao tầng Hắc Long bang liền nổi giận đùng đùng, chẳng những đưa thêm không ít cao thủ tiếp viện tới mà còn hung hăng cho người đi điều tra khắp nơi.
Với suy nghĩ của đám cao tầng Hắc Long bang thì nếu là một thế lực lớn muốn ra tay với họ thì cần gì phải đánh lén lẻ tẻ mấy cái chi nhánh nhỏ. Áp đảo một lần đánh một trận lớn không phải tiện lợi hơn sao?
Cho nên việc này có thể là do một kẻ thù đơn độc hoặc các bang hội khác muốn tranh giành địa bàn gì đây.
Dù vậy thì họ đã gửi đi không ít lính đánh thuê chuyên nghiệp lẫn cao thủ nội khí và kết quả đều bị làm gỏi không một kẻ sống sót. Cho nên lần này, bọn họ đã quyết tâm đưa đến một đội hình cực mạnh, vừa có tác dụng giải quyết vấn đề để tránh cho lòng người trong bang hoảng loạn. Một mục đích khác chính là chấn nhiếp, cho các thế lực bang hội khác biết được Hắc Long bang họ mạnh mẽ thế nào.
Mọi thứ nghe thì rất là hợp lí, còn rất chi là tuyệt diệu. Tiếc là kẻ mà họ chạm phải lại là một thanh thiết bản siêu cứng. Đội hình ba người Mộc Bình căn bản là một tổ hợp khủng bố, dù cho không có Tiểu Hắc thì họ vẫn mạnh đến mức biến thái. Đừng nói là Hắc Long bang, cho dù là mấy đại phái cử cả địa cấp hậu kỳ ra trận thì cũng chưa chắc chống đỡ nổi.
Kết quả thì khỏi cần phải nói nhiều rồi. Một đám cao thủ bao gồm một địa cấp sơ kỳ được cung phụng như tổng thống kèm theo một vài huyền cấp cao thủ và đồ đệ. Ngoài ra Hắc Long bang còn cử cả một tiểu đoàn chuyên phụ trách tham gia các chiến dịch có độ khó cao hỗ trợ. Một đội hình như thế dù gặp phải quân đội cũng có thể đánh một trận rồi lui binh an toàn nha.
Ngay khi đám người Mộc Bình đột kích, bọn chủ sự Hắc Long bang ở chi nhánh còn tỏ ra khá tự tin. Nhiều tên còn mỉm cười vỗ ngực thở phào, có cường giả trợ trận thì phen này kẻ địch có đến không có về rồi.
Chỉ sau vài mươi phút, bọn chúng mới nhận ra là mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để bỏ trốn. Cái gì địa cấp cường giả, siêu nhân trong loài người, không phải đã bị thanh niên còn khá trẻ kia một kiếm cắt đôi như cắt đậu hủ sao?