Đệ Nhất Thần Y - Tịch Linh

Chương 43: Lại một lần nữa đỏ mặt



Triệu Thu Yên quấn khăn tắm chạy vào: "Xin lỗi, tôi lấy quần áo lót một chút..."

Khi cô ấy nhìn thấy Diệp Trường Thanh đã cởi quần áo. Cô ấy kinh ngạc mở to mắt: "Anh... Sao anh lại cởi quần áo nhanh như vậy?”

Nói xong nhận ra không ổn, vội vàng cầm quần áo lót của mình, lúng túng chạy ra khỏi phòng tắm.

Diệp Trường Thanh có chút tiếc nuối, hình như... bị lỗ sao, dù sao tối nay cũng phải đòi lại.

¡, nhưng cũng không

Vội vàng tắm rửa xong, bước ra khỏi phòng tắm, mới phát hiện trên tầng hai có rất nhiều phòng ngủ.

Hoàn toàn không biết phòng ngủ của Triệu Thu Yên ở đâu.

Chỉ có thể từng phòng một tìm kiếm, mãi đến khi nghe thấy trong phòng có tiếng động, anh mới đẩy cửa đi vào.

Triệu Thu Yên đang chải đầu, nhìn thấy Diệp Trường Thanh đi vào, cô ấy nhớ lại cảnh tượng trong phòng tắm.

Lại một lần nữa đỏ mặt.

Diệp Trường Thanh cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, không biết nên nói gì, phát hiện chiếc giường có vẻ to hơn bình thường, không nhịn được cảm thán: "To thật!"

Triệu Thu Yên càng đỏ mặt hơn, lạnh lùng nói: "Anh... Anh đừng quá đáng."

Diệp Trường Thanh có chút khó hiểu: "Tôi chỉ khen cái giường thôi mà, sao lại quá đáng?”

“Chiếc giường này thực sự rất to." Giường sao? Triệu Thu Yên biết mình đã nghĩ lệch lạc: "À, tôi tưởng anh nói, hừ..."

Diệp Trường Thanh bừng tỉnh: "Ra là cô tưởng... Nhưng mà cô tưởng cũng không sai.”

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót.vn nhé các bạn.

“Suy nghĩ cũng rất hay ho đó!" Triệu Thu Yên trừng mắt nhìn Diệp Trường Thanh: "Anh... Anh quá đáng rồi!"

Diệp Trường Thanh nhún vai, không quan tâm: "Cô đã xem của tôi rồi, tôi còn chưa nói gì hết!”

“Cô có gì phải tức giận, hơn nữa, chúng ta sắp ngủ cùng nhau r “Không đến mức đó chứ."

Triệu Thu Yên đôi mắt đẹp chứa đầy sát khí: "Ai ngủ cùng anh chứ.”

“Ngủ chung phòng, mỗi người ngủ một giường."

Trước khi về, ông nội dặn cô ấy phải tỏ ra thân mật với Diệp Trường Thanh. Đây là cách thân mật nhất mà cô ấy có thể nghĩ ra.

Sau đêm nay, những người giúp việc quét dọn và bảo mẫu nấu ăn chắc chắn sẽ truyền đi thông tin cô ấy và Diệp Trường Thanh ngủ chung.

Cho dù là người nhà họ Triệu hay bố mẹ, họ đều cho rằng hôn sự này đã được định rồi.

Sẽ không còn ai phản đối nữa.

Hả?

Diệp Trường Thanh có chút thất vọng: "Vậy thì không bằng tôi tự mình ngủ một phòng!"

Ba năm không đụng vào phụ nữ, cuối cùng cũng có cơ hội.

Không cho anh sờ vào.

Đây không phải là hành hạ người sao?

Triệu Thu Yên lắc đầu: "Không được, anh nhất định phải ngủ phòng này.” “Cho dù là diễn, cũng phải diễn cho hết vở."

Thực ra cô ấy đã có cái nhìn khác về Diệp Trường Thanh, nhưng vẫn chưa đến mức chung chăn gối.

Đồng thời cô ấy đối với việc ngủ với đàn ông... có một nỗi sợ không nói nên lời.

Luôn cảm thấy ngủ chung, dường như thứ đã gìn giữ bao năm, tan biến như bong bóng.

Diệp Trường Thanh nhìn thân hình của Triệu Thu Yên bị che khuất bởi bộ đồ ngủ rộng thùng thình, khô cả miệng.

Không cho đi, còn không cho sờ. Anh chịu sao nổi.

Đột nhiên anh nhớ ra một chuyện: "Không đi thì ngủ cùng nhau, thực ra cũng là vì tốt cho cô.”

“Cô bị đau bụng kinh, thường xuyên khó chịu, mất ngủ, thỉnh thoảng cảm thấy bực bội, một chuyện nhỏ cũng sẽ không vui trong thời gian dài.”

“Cho nên cả ngày cau có.”

“Chỉ cần ngủ một đêm là có thể chữa khỏi bệnh của cô.”

“Một đêm là khỏi."

Triệu Thu Yên mặt đỏ bừng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp: "Anh nói bậy!" Lần trước đã dùng cái cớ này, cô ấy không để ý tới.

Không ngờ lại dùng tiếp chiêu này.

Cô ấy coi như đã hiểu, Diệp Trường Thanh chính là thèm khát thân thể của cô ấy.

Để thỏa mãn dục vọng, lại lấy cớ chữa bệnh, hành vi này đã làm hoen ố nghề nghiệp cao cả của một bác sĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.