Bị một kẻ ăn bám khinh thường, làm mất mặt, Tiêu Thanh Phong hận đến nghiến răng: "Diệp Trường Thanh, có những người mà sự tồn tại của họ là thứ anh không thể với tới, cũng có những người anh không thể trêu chọc.”
“Đừng cố gắng bám lấy những thứ mà anh không thể với tới, nếu không anh sẽ té ngã tan xương nát thịt.”
“Đừng động vào những người mà anh không thể trêu chọc, nếu không anh sẽ chết rất thảm.”
“Nhưng anh không biết điều, cả hai cái anh đều làm.” “Đúng là tự tìm đường chết!"
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Thu Yên lộ ra một tia chán ghét: "Tiêu Thanh Phong, cậu nói sai rồi, không phải Diệp Trường Thanh bám lấy tớ.”
“Mà là tớ bám lấy Diệp Trường Thanh.” “Tớ và cậu là bạn học, nhưng cậu không thể nói chuyện với anh ấy như vậy.” “Nếu không, tớ sẽ không nể tình bạn bè ngày xưa nữa đâu.”
Tiêu Thanh Phong gần như phát điên, người phụ nữ này trước đây kiêu ngạo. như tiên nữ không ăn khói lửa nhân gian.
Bất kể anh ta lấy lòng như thế nào, Triệu Thu Yên cũng lạnh lùng.
Bây giờ, vì để giữ thể diện cho Diệp Trường Thanh, cô ấy lại nói với anh ta những lời tuyệt tình như vậy.
Anh ta hận không thể tát Triệu Thu Yên vài cái, để cô ấy tỉnh táo lại.
Triệu Thu Yên phải nhìn cho rõ Diệp Trường Thanh chỉ là một kẻ vô dụng, một tên đàn ông ly hôn vợ, không xu dính túi, một tên tù cải tạo.
Anh ta, Tiêu Thanh Phong, mới là thiên tài kiệt xuất của nhân loại!
Nhưng để đạt được mục đích, Tiêu Thanh Phong chỉ có thể nhịn, đè nén sự căm hận trong lòng, cố gắng cười: "Thu Yên, nể mặt cậu, tớ không so đo với anh ta”
“Công ty chúng tớ có một dự án muốn hợp tác với cậu.”
“Thực ra dự án này, rất nhiều gia tộc lớn đều thèm muốn, đòi góp vốn, nhưng tớ không để ý đến bọn họ.”
“Dự án này chỉ cần đầu tư ba năm đầu, sau khi loại thuốc này được sản xuất, có thể đảm bảo lợi nhuận kéo dài đến tận trăm năm sau."
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót.vn nhé các bạn.
Triệu Thu Yên có chút kinh ngạc, kinh doanh thuốc Tây đều chỉ mang lại lợi nhuận cao nhất là hai ba chục năm, một khi qua thời kỳ đỉnh cao, sẽ bị những công thức thuốc mới thay thế.
Vì vậy, để đảm bảo cho tương lại của nhà họ Triệu, cô ấy đã nhắm vào thuốc. Đông y, Đông y khác với Tây y, một bài thuốc có thể lưu truyền cả một, hai nghìn
năm, vẫn có thể sử dụng.
Chỉ có nghiên cứu thuốc Đông y, mới là kế hoạch lâu dài, mang đến lợi ích trăm năm, nghìn năm.
Bây giờ Tiêu Thanh Phong lại nói với cô ấy, bọn họ cũng có dự án nhắm đến lợi nhuận lâu dài cả nghìn năm?
Chẳng lẽ bọn họ cũng nhắm vào thuốc Đông y?
Biểu cảm trên khuôn mặt Triêu Thu Yên trở lại trạng thái lạnh lùng thường ngày: "Dự án này của cậu là nhắm vào thuốc Đông y?"
Tiêu Thanh Phong lắc đầu: "Thuốc Đông y gì chứ, bây giờ không ai dùng thuốc Đông y nữa rồi.”
“Dược phẩm Tây y vẫn là thứ được ưa chuộng nhất.”
“Dự án của bên tớ là dược phẩm Tây y chính hiệu.”
“Ưu điểm là hiệu quả nhanh, ưu điểm lớn hơn là chỉ cần uống một lần, cả đời sẽ phải uống thuốc để duy trì”
“Chỉ cần bám chặt vào điểm này thì lợi nhuận tăng dài dài.”
Triệu Thu Yên có chút chán ghét người bạn học này, nhưng dự án anh ta vừa nói nghe có vẻ không tệ.
Thuốc có hiệu quả nhanh là loại thuốc mà bệnh nhân thích nhất, cũng là loại thuốc được ưa chuộng nhất.
Uống thuốc cả đời, đồng nghĩa với việc bệnh nhân này sẽ đều đặn đóng góp lợi nhuận cho nhà máy thuốc.
Những gì Tiêu Thanh Phong nói khiến Triệu Thu Yên động lòng: "Nghe cậu nói vậy thì bên tớ có thể thử tìm hiểu một chút."
Nụ cười lại nở trên khuôn mặt Tiêu Thanh Phong, mọi chuyện quả nhiên diễn ra theo đúng kế hoạch.
Anh ta biết rõ, Triệu Thu Yên nói tìm hiểu một chút, chỉ là diễn cho anh ta xem, thực ra trong lòng cô ấy đã dao động lắm rồi.
Chỉ là đang làm ra vẻ với anh ta thôi.
Anh ta có cảm giác mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, cười nói: "Vậy chúng ta tìm một quán cà phê ngồi nói chuyện nhé.”
“Tớ sẽ giới thiệu kỹ hơn cho cậu biết.”
Triệu Thu Yên lắc đầu: "Hôm nay không có thời gian, tớ còn có việc.”
“Cậu cứ về trước, chúng ta hẹn ngày khác."
Khóe miệng Tiêu Thanh Phong vẫn treo nụ cười giả tạo, anh ta biết Triệu Thu Yên nhất định sẽ đi tìm hiểu dự án anh ta vừa nói, sau đó sẽ tìm người bàn bạc.
Chẳng hạn như Triệu Phong Niên đang mang bệnh nặng, không còn sống được bao lâu nữa kia.
"Được, tớ đang ở thành phố Tùng Giang, cậu cứ gọi điện cho tớ bất cứ lúc nào cũng được.”
“Tất nhiên, tớ cũng sẽ thường xuyên ghé qua uống trà với bạn học cũ.” Sau khi Tiêu Thanh Phong rời đi.
Triệu Thu Yên nói với Diệp Trường Thanh và Lưu Ngọc Đình: "Đi, chúng ta đi gặp Lưu Minh Huy."
Lưu Minh Huy?
Diệp Trường Thanh đột nhiên nhớ đến vị bác sĩ tự xưng là tiến sĩ lúc nấy, trên bảng tên của hưans có ghi ba chữ Lưu Minh Huy.
"Tìm hăn làm gì?”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Thu Yên lộ ra một tia lo lắng: "Lưu Minh Huy là người đã đưa mọi chuyện lên báo.”
“Nói rằng tiêm thuốc của chúng ta có tỉ lệ nhất định biến bệnh nhân thành người thực vật.”
“Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến tập đoàn.”
“Phải bắt hắn thu hồi lại lời nói!"