Đệ Nhất Thần Y - Tịch Linh

Chương 8: Trút giận?



Kim Ngọc Dung cúp điện thoại của mẹ mình sau đó nhìn về phía Vương Nhất Minh.

Từ cuộc trò chuyện vừa rồi của Kim Ngọc Dung, Vương Nhất Minh đã đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì, anh chủ động tỏ thái độ: “Trừng phạt Diệp Trường Thanh đúng không? Việc nhỏ mà thôi, tôi sẽ tìm cơ hội đánh anh ta một trận, trút giận cho em trai em. Thật ra những việc này đều là việc nhỏ, việc quan trọng sau đó là hợp tác với nhà họ Triệu. Tôi quen một người bạn ở Tập đoàn Phong Niên, mai chúng ta có thể đi tìm anh ta.”

Kim Ngọc Dung khẽ gật đầu, càng nhìn Vương Nhất Minh càng thuận mắt, Vương Nhất Minh biết cô ta muốn gì, cũng chủ động làm việc vì cô ta.

Hơn nữa còn có mạng lưới quan hệ cực kỳ rộng rãi, ngay cả Tập đoàn Phong Niên cũng có người quen.

Đây là điều Diệp Trường Thanh vĩnh viễn không thể sánh bằng.

Nghĩ như vậy, cô ta lại cảm thấy ly hôn với Diệp Trường Thanh, tìm Vương Nhất Minh, giống như vứt bỏ hạt mè tìm được dưa hấu.

Tâm trạng của cô ta lập tức tốt lên.

Lại là một ngày mới.

Sau khi đưa Linh Linh đến nhà trẻ, Diệp Trường Thanh lập tức tới Tập đoàn Phong Niên.

Khi ra ngoài, mẹ anh lại dặn dò thêm lần nữa, bảo anh phải chủ động hơn chút, miệng ngọt hơn chút, còn nói Triệu Thu Yên là cô gái không tồi.

Ngoài miệng anh đồng ý hay lắm, nhưng chỉ vì dỗ mẹ mình vui vẻ mà thôi.

Anh biết bản thân không làm được. Kim Ngọc Dung khiến trái tim anh bị tổn thương, hiện tại rất khó khiến anh có thể hăng hái tiến đến với một cô gái khác.

Lần này tới tiếp xúc với Triệu Thu Yên, anh sẽ không để bản thân phải chịu ấm ức.

Về chuyện hôn nhân, thì tùy vào duyên phận!

Trong văn phòng tổng giám đốc của Tập đoàn Phong Niên, trên khuôn mặt lạnh lùng như núi băng của Triệu Thu Yên xuất hiện một chút u sầu.

Giống như mặt hồ kết băng có thêm một vết rạn.

“Đình Đình, phải làm sao bây giờ? Diệp Trường Thanh chính là một kẻ háo sắc, lần đầu gặp mặt đã cởi ba cúc áo của mình rồi. Hôm nay anh ta sẽ tới đây để gặp mặt tiến thêm bước nữa với mình, nhưng người như thế, mình thật sự không muốn tiến thêm bước nữa. Chỉ là có việc cần nhờ anh ta, nên không thể đuổi anh ta đi.”

Lưu Ngọc Đình là thư ký của Triệu Thu Yên, cũng là bạn thân của cô ấy, nghe vậy liền an ủi: “Nhịn một chút là được, nếu anh ta dám giở trò với cậu, không cần cậu lên tiếng, mình sẽ đánh anh ta ra ngoài!”

Khi nói chuyện, đôi tay trắng như bột của cô ấy múa may qua lại, giống như con mèo nhỏ bị người ta dẫm phải đuôi vậy.

Khí thế rất là hung ác.

Triệu Thu Yên thấy vậy cũng yên tâm hơn chút: “Cậu nói xem, mình nên sắp xếp cho anh ta công việc gì nhỉ?”

Lưu Ngọc Đình cũng hơi buồn rầu: “Chúng ta là công ty điều chế thuốc, hình như không có vị trí nào thích hợp với một gã thầy thuốc, hay là để anh ta làm lái xe cho cậu được không?”

Trên mặt Triệu Thu Yên lộ ra vẻ chán ghét: “Mình không muốn ngồi chung một xe với anh ta đâu, lỡ như trên đường đi anh ta nổi thú tính, vậy chẳng phải là mình tự chuốc lấy đau khổ sao?”

Lưu Ngọc Đình cười hì hì: “Cậu đã lớn vậy rồi, vẫn chưa nếm thử hương vị đàn ông đâu, hay là nhân cơ hội này, thử chút đi?”

Mặt Triệu Thu Yên đỏ lên: “Con nhóc chết tiệt kia, cậu nói bậy bạ gì đó.”

Lưu Ngọc Đình cười nói: “Cậu đó, chỉ mạnh miệng thôi, thật ra trong lòng đã nghĩ đến từ lâu rồi.”

Triệu Thu Yên tức giận đến mức giả vờ muốn đánh: “Con nhóc chết tiệt kia, chính cậu thèm đàn ông thì đừng đổ cho tôi, cậu muốn chết à.”

Lưu Ngọc Đình co rụt cổ lại: “Không nói nữa, mình không nói nữa, chúng ta vẫn nên nói chuyện chuyện chính đi. Về vị trí công việc của Diệp Trường Thanh, mình vẫn kiên trì để anh ta làm lái xe cho cậu. Muốn gặp anh ta thì bảo anh ta lái xe, không muốn gặp anh ta thì cậu lái chiếc xe khác, gặp hay không gặp đều do cậu quyết định.”

Triệu Thu Yên cảm thấy cũng đúng: “Được, cứ sắp xếp như vậy đi.”

Tinh!

Cửa thang máy mở ra.

Diệp Trường Thanh ra khỏi thang máy, nhìn thấy văn phòng tổng giám đốc, anh lập tức đi qua đó.

Vừa đi tới cửa đã trông thấy Triệu Thu Yên đang viết gì đó. Hôm nay Triệu Thu Yên trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi đỏ mọng mê người, dường như càng thêm phần tự tin hơn so với hôm qua.

Đứng một lúc lâu, anh vẫn không biết nên nói câu gì đầu tiên.

Trong lúc vô ý ngẩng đầu lên, Triệu Thu Yên nhìn thấy Diệp Trường Thanh đứng đấy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt cô lập tức lạnh như băng: “Anh đến rồi à.”

Diệp Trường Thanh “Ừ" một tiếng rồi bước vào văn phòng, ngồi xuống đối diện Triệu Thu Yên: "Hôm nay cô đẹp lắm.”

Anh dựa theo lời dặn của mẹ mình, cố gắng nói ngọt.

Khuôn mặt Triệu Thu Yên càng lạnh lùng hơn: "Ừm.”

Diệp Trường Thanh theo bản năng nhìn lướt qua ngực Triệu Thu Yên, nhìn vào cúc áo thứ ba một lát.

Đuôi lông mày của Triệu Thu Yên nhướng lên. Quả nhiên là tên lưu manh, ánh mắt vẫn không thành thật như vậy: "Anh nhìn đi đâu đấy hả?”

Lần trước Diệp Trường Thanh bị hiểu lầm, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, vừa rồi anh chỉ nhìn lướt qua cúc áo thứ ba của Triệu Thu Yên theo bản năng mà thôi.

Hôm nay Triệu Thu Yên vẫn mặc áo sơ mi màu trắng, bên trong áo sơ mi căng phồng, giống như cúc áo có thể bị bung ra bất cứ lúc nào.

Biết đối phương hiểu lầm, anh giải thích: “Tôi nhắc nhở cô một câu, tốt nhất cô đừng mặc áo sơ mi. Có đôi khi… Lớn quá… Dễ bị bung cúc áo.”

Triệu Thu Yên tức giận đến mức mặt đỏ bừng: "Anh còn dám nói!”

Thấy cô ấy như vậy, biết cô ấy lại hiểu lầm nên Diệp Trường Thanh vội vàng lảng sang chuyện khác: “Tôi tới để tiếp xúc thêm với cô, nhưng mà không thể cứ tiếp tục không làm gì như vậy, cô sắp xếp cho tôi một công việc đi.”

Triệu Thu Yên cắn chặt răng: “Lái xe, lái xe riêng của tôi, đây là chìa khóa xe.”

Cô đẩy về phía trước, chìa khóa trượt về phía Diệp Trường Thanh.

Diệp Trường Thanh cầm lấy chìa khóa xe: “Xe ở đâu?”

Triệu Thu Yên rất chán ghét Diệp Trường Thanh, muốn anh mau chóng rời đi: “Ở dưới tầng B1, bãi đỗ xe ngầm.”

“Ừ,”

Diệp Trường Thanh đứng dậy rời đi, ra tới cửa anh quay đầu lại dặn dò thêm lần nữa: “Quá lớn, thật sự không thích hợp mặc áo sơ mi.”

“Anh!”

Triệu Thu Yên há miệng th ở dốc, ngực phập phồng không ngừng: “Đồ lưu manh!”

Lưu Ngọc Đình bước vào phòng: “Hai người đã nói chuyện gì thế? Sao cậu lại tức giận như vậy?”

Triệu Thu Yên phẫn nộ nói: “Cái đồ lưu manh kia nói của tớ… Quá lớn, không hợp mặc áo sơ mi.”

Lưu Ngọc Đình nhìn chằm chằm vào ngực Triệu Thu Yên một lát, giọng không chắc chắn lắm: “Hình như lại… Lớn hơn rồi? Sao cậu làm được thế?”

Triệu Thu Yên tức giận mắng: "Cút!"

Lưu Ngọc Đình cười hì hì: “Mình cút, cút ngay đây.”

Nói xong cô ấy chạy chậm ra ngoài.

Diệp Trường Thanh đi thang máy đến tầng B1, bấm chìa khóa một cái, một chiếc xe hơi màu hồng phấn mới tinh lập tức sáng đèn.

Màu hồng phấn?

Diệp Trường Thanh nhíu mày, đàn ông con trai lái loại xe này quá đàn bà, mà cũng quá lẳng lơ rồi.

Chiếc xe này, anh cũng ngại lái ra ngoài.

Lúc này ở lối vào, một chiếc xe hơi chạy vào bãi đỗ xe rồi dừng lại bên chiếc xe hơi màu hồng phấn, cửa xe mở ra.

Kim Ngọc Dung bước xuống khỏi xe, liếc mắt một cái đã trông thấy Diệp Trường Thanh: “Sao anh lại ở trong này?”

Diệp Trường Thanh lạnh lùng liếc nhìn Kim Ngọc Dung một cái, không nói gì.

Ly hôn rồi, anh không muốn tiếp tục giữ liên lạc, nếu như có thể thì tốt nhất là cả đời này đừng qua lại với nhau nữa.

Thấy Diệp Trường Thanh không nói lời nào, đột nhiên Kim Ngọc Dung nhớ tới chuyện em trai bị đánh: “Diệp Trường Thanh, trước kia coi như anh còn là đàn ông, ít nhất không ra tay đánh người khác. Không ngờ vừa ký thỏa thuận ly hôn xong là anh đã lộ ra bản tính thật. Cho dù anh không muốn ly hôn, trong lòng tức giận thì cũng không thể trút giận lên người em trai tôi như vậy!”

Trút giận?

Nghe thấy câu này, ánh mắt Diệp Trường Thanh càng lạnh lùng hơn: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi đánh cậu ta chỉ vì cậu ta đáng bị đánh. Tôi cảm thấy tôi đánh vẫn còn nhẹ tay chán.”

Kim Ngọc Dung tức giận đến mức cả người run lên, Diệp Trường Thanh đã trở thành người khác hoàn toàn rồi.

Ngang ngược, vô lý, bạo lực, máu lạnh.

Vừa biến thành em vợ cũ đã ra tay đánh người ta rồi.

“Anh khiến tôi rất thất vọng. Anh ngàn lần vạn lần không nên đụng đến em trai tôi. Tuy rằng nó hơi khốn nạn, nhưng nó là em trai ruột của tôi đó!”

Diệp Trường Thanh càng nghe càng giận: “Cậu ta có là ba ruột của cô thì tôi cũng đánh không tha!”

Cậu ta đến nhà đập phá nhiều lần như vậy, ba mẹ không chỉ bị dọa sợ đến mức già đi mười tuổi, lại còn ngược đãi con gái anh.

Sao anh có thể nhịn?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.