Trái tim Triệu Thu Yên như treo lơ lửng: "Có vấn đề gì, cậu nói rõ đi!"
Vấn đề về thuốc, sơ hở là có thể liên quan đến tính mạng con người, đôi khi một lô thuốc có thể ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Cô ấy rất căng thẳng.
Trong giọng nói Lưu Ngọc Đình có chút lo lắng: "Hiện tại có hai người đang cấp cứu trong bệnh viện, tớ không biết sau này còn có nữa không.”
“Cậu không ở đây, mọi người đều không biết phải làm sao.”
“Bây giờ hãy lên máy bay trở về ngay, tớ đã đặt vé máy bay cho cậu rồi."
Triệu Thu Yên cúp điện thoại, lập tức cởi quần áo ngủ, rồi mở tủ quần áo, thay quần áo để ra ngoài.
Diệp Trường Thanh ngồi đó, ngây người nhìn Triệu Thu Yên.
Ôi trời!
Chẳng lẽ cô ấy quên mất trong phòng ngủ còn có một người đàn ông?
Vải đỏ, bao lấy một nửa bộ ngực trắng ngần kiêu hãnh.
Ngọn núi tuyết đó.
Khiến Diệp Trường Thanh không khỏi nuốt nước bọt.
Triệu Thu Yên tìm một chiếc áo sơ mi mặc vào, vừa mặc quần áo vừa nghe điện thoại, khi cô vô tình quay đầu lại, tầm mắt chạm vào Diệp Trường Thanh, cô ấy đột nhiên hét lên: "Ôi, anh..."
Cô ấy đột nhiên nhớ ra trong phòng ngủ còn có một người đàn ông.
Bản thân cô ấy quá lo lắng, chỉ nghĩ đến việc thay quần áo, mà quên mất chuyện này.
Diệp Trường Thanh lưỡi khô miệng đẳng: "Tôi chỉ nhìn thôi, không nghĩ gì khác, cô đừng nghĩ nhiều."