Nghe thấy giọng nói của Lưu Lệ, mọi người trong phòng bệnh đều nhìn về phía cô ta.
Bệnh nhân trên giường đang ho dữ dội, dường như bị thứ gì đó làm nghẹn.
Sau khi ho vài tiếng, anh ta từ từ ngồi dậy, tay cầm cốc nước, uống một ngụm.
Hành động vô cùng trôi chảy, không khác gì người khoẻ mạnh bình thường. Tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Tỉnh rồi, người bệnh thực vật thực sự đã tỉnh!
Ai nấy đều sững sờ đứng lặng tại chỗ như thấy ma giữa ban ngày.
'Tròng mắt của Tiêu Thanh Phong như muốn lồi ra: "Bệnh nhân này là người thực vật mài”
“Trên thế giới này làm gì có ai chữa được cho người thực vật chứ?"
Triệu Thu Yên cũng thấy tê dại, Diệp Trường Thanh lợi hại đến mức có thể đánh thức cả người thực vật?!
Nhưng sự thật không thể chối cãi, người đàn ông đó đúng là đã tỉnh. Mối nguy của tập đoàn Phong Niên cuối cùng cũng được giải quyết êm đẹp.
Triệu Thu Yên ngày càng tò mò về Diệp Trường Thanh hơn, rốt cuộc anh đã làm như thế nào?
Trong người anh còn ẩn giấu bao nhiêu tài năng nữa?
Lưu Minh Huy thấy bệnh nhân tự cầm cốc uống nước mà như thấy quỷ, liên tục đặt câu hỏi:
"Đến tôi còn không chữa được cho ca bệnh này, tại sao cậu lại có thể làm được?”
“Tại sao chứ?"
Diệp Trường Thanh không biết nên nói gì, bệnh nhân xuất hiện tình trạng này là do hắn không hiểu tình trạng cơ thể của bệnh nhân, không hiểu tính chất nguy hiểm của thuốc sài hồ.
Nói ngắn gọn là dùng sai thuốc.
Chỉ vì sơ suất của hắn mà suýt nữa bệnh nhân đã thiệt mạng.
Vậy mà còn mặt mũi đứng đây hỏi tới hỏi lui, Diệp Trường Thanh không chút khách khí nói:
"Anh muốn biết tại sao tôi có thể chữa khỏi cho bệnh nhân phải không?”
“Tôi nói cho anh biết tại sao!”
“Bởi vì y thuật của tôi cao hơn anh!"
Lưu Minh Huy sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Y thuật của cậu cao hơn tôi sao?
“Cậu đùa tôi à? Tôi có bằng Tiến sĩ Y khoa.”
“Còn cậu học y ở trường nào?”
“Bằng cấp gì?"
Triệu Thu Yên nghe câu hỏi này, cô ấy cũng tò mò nhìn Diệp Trường Thanh.
Cô ấy đã từng tra cứu thông tin cá nhân của Diệp Trường Thanh.
Sau lần thứ ba bị đứt nút áo, Triệu Thu Yên nghĩ Diệp Trường Thanh cố ý nên rất ghét anh, phái người cẩn thận điều tra quá khứ của Diệp Trường Thanh.
Kết quả là không tra ra được bất kỳ hành vi dâm ô nào của Diệp Trường Thanh, cũng không thấy anh có lịch sử đi làm côn đồ bất hảo nào hết.
Lấy vợ xong cũng không qua lại mờ ám với cấp dưới.
Vì quá khứ trong sạch của Diệp Trường Thanh, cô ấy mới dám đưa Diệp Trường Thanh về nhà.
Nếu không, chỉ dựa vào sự tin tưởng của ông nội thì không đủ để cô ấy chấp nhận hôn sư này.
Triệu Thu Yên cũng nhớ, trong quá khứ của Diệp Trường Thanh, chưa từng có kinh nghiệm học y.
Đừng nói là bằng cấp đại học chính quy, thậm chí anh còn chưa từng tiếp xúc với y học.
Y thuật của Diệp Trường Thanh như thể tình cờ có được chỉ trong một đêm.
Điểm này cũng là điều mà Triệu Thu Yên tò mò nhất trên người anh.
Vô cùng tò mò
Diệp Trường Thanh bị hỏi một hồi thì lại thấy nhớ sư phụ. Năm đó vì thấy sư phụ quá đáng thương, tuổi tác cũng ngang với ba anh, cả người đầy bệnh tật, vì để sư phụ bớt được nỗi khổ đau đớn nên anh mới theo ông học y.
Anh giúp ông xoa bóp, ngày đêm bấm huyệt, giúp ông thoải mái hơn.
Không ngờ sau khi anh học thành tài thì một năm trước sư phụ đã ra tù, mãi cũng không thấy sư phụ liên hệ với anh, không biết đã chạy đi đâu.
Thu hồi suy nghĩ, Diệp Trường Thanh nhìn Lưu Minh Huy nói: "Tôi học y trong
tù. Cái gì? Trong tù ấy hả?
Lưu Minh Huy trợn mắt nhìn Diệp Trường Thanh, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Cậu không học y ở đại học chính quy à?"
Trong mắt hắn, y học chính là chuyên ngành nghiên cứu nghiêm túc nhất, nhất định phải được đào tạo chính quy.
Bác sĩ trong bệnh viện bây giờ ai nấy cũng có trình độ nghiên cứu sinh.
Trong mắt hắn, những người không học y ở trường mà dám hành nghề đều là lang băm.
Diệp Trường Thanh gật đầu: "Đúng, tôi không học y ở trường đại học.”