Lời nói của Lưu Lệ như một cái tát giáng vào mặt Lưu Minh Huy. Hắn là một tiến sĩ y khoa danh giá.
Vậy mà lại bị người ta chỉ thẳng mặt, nói y thuật không bằng Diệp Trường Thanh.
Còn bảo hắn phải học hỏi Diệp Trường Thanh.
Học hỏi một kẻ không có bằng cấp gì như tên đó ư?
Hắn tức đến run cả người, không nói nên lời.
'Tâm trạng Diệp Trường Thanh tốt hơn hẳn, người phụ nữ này không chỉ sống có tình, có nghĩa với chồng con, mà còn có một trái tim biết nhớ ơn người đã giúp mình
Người phụ nữ tốt như Lưu Lệ, nhất định phải giúp đỡ. Diệp Trường Thanh lấy điện thoại ra, gõ toa thuốc, đưa màn hình đến trước mặt Lưu Lệ.
“Đây là toa thuốc, chồng cô thành ra như vậy không phải do thuốc Sài hồ có vấn đề, mà do bác sĩ kê đơn cho anh ta đã dùng sai thuốc.”
“Cứ theo toa của tôi kê mà mua thuốc, về nhà uống vài thang là khỏi.” “Không cần phải nằm viện ở đây nữa.”
Lưu Lệ lấy điện thoại ra: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh, nhưng mà trí nhớ tôi kém, sợ là có đọc cũng sẽ nhanh quên.”
“Đây, chúng ta kết bạn đi, phải làm phiền anh gửi qua cho tôi rồi.”
Diệp Trường Thanh gật đầu, kết bạn, gửi toa thuốc vừa gõ qua cho Lưu Lệ.
Lưu Lệ nhận được tin nhắn, lập tức chuyển cho Diệp Trường Thanh 8888 tệ.
Diệp Trường Thanh nhận được thông báo liền lắc đầu, giả vờ như không nhìn thấy, cũng không bấm đồng ý, nếu là lúc bình thường, Diệp Trường Thanh chắc chăn sẽ không từ chối.
Từng trải qua giai đoạn khởi nghiệp, Diệp Trường Thanh biết kiếm tiền gian nan như thế nào, nếu vào lúc khó khăn, 1 tệ cũng trở nên quan trọng.
Nếu có thể lấy thêm tiền khám bệnh, đương nhiên không ai chê.
Khi ở trong tù, đối với những người giàu có đến cầu xin chữa bệnh, Diệp Trường Thanh đều thu phí cắt cổ, đều là hàng triệu hoặc hàng chục triệu tệ.
Có vài người còn bị Diệp Trường Thanh hét giá lên đến hàng trăm triệu.
Nhưng hôm nay Diệp Trường Thanh không muốn nhận tiền khám bệnh của Lưu Lệ, có thể giúp được người phụ nữ này, anh đã cảm thấy rất vui.
Người tốt như Lưu Lệ, xứng đáng được sống hạnh phúc bên cạnh chồng con.
Lưu Lệ chuyển khoản xong, quay sang tìm Triệu Thu Yên: “Ân nhân cứu mạng nói chồng tôi thành người thực vật là do bác sĩ của bệnh viện có vấn đề.”
“Tôi không phải kẻ lừa đảo, giờ đã làm rõ chuyện này không liên quan gì đến tập đoàn của cô, tôi sẽ không lấy tiền của mọi người.”.
truyện tiên hiệp hay"Đã gây phiền phức cho mọi người rồi, thật ngại quá.”
Triệu Thu Yên cũng cười nói: “Tôi mới là người nên biết ơn vì cô đã thông cảm cho chúng tôi, không có gì phải ngại.”
“Qua chuyện này, tôi coi như quen được một người bạn mới.”
“Nào, hai chúng ta cũng kết bạn đi.” Vấn đề được giải quyết êm xuôi, Triệu Thu Yên vô cùng vui mừng.
Hai người kết bạn, Triệu Thu Yên trực tiếp chuyển khoản 80.000 tệ, còn viết rõ đây là tiền mừng bệnh nhân xuất viện.
Bên trên còn viết bốn chữ. Chúc mừng hồi phục. Lưu Lệ nào dám nhận: “Chủ tịch Triệu, tôi không thể nhận tiền của cô.”
Triệu Thu Yên cười nói: “Đây là tiền mừng chồng cô khỏi bệnh, không nhận là không may mắn đâu đấy.
“Bắt buộc phải nhận, cô không nhận là tôi cứ ở đây không về đâu.”
Lưu Lệ từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng cũng không lay chuyển được Triệu Thu Yên, đành phải cười cười nhận lấy phong bì.
Diệp Trường Thanh dặn dò thêm vài câu về vấn đề ăn uống sau này của chồng Lưu Lệ, sau đó giúp bọn họ thu dọn đồ đạc sinh hoạt, tiễn cả nhà Lưu Lệ
vào thang máy rồi mới rời đi.
Tiêu Thanh Phong thấy vấn đề đã được giải quyết, miễn cưỡng mỉm cười bắt tay Triệu Thu Yên: “Chúc mừng, chuyện này cuối cùng cũng kết thúc.”
“Tớ mời cậu đi ăn mừng một bữa nhé.” Diệp Trường Thanh thấy thế liền tức giận, rõ ràng người giải quyết rắc rối là anh, Tiêu Thanh Phong nói như vậy, cứ như thể anh ta mới là người giúp đỡ Triệu
Thu Yên, rõ ràng đang muốn tranh công với Diệp Trường Thanh!
Diệp Trường Thanh trực tiếp thay mặt Triệu Thu Yên từ chối: “Thu Yên sẽ không ăn cơm với người mù đâu.”
Sắc mặt Tiêu Thanh Phong thay đổi, giận dữ quát: "Ai là người mù?"
Diệp Trường Thanh không vui nói: "Tôi đã từng nói, tôi không tốn một xu nào, cũng có thể giải quyết vấn đề.”
“Anh nói nếu tôi làm được thì anh chính là kẻ mù, nhìn nhầm người.” “Bây giờ tôi đã làm được.”
“Anh không phải là kẻ mù thì ai là kẻ mù?”
“Anh...”
Sắc mặt Tiêu Thanh Phong tái xanh.
Lời này chính mồm anh ta đã nói, lúc đó anh ta cũng không ngờ Diệp Trường Thanh có thể làm được.
Bây giờ chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Tiêu Thanh Phong là người của nhà họ Tiêu quyền thế ngập trời, từ nhỏ đã tự cao tự đại, đối với người thường, anh ta chưa bao giờ để vào mắt.
Đối với Diệp Trường Thanh, Tiêu Thanh Phong càng thêm khinh thường.
Anh ta cho rằng Diệp Trường Thanh chỉ là kẻ ăn bám.