Đệ Nhất Thi Thê

Chương 107: Cậu còn có thể ngốc hơn được nữa không?!



Mộ Nhất Phàm không dám dùng lực quá mạnh, nhẹ nhàng xoa xoa, dè dè dặt dặt hỏi: “Anh không sao chứ?”

Ban nãy nam chính đau đớn như vậy, có trời mới biết anh đã dùng bao nhiêu lực đè lên cậu em của nam chính.

“Sẽ không ảnh hưởng tới tính phúc sau này của anh chứ?” (Tính phúc: hạnh phúc trong chuyện giường chiếu)

Nhỡ sau này nam chính không dậy nổi, liệu nam chính có muốn lấy cái mạng nhỏ của anh không?

Mộ Nhất Phàm vội đề xuất: “Không thì, tôi đi tìm bác sĩ Trịnh tới khám cho cậu em của anh nhé?”

“Cậu — im — đi!”

Chiến Bắc Thiên bị anh giày vò vừa đau lại vừa dễ chịu, vội đẩy căn nguyên tội ác kia ra!

Mộ Nhất Phàm liền nằm nhoài lên người hắn: “Trước khi tôi im, có thể nói thêm một câu nữa được không?”

Chiến Bắc Thiên lạnh lùng quay đầu nhìn nhìn anh.

“Chỉ một câu thôi mà.”

Chiến Bắc Thiên: “………….”

Giờ hết một câu rồi đó!

Mộ Nhất Phàm thấy sắc mặt Chiến Bắc Thiên càng lúc càng đen xì, vội nói: “Tôi nghĩ anh nên bảo bác sĩ Trịnh khám cho anh một chút, nhỡ sau này không chào cờ được thì làm sao bây giờ? Anh đừng vì đã có một đứa con nối dõi tông đường mà giấu bệnh sợ thuốc, anh…”

“Một câu này của cậu không phải hơi dài rồi đấy chứ?” Chiến Bắc Thiên cắn răng nói.

“Nhưng mà…”

Chiến Bắc Thiên nghĩ nếu mình không chứng minh một chút, cái cậu ngốc này sẽ lẩm bẩm không ngừng cho mà xem.

Thế là đột nhiên hắn trở mình, đè lên trên người Mộ Nhất Phàm, sau đó, rướn hạ thân lên, giọng khàn khàn: “Giờ cậu còn nghĩ sau này tôi không thể ‘tính phúc’ được không?”

Mộ Nhất Phàm cảm thấy có thứ gì đó cưng cứng chọc vào người mình, liền thở phào một hơi: “Tốt quá rồi.”

Mới vừa rồi anh còn lo sau này nam chính không chào cờ nổi nữa, giờ thấy cậu em của nam chính vẫn phấn chấn bừng bừng như trước, thế là anh yên tâm rồi.

Chiến Bắc Thiên phức tạp nhìn vẻ mặt yên tâm của anh: “Mộ Nhất Phàm, cậu còn có thể chậm hiểu thêm chút nữa không?”

Một người đàn ông bị một người đàn ông khác đè lên người có phản ứng, không những không nghĩ khác đi, trái lại còn thở phào, điều này khiến hắn muốn tức cũng không tức nổi, cũng khiến hắn cảm thấy rất bó tay.

Mộ Nhất Phàm ngẩn ra: “Anh muốn tôi chậm hiểu hơn nữa á?”

“………..” Lần đầu tiên Chiến Bắc Thiên cảm thấy hết sức bó tay trước một người.

Hắn mệt mỏi nằm nhoài trên người Mộ Nhất Phàm, vùi đầu vào hốc cổ anh, chẳng muốn nghĩ ngợi gì nữa.

Mộ Nhất Phàm thấy đối phương không đứng đậy, không nhịn được mà cất tiếng: “Cái kia…”

Cũng không phải anh thấy đối phương nặng, mà là đối phương vẫn dùng cái kia chọc vào khiến anh thấy kì quái.

Chiến Bắc Thiên thấp giọng cắt ngang lời Mộ Nhất Phàm: “Cậu đừng nói nữa!”

Hắn sợ mình phải nghe thấy điều gì ngốc nghếch, khiến hắn không nhịn được mà muốn bóp chết Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm nhìn ra được nam chính thật sự không muốn nghe mình nói, vội im lại, chuyển sang ngọ nguậy người.

“………….”

Chiến Bắc Thiên cảm thấy hết sức bó tay bó chân với cái người này.

Bảo cậu ta đừng nói nữa, cậu ta lại chuyển sang động tới động lui.

Đều là đàn ông với nhau, chẳng lẽ cậu ta không biết càng động càng khiến đàn ông thêm hưng phấn sao?

Dường như Mộ Nhất Phàm nhận ra điều này, lập tức bất động.

Lần đầu tiên trong đời anh bị đàn ông dùng cơ thể đè mình xuống, còn bị cậu em của người ta chọc chọc vào người.

À mà…

Cũng không phải!

Phải nói đây không phải lần đầu tiên anh bị đàn ông dùng cậu em chọc vào người mới đúng.

Nhớ trước đây mỗi lần anh ngủ cùng một chỗ với Chiến Bắc Thiên ngoài đời thực, sáng hôm sau tỉnh lại, kiểu gì cũng bị Chiến Bắc Thiên ôm lấy từ phía sau, sau đó, tình huống sẽ giống như bây giờ.

Mới ban đầu, anh còn thấy lúng túng, sau này nghĩ lại, đều là đàn ông với nhau, chuyện này rất bình thường, nên không cảm thấy có gì nữa.

Thế nhưng, giờ không phải chương trình chào cờ buổi sáng, cho nên, trong lòng anh thấy có chút kì quái, chỉ là, cũng không quá bài xích.

“Bắc Thiên………….”

Mộ Nhất Phàm đang muốn nói gì đó, Chiến Bắc Thiên lại đột nhiên đứng dậy rời khỏi phòng.

Anh cũng vội đứng dậy rời khỏi phòng ra ngoài hành lang, thấy Chiến Bắc Thiên đi vào phòng vệ sinh, biết là Chiến Bắc Thiên đi giải quyết nhu cầu sinh lý, lúc này mới quay trở lại phòng lần nữa.

Nhìn tinh thạch trên giường, anh liền ném chuyện ban nãy ra sau đầu, cầm tinh thạch lên nghiên cứu.

Nửa giờ sau, Chiến Bắc Thiên quay trở lại phòng, cũng không nói gì tới chuyện ban nãy nữa, bắt đầu nghiêm túc dạy Mộ Nhất Phàm hút năng lượng trong tinh thạch thế nào.

Mộ Nhất Phàm lại trở nên hơi luống cuống.

Anh cảm thấy rất thắc mắc sao nam chính không hỏi vì sao anh lại biết dùng tinh thạch để nâng cao đẳng cấp, vì sao anh lại biết ở bãi tập kết rác kia có tinh thạch.

“Hiểu chưa?” Chiến Bắc Thiên giảng xong hỏi anh như vậy.

Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần: “Anh mới nói cái gì cơ?”

Chiến Bắc Thiên: “………”

Hắn lại kiên nhẫn dạy lại một lần nữa.

Chiến Bắc Thiên tỉ mỉ giảng giải lại, Mộ Nhất Phàm nghiêm túc nghe một lần liền hiểu rõ ý hắn, làm theo cách hắn hướng dẫn để hấp thu toàn bộ năng lượng trong tinh thạch, liền chuyển hóa được xong.

Mộ Nhất Phàm lập tức cảm nhận được thân thể có điểm khác biệt với trước kia, thế nhưng, anh cũng không thể nói rõ khác ở đâu.

Tóm lại là, đột nhiên cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều, hơn nữa, cũng không nảy sinh cảm giác đói khát với mùi thịt sống từ cơ thể Chiến Bắc Thiên, về những thứ khác, còn phải từ từ cảm nhận.

Phải rồi.

Anh nhớ Mộ Nhất Phàm trong tiểu thuyết sau khi hấp thu năng lượng xong có hai loại dị năng biến dị, một là dị năng biến dị hệ phong, một là dị năng biến dị hệ hỏa.

Mộ Nhất Phàm giơ tay lên ngắm nghía.

Sao anh không cảm nhận được dị năng trong người mình?

Chiến Bắc Thiên đứng một bên nhìn thấy tinh thạch dần mất đi ánh sáng, trở thành một tảng đá trong suốt bình thường, liền cất tiếng hỏi: “Sao rồi?”

“Tôi cũng không biết nữa.”

Mộ Nhất Phàm rất muốn hỏi Chiến Bắc Thiên chuyện dị năng, thế nhưng, giờ vẫn còn chưa xuất hiện những dị năng giả, cho nên anh cũng không tiện hỏi, đành phải tự mình tìm tòi.

Chiến Bắc Thiên nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, nhíu mày hỏi: “Có cảm thấy năng lượng gì chảy trong cơ thể mình không?”

Mộ Nhất Phàm biết là hắn đang hỏi về dị năng, lắc đầu: “Không có.”

Đừng nói là sau khi thay đổi “người”, liền mất luôn dị năng nhé?

Vầy cũng quá hại người đi!!!!!

Chiến Bắc Thiên có phần không tin.

Ở kiếp trước, tang thi vương thế mà lại có hai dị năng biến dị vô cùng mạnh, sao giờ Mộ Nhất Phàm lại không có dị năng được.

Thế nhưng, rõ ràng đã hút năng lượng trong tinh thạch, hẳn phải có dị năng mới đúng, sao lại không cảm nhận được?

Cuối cùng, hắn kết luận là Mộ Nhất Phàm quá ngốc, không biết sử dụng dị năng thế nào.

Mộ Nhất Phàm thực sự không cảm nhận được bất cứ năng lượng nào trong cơ thể, cũng không cảm thấy trong cơ thể mình có gì khác thường, dường như không có gì khác biệt so với trước kia.

Chiến Bắc Thiên nhìn chòng chọc Mộ Nhất Phàm vẫn đang nhìn xuống cơ thể mình, nhíu mày lại.

Hắn chợt phát hiện ra một vấn đề rất lớn, hắn thân là dị năng giả, nhưng lại không cảm nhận được Mộ Nhất Phàm là một tang thi, thế nhưng, rõ ràng trước đó vẫn còn có chút cảm ứng, sao đột nhiên biến mất rồi?

Chẳng lẽ là do hút năng lượng trong tinh thạch?

Chiến Bắc Thiên lấy trong túi quần ra một con dao, cầm tay Mộ Nhất Phàm lên, nhẹ nhàng rạch một đường trên mu bàn tay anh.

Ngay lập tức, mu bàn tay anh chảy ra máu đen.

Mộ Nhất Phàm ngẩn ra: “Anh làm cái gì vậy?”

Đáy mắt Chiến Bắc Thiên hiện lên tia mất mát.

Ban nãy, thế mà hắn lại ngây thơ cho rằng bởi vì như vậy mà Mộ Nhất Phàm có thể biến về người thường.

Mộ Nhất Phàm buồn bực nhìn vết thương: “Anh không biết vết thương của tang thi không liền lại được sao?”

Anh vừa mới dứt lời, vết thương do Chiến Bắc Thiên cắt ra, thế mà lại có thể khép miệng, hơn nữa, còn không để lại bất cứ dấu vết nào.

Mộ Nhất Phàm kích động nói: “Bắc Thiên, anh nhìn này, vết thương của tôi thế mà lại tự khép miệng!”

Có thể khép miệng vết thương trong thời gian ngắn, lại không để lại bất cứ dấu vết tang thi nào, cũng đủ để nói anh đã là tang thi cao cấp cấp ba trở lên.

Trong tang thi chia làm cấp thấp, trung cấp, cao cấp, vương cấp, trong cấp thấp lại chia làm cấp một, cấp hai, cấp ba, cấp bốn và cấp năm, trung cấp và cao cấp cũng tương tự như vậy.

Còn vương cấp là độc nhất vô nhị, cho nên các tang thi khác đều phải nghe theo lệnh của nó.

Chiến Bắc Thiên nhướn chân mày: “Không tồi.”

Ít nhất không phải lo bị người ta hại thương, dẫn đến vết thương không thể khép miệng.

Mộ Nhất Phàm vui vẻ được một lúc, lại bí xị không cười nổi.

Nếu như anh chỉ có năng lực liền vết thương, như vậy chẳng có tác dụng lớn gì, trong thế giới dị năng, nếu không có dị năng, đồng nghĩa với không có năng lực tự bảo vệ.

Mộ Nhất Phàm lại nhìn xuống tay mình một chút, vẫn không cảm nhận được bất cứ năng lượng nào.

Kì thật đấy!

Sao lại như vậy chứ?

Đúng lúc này, cơn mưa đen bên ngoài đột nhiên ngừng lại.

Chiến Bắc Thiên bước nhanh tới bên cửa sổ, thấy mây đen đã nhanh chóng tan ra, ánh dương chiếu xuống cả một vùng đất đen sì.

Hắn vội lấy súng ra rời khỏi phòng: “Cậu ở đây nhìn thằng bé, dù nghe thấy tiếng động gì cũng không được đi ra.”

“Được rồi.”

Mộ Nhất Phàm rõ hơn ai hết, sau khi cơn mưa đen tạnh, sẽ có thêm nhóm tang thi mới và một nhóm dị năng giả.

Nếu chỉ tang thi thôi, đương nhiên anh không sợ, nhưng dị năng giả thì khác, bởi dị năng giả có khả năng cảm ứng từ cơ thể một người, xem đối phương có phải là tang thi hay không.

Cho nên, anh không thể đi ra ngoài, nếu không, rất có thể bị người ta nhìn rõ thân phận, sau đó, bị đánh chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.