Đệ Nhất Thi Thê

Chương 247



Mộ Nhất Phàm lớn tiếng quát: “Thế mấy cậu còn không mau đuổi theo đi.”

Nói là đuổi theo, nhưng nghĩ, muốn đuổi theo người có dị năng hệ quang cũng không dễ dàng gì.

Có cậu lính bạo gan hỏi: “Đại thiếu gia, bọn em phải đuổi theo hướng nào đây?”

Trong CCTV, chỉ thấy Chiến Nam Thiên hóa thành một luồng sáng trắng, sau khi chạy khỏi địa lao xong, liền không thấy bóng dáng đâu nữa, căn bản không biết đi hướng nào để tìm Chiến Nam Thiên về.

Mộ Nhất Phàm: “……………”

Chiến Quốc Hùng dửng dưng cầm tách trà lên nhấp một ngụm, không nói gì, dù sao thì ông giao người cho Mộ gia xong người mới chạy, muốn trách thì cũng trách người của Mộ gia làm việc sơ sẩy là bọn họ quăng người lại đó, huống hồ trước đó ông đã nhắc nhở, cũng không trách được nhà ông.

Chiến Lôi Bình thấy Chiến Quốc Hùng không nói gì, cũng bình tĩnh ngồi xuống.

“Không cần đuổi đâu.” Đột nhiên Mộ Duyệt Thành lên tiếng.

Chiến Quốc Hùng và Chiến Lôi Bình đều nhìn về phía Mộ Duyệt Thành.

Mộ Duyệt Thành day day mi tâm để lộ vẻ mệt mỏi: “Chiến lão quân ủy, trước mắt hôm nay như vậy đi, chuyện hai nhà chúng ta tranh đấu cũng tạm thời dừng ở đây, về phần Chiến Nam Thiên, đợi con trai Mộ Nhất Hàng của tôi ra rồi nói sau, giờ tôi còn có việc, không tiếp mọi người thêm được.”

Chiến Quốc Hùng gật đầu: “Chúng tôi đi về trước.”

Thật ra trong lòng ông rất tò mò không biết Nam Thiên đã nói gì với Mộ Duyệt Thành, mà Mộ Duyệt Thành lại không nổi giận, cũng không truy cứu chuyện Nam Thiên bỏ trốn nữa.

“Nhất Phàm, con giúp ta đi tiễn Chiến lão quân ủy về.” Mộ Duyệt Thành nói lời này xong, liền đứng dậy rời khỏi phòng khách.

Mộ Nhất Phàm đứng lên, đưa tay ra dấu mời: “Chiến lão gia, cháu tiễn mọi người ra ngoài.”

Bốn người ra ngoài cổng tòa nhà, Chiến Quốc Hùng dừng lại, nhìn về phía Mộ Nhất Phàm: “Đã lâu rồi ta không được gặp Mộ Thiên, nếu cậu rảnh thì dẫn thằng bé tới Chiến gia chơi một chút.”

Mộ Nhất Phàm liền cười xấu xa: “Giờ cháu đang rảnh, dể dẫn thằng bé qua Chiến gia chơi.”

Chiến Quốc Hùng nhìn vẻ mặt không đứng đắn của anh, khẽ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi về phía xe nhà ông.

Mộ Nhất Phàm nhờ binh lính bên cạnh, bảo bế Mộ Kình Thiên xuống.

Chiến Lôi Bình đỡ Chiến Quốc Hùng lên xe.

Mộ Nhất Phàm xoay người đi về phía Chiến Bắc Thiên vẫn không nói gì từ nãy tới giờ, thúc khuỷu tay vào bụng hắn.

Chiến Bắc Thiên hoàn hồn lại: “Sao vậy?”

“Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh mê người chết đi được, khiến em muốn hôn một cái quá.”

Chiến Bắc Thiên: “…………..”

Mộ Nhất Phàm khoác tay lên vai hắn, cười hề hề: “Đùa thôi, trông anh mất hồn mất vía thế kia, không biết đang nghĩ gì.”

Chiến Bắc Thiên chau mày: “Anh chỉ đang nghĩ không biết Nam Thiên nói gì với Mộ thượng tướng, thế mà lại có thể khiến Mộ thượng tướng phản ứng mạnh như vậy, còn có, những hành động của Nam Thiên hẳn là phải khiến Mộ thượng tướng hận thấu xương, nhưng Nam Thiên bỏ chạy như vậy, thế mà ông ấy lại không nổi giận, đúng là rất kì lạ.”

Mộ Nhất Phàm cười nhạt: “Em thấy tám chín phần mười là hắn nói mình là Mộ Nhất Phàm.”

“Mộ thượng tướng không thể tin lời hắn ta được.”

“Cũng chưa chắc, nếu như trước mạt thế, người gọi điện thoại bảo bố em chuẩn bị vật tư trước chính là Chiến Nam Thiên, vậy thì sẽ khác.” Mộ Nhất Phàm kể lại chuyện có người gọi điện thoại cho Mộ Duyệt Thành vào trước mạt thế ra.

Chiến Bắc Thiên nhớ tới lúc ở thôn Bạch Bích gặp người của tập đoàn Mộ thị đi đặt gạo: “Lúc Mộ thị thu mua gạo, anh cũng có nghi ngờ không biết có phải do Mộ Nhất Phàm trùng sinh về không, sau này biết thân phận của em, anh đinh ninh là em nói, không ngờ lại đúng là Mộ Nhất Phàm nói cho Mộ thượng tướng biết.”

“Thôi đừng nói về họ nữa, giờ quan hệ hai nhà dịu xuống rồi, cuối cùng cũng có thể thở phào, nhắc về họ làm gì cho mất hứng.”

Chiến Bắc Thiên không nói gì nữa, nghe theo lời Mộ Nhất Phàm nói, dù sao hắn cũng không muốn nhắc tới mấy chuyện phiền não này.

Mộ Nhất Phàm nhìn Chiến Bắc Thiên, vỗ vỗ vai hắn: “Em nói, anh cứ một điều Mộ thượng tướng, hai điều Mộ thượng tướng, con bà nó nghe xa cách chết đi được, thậm chí còn khiến em có cảm giác như quan hệ hai ta chưa tiến triển.”

Chiến Bắc Thiên nhướn nhướn mày: “Không gọi Mộ thượng tướng thì gọi thế nào?”

“Nào, nhìn khẩu hình em phát âm đây này, b – ố – bố, gọi là bố, sau này mỗi lần nhắc tới bố với em, anh gọi là bố chúng ta, như vậy có vẻ quan hệ chúng ta khăng khít hơn.”

Chiến Bắc Thiên: “……………”

Mộ Nhất Phàm thúc giục: “Mau gọi đi, không gọi em liền dẫn con bỏ nhà ra đi.”

Gương mặt Chiến Bắc Thiên có chút mất tự nhiên, trông thấy Mộ Kình Thiên được người khác bế xuống, liền nói: “Kình Thiên, qua đây.”

Mộ Nhất Phàm trợn trừng mắt nhìn sang bên kia, khẽ hừ một tiếng: “Anh trốn được một lần, chứ không trốn được lần nữa đâu, tiếng bố này, sớm muộn gì anh cũng phải gọi thôi.”

Cậu lính đặt bé con xuống đất.

Mộ Kình Thiên liền vui vẻ chạy tới: “Ba ba.”

Mộ Nhất Phàm ngồi xuống, ôm lấy bé con: “Cụ con đang ngồi trên xe, con ra nói chuyện với cụ đi, sau đó ở bên nhà cụ chơi mấy ngày.”

Mộ Kình Thiên gật đầu, đôi chân ngắn tròn mẩy lon ton chạy đi: “Cụ ơi.”

Chiến Quốc Hùng vừa nhìn thấy Mộ Kình Thiên một cái, khuôn mặt nghiêm trang liền cười rộ lên: “Mộ Thiên.”

Đã hơn hai tháng rồi ông không được gặp chắt, nhớ muốn chết.

Mộ Kình Thiên trầy trật trèo lên xe, nhào tới người Chiến Quốc Hùng: “Cụ ơi, Mộ Thiên rất nhớ cụ.”

Chiến Lôi Bình trông thấy Mộ Kình Thiên, gương mặt liền trở nên nhu hòa.

Không biết đến khi nào, ông mới có một đứa cháu trai đáng yêu như vậy.

Điều này khiến ông không khỏi nghĩ tới Chiến Nam Thiên, sắc mặt liền trầm xuống.

Chiến Quốc Hùng ôm bé con ngồi trên đùi, nói với Chiến Lôi Bình: “Bảo mấy đứa Bắc Thiên lên xe đi.”

“Vâng.” Chiến Lôi Bình liền gọi ra ngoài.

Chiến Bắc Thiên nghe thấy tiếng gọi, hỏi Mộ Nhất Phàm: “Muốn lên xe cùng không?”

“Đương nhiên rồi, em còn chưa xử lý xong chuyện của ông nội với bố mẹ chúng ta, phải nhân cơ hội biểu hiện tốt một chút chứ.”

Mộ Nhất Phàm cầm đầu đi về phía xe.

Chiến Bắc Thiên nhếch môi, đi tới phía xe, đang định lên xe thì điện thoại vệ tinh đổ chuông.

Hắn thấy Mao Vũ gọi tới, lập tức bắt máy, liền nghe thấy Mao Vũ hớt hải nói: “Lão đại, đột nhiên nhị thiếu gia đưa Dung Nhan đi.”

Chiến Bắc Thiên chau mày, nhìn người trên xe, nói: “Đợi tôi tới rồi nói tiếp.”

Hắn cúp máy, nói với Chiến Quốc Hùng: “Ông nội, cháu có việc, phải về doanh địa một chuyến.”

Mộ Nhất Phàm nghĩ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, vội vàng nói: “Em đi với.”

Chiến Quốc Hùng gật đầu: “Thế tối có về ăn không?”

“Cháu chưa biết nữa, đến lúc đó nói sau.”

“Ừ.”

Xe của Chiến Quốc Hùng vừa đi, Chiến Bắc Thiên liền dẫn theo Mộ Nhất Phàm dịch chuyển trong chớp mắt quay về doanh địa, thấy bà Dung lo lắng đi tới đi lui trước mặt nhóm Mao Vũ.

Mao Vũ thấy Chiến Bắc Thiên về, liền gọi: “Lão đại.”

Bà Dung nghe thấy tiếng gọi, vội xoay người: “Chiến thiếu tướng, cậu có thể hỏi Chiến nhị thiếu gia xem, cậu ta dẫn Dung Nhan nhà tôi đi có phải vì có chuyện gì cần con bé giúp đỡ không, như vậy tôi sẽ yên tâm hơn.”

Chiến Bắc Thiên nhìn Mao Vũ: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không biết ạ, đột nhiên nhị thiếu gia tới doanh địa chúng ta, liền hỏi Dung Nhan ở đâu, sau khi tìm được người, chẳng nói chẳng rằng muốn đưa người đi luôn.”

Mộ Nhất Phàm trợn to mắt: “Chẳng lẽ hắn ta tưởng…”

Anh nhớ tới bà Dung và Mao Vũ vẫn ở đây, liền im lặng.

Chiến Bắc Thiên chau mày lại, nghĩ tới chuyện điện thoại vệ tinh của Mộ Nhất Phàm có lẽ vẫn còn đang ở trong tay Chiến Nam Thiên, liền gọi điện đi.

Đối phương lập tức bắt máy, sau đó giọng nói âm trầm truyền từ đầu bên kia tới: “Chiến Bắc Thiên, tao vừa mới bắt Dung Nhan một cái, mày đã lo lắng gọi điện tới như vậy sao? Sao hả? Lo tao gây khó dễ cho cô ấy à?”

Chiến Bắc Thiên nhìn bà Dung ở bên cạnh: “Mày đưa Dung Nhan đi làm gì?”

Chiến Nam Thiên cười nhạt: “Chiến Bắc Thiên, mày thông minh như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra tao đưa cô ấy đi làm gì? Tao nói cho mày biết, nếu mày muốn đưa Dung Nhan về, thì đổi bằng cái mạng mày đi.”

Nói xong, hắn liền cúp máy.

Chiến Bắc Thiên nhìn điện thoại vệ tinh không nói gì.

Bà Dung vội vàng hỏi: “Sao vậy? Chiến nhị thiếu gia có nói lý do đưa Dung Nhan đi không?”

Chiến Bắc Thiên nhìn bà: “Nam Thiên cần Dung Nhan đi hỗ trợ cứu người, chậm thì vài ngày, lâu thì phải mấy tháng mới có thể quay về.”

Giờ Dung Nhan là dị năng biến dị hệ thủy, có thể dùng hệ thủy để chữa thương.

“Mấy tháng?” Bà Dung khó có thể chấp nhận: “Sao lâu như vậy chứ?”

Chiến Bắc Thiên tiếp tục chém gió: “Người ở khu an toàn bị thi triều tấn công, có rất nhiều người bị thương, cần người dị năng hệ thủy tới chữa trị cho họ, cho nên không thể về ngay được.”

Mộ Nhất Phàm đột nhiên phát hiện té ra Chiến Bắc Thiên cũng là một siêu cao thủ chém gió.

Tuy rằng bà Dung lo cho sự an nguy của con gái, thế nhưng nghe thấy con mình đi cứu người, liền yên tâm hơn nhiều: “Hóa ra là đi cứu người, thế thì ổn rồi, mong là mọi người trong khu an toàn có thể bình yên vượt qua kiếp nạn này.”

Mao Vũ cảm thấy chuyện không giống như Chiến Bắc Thiên nói, liền vội khuyên cho bà Dung: “Cô à, cô đừng lo, chỉ cần mọi người ở khu bên kia có chuyển biến tốt, chúng cháu sẽ đưa Dung Nhan về.”

“Đừng lo, đợi sức khỏe mọi người ở bên kia tốt rồi, liền đón Dung Nhan về.”

Bà Dung đi rồi, Mộ Nhất Phàm liền hỏi: “Rốt cuộc Chiến nam Thiên đã nói gì với anh vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.