Đệ Nhất Thi Thê

Chương 259: Cháu là con do ba ba sinh mà



Chiến Lôi Cương thấy Chiến Quốc Hùng không tức giận, liền nhớ tới cuộc đối thoại trước đó giữa cha và con trai ông, bèn hỏi: “Bố, có phải bố đã biết chuyện thằng ranh này ở với đàn ông từ trước không.”

Chiến Quốc Hùng không trả lời, tiếp tục uống trà.

“Bố, bố biết nó ở với đàn ông, sao lại không dạy nó? Đây.. đây đúng là…”

Chiến Lôi Cương tức giận thở hắt, thật sự không thể nói câu tiếp theo ra.

Chiến Quốc Hùng tức giận trừng mắt nhìn con trai mình: “Nó là con anh, sao anh không dạy nó?”

“Con…” Chiến Lôi Cương tức giận trợn trừng mắt nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: “Tôi không đồng ý chuyện này, đàn ông ở với đàn ông thì còn ra thể thống gì nữa.”

Mộ Nhất Phàm đã biết trước Chiến Lôi Cương sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện này, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy mất mát đau lòng.

Chiến Bắc Thiên không để ý tới Chiến Lôi Cương, khẽ dùng sức vỗ vai trấn an Mộ Nhất Phàm.

“Anh…”

Chiến Lôi Cương còn muốn nói điều gì đó, lại bị Dương Phượng Tình ngồi bên cạnh kéo ngồi xuống.

Ông quay đầu nhìn về phía vợ mình, dùng ánh mắt hỏi bà sao vậy.

Dương Phượng Tình không nhìn Chiến Lôi Cương, hít sâu một hơi: “Bắc Thiên, con nói con trai con là do bạn đời con sinh, mà bạn đời của con lại là cậu Mộ, nói cách khác, bé con là do cậu Mộ đây sinh?”

Chiến Bắc Thiên trả lời chắc nịch: “Đúng vậy!”

Nhất thời Dương Phượng Tình cảm thấy choáng váng đầu óc: “Bắc Thiên, sao đàn ông có thể sinh con được?”

Chiến Lôi Cương cả giận nói: “Chắc chắn là thằng ranh này muốn chúng ta đồng ý, nên mới có thể bịa ra cái lý do hoang đường này để gạt chúng ta, sao một người đàn ông như Mộ Nhất Phàm lại có thể sinh ra Mộ Thiên được?”

“Cháu là do ba ba sinh ra mà.” Mộ Kình Thiên ngồi trong lòng Mộ Nhất Phàm không vui mà lớn tiếng phản bác.

Chiến Lôi Cương ngẩn người ra.

Cái đầu nhỏ của Mộ Kình Thiên ngước lên, đáng thương hỏi: “Ba ba, con là do ba ba sinh ra có phải không?”

Tuy Mộ Nhất Phàm biết con trai đang giả vờ nhưng vẫn mềm lòng nói: “Đương nhiên con là do ba sinh ra rồi.”

Chiến Quốc Hùng thấy chắt mình rưng rưng nước mắt, trầm mặt xuống, quở mắng Chiến Lôi Cương: “Anh xem đi, có gì không thể nói rõ, lại khiến một đứa trẻ phải khóc.”

Chiến Lôi Cương hết sức oan ức: “Bố, con không định làm thằng bé khóc, chỉ là chuyện này quá hoang đường.”

Chiến Quốc Hùng có thể hiểu con trai mình khó chấp nhận chuyện này, mới đầu ông cũng không tin giống như vậy: “Mặc dù chuyện này có hơi hoang đường, nhưng ta đã điều tra chuyện này, chắt nó đúng là do Nhất Phàm sinh.”

Vẻ mặt Chiến Lôi Cương không thể tin: “Bố, bố nói thật sao?”

Chiến Quốc Hùng giận dữ nói: “Ta phải đi lừa anh sao?”

Có ai không muốn con cháu mình giống như bao đứa trẻ bình thường khác, cưới phụ nữ về làm vợ, nhưng cháu ông thích đàn ông, ông không còn cách nào.

Hơn nữa, người cháu trai ông chọn, dù có mười cái máy bay kéo nó cũng không quay đầu, trừ khi đối phương không thích cháu trai ông, đuổi cháu trai ông đi, bằng không, cháu trai ông sẽ ở bên người ấy cả đời.

Haizzzz!

Mới đầu ông cũng rất phản đối hai thằng đàn ông ở với nhau, cũng nghĩ tới chuyện giới thiệu một người con gái khác cho cháu trai ông làm quen.

Nhưng nếu làm như vậy thật, ngược lại càng khiến tất cả mọi người không thoải mái, còn khiến cháu trai xa cách ông, khiến ông bực mình nhất là, sẽ không thể được gặp đứa chắt kháu khỉnh đáng yêu này nữa.

Cuối cùng, ông nghĩ, nếu cháu trai ông và Mộ Nhất Phàm thật sự thích nhau, ông sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, chỉ cần cả gia đình có thể vui vẻ sống bên nhau trong buổi mạt thế này là được rồi, đây chính là tâm nguyện lớn nhất của ông.

Chiến Lôi Cương biết bố mình sẽ không nói dối để giúp Bắc Thiên đến với một người đàn ông.

“Cái.. cái này..”

Ông thật sự không biết nói sao cho phải.

Giờ con cũng đã có rồi, cũng đâu thể đi chia rẽ một gia đình được?

Nhất là khi cháu trai nhìn ông bằng đôi mắt rưng rưng nước, càng khiến ông mềm lòng khôn kể.

“Phượng Tình, em nói xem.”

Dương Phượng Tình day day huyệt thái dương, đứng dậy nói: “Em cần thời gian để tiêu hóa chuyện này.”

Bà không thể ngờ, đứa cháu trai kháu khỉnh dễ thương của mình thế mà lại do một người đàn ông sinh ra, cũng không tài nào tin đứa con trai thông minh trầm ổn từ nhỏ lại đi thích một người đàn ông.

Cho nên, tạm thời bà không thể tiếp thu chuyện con trai mình muốn trở thành bạn đời với một người đàn ông, bà cũng cần thời gian để suy nghĩ, nên cư xử sao với chuyện này, nên tiếp thu hay là nên phản đối.

“Xin lỗi, không thể tiếp khách chu đáo.” Dương Phượng Tình nói câu xin lỗi rồi rời khỏi phòng khách.

Chiến Lôi Cương cũng đi theo sau.

Chiến Quốc Hùng đứng lên: “Ta về phòng nghỉ ngơi.”

Ba phụ huynh vừa đi, Mộ Nhất Phàm liền quay đầu nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: “Có phải ông nội anh đã chấp nhận em rồi hay không?”

Anh thấy Chiến Quốc Hùng không còn phản đối với mình như trước kia, trước đó còn bảo anh gọi ông là ông nội.

Chiến Bắc Thiên gật đầu: “Cuối cùng cũng đã chấp nhận.”

Mộ Kình Thiên cười hì hì: “Nếu không có con, còn lâu cụ mới cho bố và ba ba ở với nhau, cho nên, công lớn nhất thuộc về con.”

Mộ Nhất Phàm buồn cười vuốt vuốt tóc bé con: “Ừ, đúng vậy, đúng vậy, công của con lớn nhất, nếu con có thể giải quyết luôn cả ông nội và bà nội con thì lại càng tốt hơn.”

Chiến Bắc Thiên nói: “Ông nội đã chấp nhận chuyện chúng ta ở với nhau, sớm muộn gì bố mẹ anh cũng sẽ đồng ý thôi, giờ anh đưa em về Mộ gia trước, đợi họ nghĩ thông suốt, anh sẽ lại đưa em tới chính thức giới thiệu em với họ.”

Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Tạm thời em không về Mộ gia đâu, tạm ở trong doanh địa của anh một thời gian đã, coi như nhắc nhở bố em, tránh cho bố quên mất chuyện của chúng ta.”

“Ừ.” Chiến Bắc Thiên suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nếu không về Mộ gia, vậy anh đưa em tới giới thiệu với bạn bè anh.”

“Ý anh là nhóm Thẩm Khâm Dương và Tỉnh Quân Lâm á?”

“Ừ.” Chiến Bắc Thiên lấy điện thoại vệ tinh ra, gọi điện cho nhóm Thẩm Khâm Dương, hẹn gặp nhau dùng cơm ở nhà Thẩm Khẩm Dương.

Nhóm Thẩm Khâm Dương biết Chiến Bắc Thiên muốn giới thiệu người hắn thích cho mọi người làm quen, không nhiều lời liền đồng ý gặp gỡ.

Lúc đi tới khu nhà của Thẩm Khâm Dương, Chiến Bắc Thiên lấy trong không gian ra rất nhiều gạo cùng rượu và thức ăn, sau đó mới xuống xe.

Người đi qua bên cạnh, thấy Chiến Bắc Thiên xách theo rau xanh đều trợn to mắt nhìn, thiếu điều chảy nước miếng ròng ròng.

Giờ có thể tìm được rau xanh thật sự không dễ chút nào, người có thể ăn đồ tươi ngon, hẳn thân phận không tầm thường.

Mộ Nhất Phàm đi tới, giúp hắn xách một bao gạo, tay kia nắm tay bé con đi vào thang máy, không đợi Chiến Bắc Thiên nói số tầng, anh đã ấn xuống phím số 11.

Chiến Bắc Thiên nhìn chữ số trên thang máy, khẽ chau mày lại.

Đến tầng 11, ba người đi tới trước cửa nhà của Thẩm Khâm Dương, đã thấy cửa đang mở he hé, bên trong tối om, chỉ có thể nương ánh dương bên ngoài chiếu qua tấm rèm cửa, mới có thể mơ hồ trông thấy nội thất trong nhà.

Mộ Nhất Phàm khẽ hít hà, ngửi thấy bên trong có mùi sáu người sống.

Chiến Bắc Thiên liền đẩy cửa ra.

Đột nhiên, mấy người có bộ dạng kinh khủng như tang thi bổ nhào về phía Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên chẳng mảy may động đậy, cứ như vậy mặt không đổi sắc nhìn sáu “tang thi” bổ nhào về phía mình, trên mặt không có bất cứ dao động nào, càng không bị mấy người đột nhiên bổ nhào ra dọa sợ.

Mộ Nhất Phàm mở to mắt, chớp chớp nhìn: “Chúng ta có cần giả bộ sợ hãi không?”

“Đúng là khó nhằn.” Một người trong số đó lột mặt nạ xuống, bật đèn nói: “Không bị chúng ta dọa rồi.”

“Tôi đã nói không dọa được Bắc Thiên đâu mà.” Vưu Cảnh Phong kéo mặt nạ quỷ xuống.

Những người khác cũng dần kéo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt thật.

Thẩm Khâm Dương lườm mắt nhìn, tức giận nói: “Bắc Thiên, ông không thể phản ứng một chút à?”

Chiến Bắc Thiên thản nhiên nói: “Nếu tôi có phản ứng, sáu người đã bị biến thành tro rồi.”

Người bình thường khi bị dọa, sẽ ra tay theo bản năng, nếu như hắn ra tay, sáu người này còn sống được chắc?

Thẩm Khâm Dương nghĩ tới viễn cảnh kia, liền rùng mình một cái.

Mộ Kình Thiên ngọt ngào cất tiếng: “Cháu chào chú, cháu chào cô.”

“Thằng bé này ngoan quá cơ, mau vào đi, để cô lấy kẹo cho cháu ăn.”

Hai cô gái trong phòng bị bé con thu phục ngay lập tức, dắt bé con đi vào phòng.

Chiến Bắc Thiên nhìn lướt qua hai cô gái trẻ tuổi.

Tỉnh Quân Lâm cười cười tiến lên vỗ vai hắn, nhìn hai cô gái vừa đi vào phòng khách nói: “Tóc ngắn là bạn gái của tôi, tên là Tịch Hoan, đợi qua mùa đông này, chúng tôi sẽ mở tiệc mừng.”

Cuối cùng trong mắt Chiến Bắc Thiên cũng ánh lên tia cười: “Chúc mừng ông.”

“Còn người kia là bạn gái của Cảnh Phong, tên là Tào Hân Hân.”

Thẩm Khâm Dương đón lấy thức ăn trong tay Chiến Bắc Thiên nói: “Mấy ông có thể thôi đứng ngoài cửa nói chuyện không, mau vào nhà ngồi đi, ai biết nấu cơm nước thì vào bếp giúp đi kìa.”

Tịch Hoan nói: “Khâm Dương, chuyện nấu cơm cứ giao cho cánh phụ nữ chúng em đi.”

“Ừ, thế bọn anh không khách khí đâu.”

Thẩm Khâm Dương mang thức ăn vào phòng bếp, sau đó đi ra nói: “Bắc Thiên, lâu lắm rồi tôi không thấy nhiều rau xanh như vậy, ông tìm chỗ rau xanh này ở đâu vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.