Đệ Nhất Thi Thê

Chương 274: Có phải em đã mềm lòng rồi không?



Chiến Lôi Cương thấy Dương Phượng Tình quay về, bèn đặt sách trong tay xuống, hỏi: “Nói chuyện với Bắc Thiên thế nào rồi? Nó có thay đổi cách nghĩ không?”

Dương Phượng Tình không trả lời chồng, đi tới bên giường ngồi xuống.

Chiến Lôi Cương thấy vợ không nói chẳng rằng, cho rằng bà và con trai nói chuyện không vui, bèn nói: “Anh nói rồi, chỉ cần là người hoặc là vật mà nó đã nhận định, sẽ rất khó để nó hồi tâm, cho nên, em nói chuyện với nó cũng vô ích, giờ chúng ta cứ mặc kệ bọn chúng, một ngày nào đó, con nó sẽ cảm thấy chán yêu, cứ như vậy bỏ Mộ Nhất Phàm thôi.”

Dương Phượng Tình xoay người: “Anh nghĩ vậy thật sao?”

Nếu con bà là người như vậy thật, trái lại bà càng phải lo lắng hơn, bởi vì như vậy là hành vi vô trách nhiệm với người khác, Mộ Nhất Phàm là một người đàn ông, nhưng lại sinh con cho con trai bà, có thể xem nhẹ được sao?

Thân là phụ nữ, bà hiểu rõ mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày rất vất vả, huống hồ Mộ Nhất Phàm còn phải chịu đựng ánh nhìn dị nghị của mọi người xung quanh, nếu con trai bà dễ dàng chia tay cậu ta như vậy, quả đúng là đến súc sinh cũng không bằng.

Dương Phượng Tình nghĩ tới đây, không khỏi đỡ trán.

Không phải bà nên phản đối chuyện này hay sao? Sao bà lại đi quan tâm tới Mộ Nhất Phàm!

Nhưng mà, như đã nói, nếu Mộ Nhất Phàm là con gái, bà có thể phản đối được sao?

Thật ra nói tới nói lui, cũng chỉ vì cái chuyện đàn ông ở với đàn ông kia mà thôi.

Giờ nghĩ kĩ lại, giống như chú Thái nói, con trai bà ở với Mộ Nhất Phàm, ngoài việc hai người đều là đàn ông ra, có gì khác bà và Chiến Lôi Cương đâu cơ chứ?

Chiến Lôi Cương hùng hồn nói: “Đương nhiên, giờ anh mặc kệ hai đứa nó, muốn yêu thế nào thì yêu, đến một ngày chúng nó không yêu nổi nữa, tự khắc chia tay thôi.”

Dương Phượng Tình tức giận giật cuốn sách trong tay ông: “Anh đừng nói luyên thuyên nữa.”

Bà lật xem bìa sách: “Cái quyển sách đồng tính này là thế nào hả?”

Chiến Lôi Cương vịt chết vẫn còn cứng mỏ: “Anh chỉ tìm hiểu mà thôi.”

“Nếu đã không muốn quản chuyện hai đứa nó, anh còn tìm hiểu mấy chuyện đồng tính làm cái gì?”

Chiến Lôi Cương trầm mặc.

Dù gì nó cũng là con trai ông, sao có thể nói mặc kệ là mặc kệ.

Dương Phượng Tình thở dài, trả sách lại cho Chiến Lôi Cương, hỏi: “Hôm nay anh có thấy con nó cười không?”

“Thấy chứ.”

Chiến Lôi Cương nghĩ tới Chiến Bắc Thiên cười đến là vui vẻ như vậy, trong lòng thấy chua xót.

Con ông từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, họ không phải bận tâm, nhưng cũng chính vì vậy, ngược lại họ càng thêm yêu thương con, nhất là khi nhìn con trai càng ngày càng ít cười, trong lòng lại thấy khó chịu.

Bậc cha mẹ, có ai không muốn con mình vui vẻ chứ, giờ con nó vui vẻ như vậy, họ lại làm chuyện khiến con phải khổ sở, bản thân cũng không vui nổi.

Dương Phượng Tình nhìn Chiến Lôi Cương: “Em thấy con nó thật lòng thích Mộ Nhất Phàm, huống hồ, hai đứa nó đến con cũng đã có, còn cả bố nữa, hình như bố cũng đang dần chấp nhận chuyện này, anh xem…”

Chiến Lôi Cương gập cuốn sách lại: “Có phải em đã mềm lòng rồi không?”

Dương Phượng Tình tức giận nhìn chòng chọc chồng mình: “Anh sẽ không mềm lòng.”

“Anh không mềm lòng.” Chiến Lôi Cương cất sách trên tủ đầu giường, sau đó nằm xuống, kéo chăn lên chùm đầu, thấp giọng nói: “Mới là lạ.”

Dương Phượng Tình tai thính nghe thấy tiếng nói trong chăn, liền cao giọng hỏi: “Anh nói cái gì cơ?”

Chiến Lôi Cương nằm trong chăn kêu lên: “Anh nói ngủ đi.”

Dương Phượng Tình lườm xéo chồng mình, đồng thời, đưa mắt nhìn quyển sách ở tủ đầu giường, do do dự dự, đứng dậy cầm sách, chăm chú nhìn xem, tỉ mỉ tìm hiểu về thế giới xa lạ nhưng rất gần với thế giới của bà.

Bà đọc đến là chuyên tâm, không chú ý ngoài cửa sổ có ánh mắt nhìn xuyên qua rèm cửa, theo dõi nhất cử nhất động trong phòng bà.

Chiến Bắc Thiên nhìn cuốn sách trong tay mẹ, khóe môi nhếch lên, một giây sau liền biến mất khỏi cửa sổ, đi tới Mộ thị tìm bạn đời của mình.

Những ngày kế đó, Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên đều bận rộn chuyện của mình, tối đến, hai người sẽ hẹn điểm gặp mặt.

Bởi vì không có con ở bên cạnh, hai người chỉ có thể tới doanh địa hoặc phòng ở của đối phương để tìm người, sau đó Chiến Bắc Thiên lại đưa anh vào không gian, vì thời gian trong không gian dài hơn bên ngoài, hai người mới có nhiều thời gian để xúc tiến tình cảm.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, nháy mắt đã hai mươi ngày trôi qua, mạt thế bước vào cái Tết đầu tiên.

Tuy rằng mọi người không thể giống như trước mạt thế, xúng xính áo quần chuẩn bị đồ Tết, nhưng mọi người sống trong Mộ thị cũng không rảnh rỗi, trước đó một tháng, Mộ Nhất Phàm đã ban lệnh, tất cả mọi người chuẩn bị ba mươi ba tiết mục để biểu diễn trong đêm ba mươi, ngay cả ở bên doanh địa cũng không ngoại lệ.

Mọi người bận lên bận xuống, bận đến mức sắp quên mất họ, nhưng trong bận rộn lại là vui vẻ, nụ cười trên môi chưa từng ngớt, hơn nữa, trong ngoài tòa nhà đều dán câu đối đỏ, treo cạnh pháo đón năm mới đến, khiến cả cao ốc náo nhiệt, so với những năm mới trước chỉ hơn chứ không kém.

Mộ Nhất Phàm nhân lúc bữa tiệc buổi tối chưa bắt đầu, mau chóng tắm cho bé con, thay bộ quần áo mới Chiến Bắc Thiên để lại, nhìn bộ dạng đáng yêu của bé con, không nhịn được mà hôn lên mặt một cái.

Mộ Kình Thiên mặc đồ xong, liền nhào vào trong lòng Mộ Nhất Phàm, cười khúc khích: “Ba ba, chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới.”

“Ba ba, năm mới phát tài, lì xì cho con.”

Mộ Nhất Phàm buồn cười vỗ mông bé con: “Ai dạy con nói câu này thế?”

Mộ Kình Thiên chớp chớp mắt: “Là ông Chiến dạy ạ.”

Mộ Nhất Phàm xoay người tìm tinh hạch trong tủ quần áo Chiến Bắc Thiên cho anh, lấy ra một viên tinh hạch cấp bốn cao cấp nhất đặt vào tay bé con: “Giờ tinh hạch giống như tiền mặt trước mạt thế, cho nên, coi cái này như lì xì, sau này muốn mua gì thì dùng nó, biết chưa?”

“Cảm ơn ba ba.” Mộ Kình Thiên mau chóng hôn lên mặt Mộ Nhất Phàm một cái.

Mộ Nhất Phàm xoa xoa đầu bé con: “Ba đi tắm, con ở đây chơi đi.”

“Vâng.”

Mộ Nhất Phàm lấy quần áo trong tủ ra, đi tới nhà tắm, đến khi đi ra, trông thấy Mộ Kình Thiên đang vụng về cầm chiếc bút to, chăm chú viết trên mặt trên tinh hạch.

Anh nhìn đôi bàn tay nhỏ bé còn chưa hoàn toàn cầm được bút, chỉ có thể nắm chặt cả chiếc bút, thật sự hết sức dễ thương, bèn đi tới, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn một cái, hỏi: “Con đang làm gì vậy?”

“Đây là lần đầu tiên con đón Tết ở thế giới này, cũng là lì xì nhận được đầu tiên, cho nên, con muốn làm ký hiệu trên tinh hạch ba ba cho con, như vậy có thể nói rõ tinh hạch này là ba ba cho con.”

Mộ Nhất Phàm nhìn con trai trầy trật viết chữ “Ba” tiếp theo trên tinh hạch, xoa xoa tóc con, hỏi: “Có phải đây là lần đầu tiên con rời không gian không?”

Mộ Kình Thiên gật đầu.

Mộ Nhất Phàm đau lòng ôm con trai vào lòng: “Đợi lát nữa con sẽ thu được nhiều lì xì hơn.”

“Vâng.” Mộ Kình Thiên hưng phấn cười, cất tinh hạch có chữ viết vào không gian.

Mộ Nhất Phàm ôm bé con ra khỏi phòng: “Con này, ai dạy con viết chữ “ba” thế?”

“Con tự học.”

Mộ Nhất Phàm nghĩ Kình Thiên không phải đứa trẻ bình thường, cũng không cảm thấy kì quái nữa.

Anh dẫn con lên tầng bảy mươi chín, lúc này tầng bảy mươi chín hết sức náo nhiệt, mọi người đang chúc tết cho Mộ Khiếu Hổ.

Mộ Khiếu Hổ cười híp mắt lấy một túi đỏ nhỏ đựng tinh hạch ra, phát lì xì cho các cháu nhỏ: “Năm nay không giống năm trước, có một ít thì cho một ít, miễn là mọi người vui vẻ là được rồi.”

Người lớn đều phát lì xì cho trẻ con, Mộ Kình Thiên nhận được lì xì xong, cười đến không khép được miệng, sau đó ngoan ngoãn giao lì xì vào tay Mộ Nhất Phàm.

“Ba ba, ba ba cầm cho con.”

Mộ Nhất Phàm nhướn mày, trêu ghẹo hỏi: “Không phải con tự cầm hay sao?”

Mộ Kình Thiên chu cái miệng nhỏ: “Không phải toàn là người lớn giữ tiền lì xì giúp trẻ con sao?”

Mộ Nhất Phàm cười ha hả: “Được rồi, giờ ba ba giữ cho con, đợi đến khi con lớn, dùng nó cho con lấy vợ.”

Mộ Kình Thiên vui vẻ gật đầu.

Mộ Nhất Nhiên ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, bèn trêu chọc: “Kình Thiên còn nhỏ như vậy, anh đã không kịp chờ làm bố chồng rồi.”

“Đương nhiên, anh mong con trai anh mau mau cưới vợ sinh con, sinh cho anh một đứa cháu để chơi đùa.”

Mộ Nhất Nhiên cười ha hả.

Lúc này, Lý Thái Ngọc nói với Mộ Khiếu Hổ: “Bố, tiệc tối nay sắp bắt đầu rồi, chúng ta xuống dưới để mọi người không phải đợi lâu đi.”

Mộ Khiếu Hổ đứng lên: “Ừ, mọi người xuống dưới tầng ăn cơm thôi.”

Người nhà họ Mộ đều đi thang máy xuống tầng một, sau đó cả đoàn kéo vào căn tin.

Nhà ăn đông nghịt người, họ thấy người nhà họ Mộ xuống, đều tiến lên chào hỏi.

Mộ Khiếu Hổ cười cười chào lại mọi người, đi tới hàng đầu ngồi, thấy sân khấu trước mặt, liền cao giọng cười: “Nhất Phàm có tâm thật đấy, còn nghĩ tới chuyện đêm ba mươi cùng mở tiệc tất niên.”

Lưu Linh Hồng cười nói: “Thằng bé này nhiều trò, nhưng mà, cuối cùng cũng đến Tết rồi, bố xem, mọi người trong nhà ăn ai nấy đều vui vẻ thế kia.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Mộ Nhất Phàm nhân lúc Mộ Khiếu Hổ vui vẻ, vừa ngồi xuống liền nói: “Ông nội, mùng hai tết này, cháu muốn đưa con tới nhà mẹ nó ăn.”

Nụ cười trên môi Mộ Khiếu Hổ chợt tắt, ông gật đầu: “Đi đi, nhớ mang lễ vật tới, phải rồi, nhớ nói với bố cháu một tiếng.”

Ông dùng ánh mắt ý bảo Mộ Nhất Phàm rèn sắt ngay khi còn nóng mà nói với Mộ Duyệt Thành một tiếng.

Mộ Nhất Phàm hiểu ý, quay đầu nói với Mộ Duyệt Thành ngồi bên cạnh: “Bố, mùng hai này, con muốn đưa con tới nhà mẹ nó ăn.”

Mộ Duyệt Thành khẽ chau mày, thấp giọng hỏi: “Nhà nó chào đón con không?”

“Chính ông nội anh ấy mời con tới.”

Mộ Duyệt Thành không lên tiếng, Mộ Nhất Phàm coi như ông đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.